Đèn đường về đêm ngả vàng, tuyết cũng hạ mình rơi mau hơn.
Hạ Bách nắm hờ tay người đàn ông, đôi chân không trụ nổi đã khuỵu xuống. Cô nhìn mọi thứ xung quanh với sự tiếc nuối rồi im lặng nằm trong vòng tay anh, đâu đó cô thấy không đáng tin cậy nhưng lại có chút an toàn. Cô đã đi bộ được hơn chục phút để chờ điểm hẹn xe, đợi chiếc xe ấy đến mức cơn lạnh làm mất cảm nhận.
Trần Lục Bắc nhìn Triệu Trác Thẩm cởi áo khoác ra trùm lên người em gái mình lại có thêm chút yên tâm. Anh bắt đầu đưa cô đến phòng khám tại nhà cũ, nơi chẳng ai biết đến cho một kẻ trầm cảm nặng. Hạ Bách vốn không vào giấc ngủ khi nằm trên tay người lạ, cô vẫn cầm lấy chùm tai nghe trong tay như một vật bất li thân.
Trần Lục Bắc chưa khởi động xe, anh biết con bé cần một không gian trong mơ tưởng như mọi lần. Sau khi chọn một bản nhạc nhẹ nhàng anh liền đeo tay nghe giúp nó. " Ổn rồi mà. Đừng làm anh sợ. Một chút nữa thôi, chúng ta về nhà nhé." Anh vướn người hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của đứa em.
Khi ấy nước mắt tràn khỏi khoé mi người thiếu nữ, trái tim Triệu Trác Thẩm như có bóp nghẹn lại. Nếu anh không được gặp cô trong những hoàn cảnh này.. Có lẽ hình ảnh trưởng thành, kiên cường bên ngoài sẽ mãi gây lên những làn sóng trái chiều.
[... ]
Về đến căn nhà rộng lớn nhưng yên ắng đến rợn người, Triệu Trác Thẩm nhấc chân đến căn phòng cuối nhà. Nơi nặc mùi thuốc kháng sinh với màu trắng của sự chết chóc, trên sàn nhà đầy rẫy những mảnh thuỷ tinh vỡ nát. Xung quanh vô vàn hình vẽ mang hướng tiêu cực nhưng lại đẹp đến mức mê người.
" Rợn người không?" Trần Lục Bắc lấy một ống thuốc tiêm không ghi rõ tên thuốc rồi quay ra ngoài.
" Hôm nay nó có vẻ khác mọi ngày phải không? Con bé không phản kháng lại sao?" Trần Lục Bắc đi về phía ghế đặt Hạ Bách nằm, anh đặt ống thuốc xuống rồi ngồi nhìn đứa em.
Triệu Trác Thẩm cúi người xuống thấp, anh dùng một tay ôm lấy đôi mắt vô cảm. " Có cắn lại tay một người đàn ông, khá sâu." Ngưng lại một chút, anh cười thành tiếng. Thanh âm nửa bi nửa hài. " Liệu anh có đủ hiểu thế giới này không biết lắng nghe. Cô bé chỉ là một hạt cát, dù có tiếc thương cũng vô cùng nhạt nhoà."
Người anh cười trong góc khuất sáng. " Tôi hiểu. Con bé cũng hiểu."
Triệu Trác Thẩm nhìn mặt sàn lát đá cẩm thạch, nơi đây vừa sang trọng, rộng lớn như ngôi nhà anh từng sống. Anh đủ hiểu phần nào cảm giác lạc lõng trong tầng lớp này, một cô gái như kia vốn dĩ rất khó chống lại cảm giác đó. Năm đó như cô anh cũng ăn chơi trác táng nhưng thế giới không lật mặt với anh. Mọi thứ xảy đến anh đều lo được, đủ sức gánh vác.
Nếu có thể nói đúng hơn tâm lí của Hạ Bách bị ảnh hưởng quá lâu nên hình thành nhiều nhân cách để vực dậy trong xã hội này.
Trần Lục Bắc tiêm cho Hạ Bách một liều thuốc an thần, từ thời điểm đấy tới sáng cô có vẻ yên giấc hơn.
Nhưng ngay sau đó, công việc vẫn để lại cho Hạ Bách sự đơn độc. Người anh cũng phải chạy đi lo chuyện vận chuyển hàng, người đàn ông cũng chẳng có nghĩa vụ ở lại. Đêm hôm ấy, gió lạnh lùa vào căn phòng đã lâu không có bóng người, đôi khi muốn an ủi cô bé bao năm vẫn chỉ như nhánh hoa bị mọi thứ phó mặc. Nơi đây trải qua mười chín năm đều có phần phẳng lặng, khi bà mẹ còn sống ít nhất Hạ Bách không chỉ có một mình.
Bà ấy vẫn nói: " Hạ Bách.. Hạ Bách. Con phải sống tốt cho bản thân mình. Nếu không có ta hãy tìm một người đàn ông yêu mình. Bao năm nay con như vậy có thấy dễ chịu không?"
Ngần ấy năn trôi qua trong vô nghĩa, Hạ Bách vẫn mãi chỉ là một cô bé chưa lớn cho đến khi đặt chân vào giới nghệ thuật. Cô bắt đầu một trang mới, không quá màu mè nhưng nổi bật hơn để gây chú ý. Công việc đó không phù hợp với những kẻ sợ áo lực như cô, chỉ là thời điểm này cô muốn thử sức. Đôi khi cũng phải gạt cái tôi của bản thân lại để tránh gây tai tiếng.
Sớm hôm sau, Triệu Trác Thẩm theo như Trần Lục Bắc dặn phải đưa đón Hạ Bách đi học nên có mặt rất sớm. Lần trước, có để ý cô rất thích ăn há cảo truyền thống nên anh có mua một suất lớn cho ba người ăn. Nếu ăn không hết cô có thể để hấp lại ăn, với người giàu như cô có làm thế không thì chưa biết.
Hạ Bách vệ sinh cá nhân xong cũng đúng giờ giấc như thường ngày, do không phải ngày cần mặc đồng phục nên cô cũng lựa bộ đồ cho hợp mắt. Xong xuôi cái là chạy xuống dưới nhà xem có gì ăn nhưng chưa gì đã thấy người đàn ông ngồi sừng sững trong phòng khách.
" Xong rồi hả? Lại ăn sáng đi." Triệu Trác Thẩm mở miệng xong cái là chuyển qua chú tâm vào máy tính làm việc. Anh được đưa lên làm bên tập đoàn ngoài giờ nên công việc có thể chi phối toàn bộ thời gian. Nhưng để ý kĩ thì Hạ Bách gần như không nhớ gì đến chuyện hôm qua, cô chỉ cắm mặt vào ăn thứ đồ rẻ mạt trên đường phố mà chẳng thiết đến xung quanh.
" Thẩm.. Anh mua ở đâu mà ngon vậy?" Hạ Bách ăn được gần nửa hộp mới chịu mở miệng hỏi, ánh mắt ngạc nhiên thấy rõ. " Hử?" Triệu Trác Thẩm rời mắt khỏi màn hình máy tính, tay tiện thể đưa ly trà nóng của mình cho người đối diện. " Ăn vừa miệng không?"
Cô gật đầu, tay cầm lấy ly trà còn rõ hơi nóng truyền vào lòng bàn tay. " Ngon hơn trong nhà hàng tôi từng thử."
Anh bật cười, cô thực sự chẳng nhớ rõ chuyện hôm qua hay lờ đi nó một cách dễ dàng. Thực ra, như giờ cũng tốt hôm nhìn thấy cô tối qua. " Nếu thích thi thoảng tôi sẽ mua cho cô. Ngon hơn cả cô tự làm luôn chứ?"
Hạ Bách bĩu môi. " Dĩ nhiên."
" Ăn mãi lên còn đi học. Tôi còn phải đến công ty nữa." Triệu Trác Thẩm gập máy tính xuống, đôi mắt chú ý những cử động mới trong con người đó. Trông cô như này anh thấy yên tâm hôm tối qua, cho dù giữa hai người chẳng có gì nhưng hiện tại trong anh không lo nghĩ quá nhiều.
Hạ Bách đóng hộp xốp lại, buộc thêm lớp túi ni lông bên ngoài rồi chạy vào bếp cất chỗ đồ ăn thừa. Lau miệng bôi thêm chút son môi cái là chạy ra đứng ngay ngắn chờ Triệu Trác Thẩm. Anh hôm nay không lái ô tô mà đi phân khối lớn, chiếc xe này vốn là bản giới hạn nên để nói mua được ngoài quan hệ ra anh cũng kiếm được kha khá tiền.
Hạ Bách đi lại gần quan sát chiếc xe, thực sự đến cô còn muốn lái nữa chứ chưa nói đến ngồi. Đang mê mệt với thiết kế này, Triệu Trác Thẩm mới khởi động xe.. Nghe tiếng bô xe mà lòng trở nên phấn khích. Chỉ là nhìn bộ dạng có chút sức sống của Hạ Bách xong Triệu Trác Thẩm mới thấy con người cô đáng thương như nào.
Hạ Bách chính là kiểu người sống cho ngày hôm nay, đến đâu hay đến đấy.
[... ]
Ngồi sau lưng người đàn ông cách nhau một cái ba lô, Hạ Bách bỗng dưng nhớ đến chuyện đêm qua. Cô ngồi im ngẫm lại cách cư xử của bản thân, mỗi lần gặp phải những chuyện tương tự cô có vô vàn động thái khác nhau. Những người bình thường như anh liệu có thấy cô tách biệt không? Hay nghĩ cô giống kẻ ngu ngốc không biết nghĩ cho mình. Thực chất, thời điểm đó đến giờ cô không tìm nổi cho mình một lí do để biện bạch.
Phút chốc nữa thôi sẽ đến trường học, nơi đó chưa từng có kí ức vui vẻ với Hạ Bách nhưng vì những điều trong tương lai. Lần này, cô làm mọi thứ vì hy vọng trong tương lai. Thời gian không phải bóng râm có thể che chở cho cô cả đời, nó cũng có chân nên cứ lãng phí với những thứ suy nghĩ tiêu cực sẽ giết chết cô mất.
Dừng xe trước trường học, Hạ Bách chậm chạp hẳn ngay cả khi xuống xe. Triệu Trác Thẩm từng học ở đây nên biết những kẻ yếu hèn sẽ mắc vào rắc rối gì, những vụ bê bối trong trường cũng nhờ vào thế lực ngầm che đi. Họ làm việc vì tiền rồi dùng lí thuyết để bảo vệ những học sinh bị bắt nạt là thường tình. Những câu chuyện đó có bao người biết cũng chưa từng lọt ra ngoài nửa tiếng, thời anh học nó là cái khoá để cứu chính bản thân.
" Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi. Nghe chưa?" Triệu Trác Thẩm tháo mũ bảo hiểm cho Hạ Bách, đôi mắt của những chú chuột bạch bao giờ cũng lề mề hãi hùng như cô. Đây không phải chuyện dùng thế lực của Trần Mặc Cảnh để cứu giúp, nếu không biết lường trước kẻ dễ kích động như cô sẽ chết lặng về mặt tâm lí.
Hạ Bách khẽ cười. " Anh nói phải giữ lời."
" Hứa với tôi. Không được sợ đến mức quên đi." Triệu Trác Thẩm đặt mũ trước chỗ ngồi, không quên quay lại dặn cô bé đãng trí. Trong trường học là xác suất trở thành kẻ bị trêu đùa, anh chỉ muốn dám chắc mình nhìn nhầm sự lo hãi trong đôi mắt xinh đẹp đó.
Trước khi bước vào cổng trường, nụ cười Hạ Bách rạng rỡ như những bức ảnh được lan truyền về sức sống của cô. Cho dù là giả dối bao phần nhưng không ai phủ nhận nó đẹp đến mê người, còn với những kẻ biết một chút về cô như anh là đáng thương đến mức nghĩ tới lòng đều bị chặn lại.
Hạ Bách không phải người thích leo cầu thang nên lúc đi lên có chút khó chịu, cô chỉ biết nhìn những bậc thang kế tiếp rồi nghịch tay áo dài luộm thuộm. Thực ra cô thích mặc đồ rộng hơn là bó sát, thoải mái trong việc hoạt động.
Đi được đến tầng ba, Hạ Bách bị một nhóm nữ sinh chặn lại giữa đường nên gương mặt biến sắc hẳn. Lúc đầu, cô không biết nên điều chỉnh cảm xúc như nào vì là lần đầu tiếp xúc gần. Cô vội lùi một bước chân, họ cũng tiến thêm một bước với vẻ mặt vui vẻ không có gì đáng nghi. Nhưng rất nhanh sau đó một nữ sinh nghe tên Lạc Mị dùng chân đá mạnh về phía Hạ Bách, cũng may né được nên cô chỉ mất thăng bằng vài giây.
Hạ Bách đứng lại đối mắt nhìn bốn người trước mặt, càng khiến bọn họ thấy hứng thú. Chất giọng của Lạc Mị nghe thánh thót gần gũi. " Có bản lĩnh đấy cô bạn nhỏ." Cô ta đưa tay nghịch những lọn tóc của Hạ Bách. " Hay bọn mình chơi chung đi."
Người thiếu nữ hất tay Lạc Mị ra, cô dứt khoát muốn nhanh chân về lớp học nhưng cả bốn người kia lại vây tròn xung quanh. Đôi mày cô chợt nhíu vào, càng không hiểu mình đã làm gì để bọn họ chú ý đến. Nếu là trước đây có lẽ cô đã bị đạp ngã xuống ngần này bậc thang, sống lưng cũng ê buốt lâu rồi.
" Phản ứng mạnh thế?" Lạc Mị tiến đến gần hơn với gương mặt thánh thiện, một chút cũng không để lộ vẻ gian ác. Người bên cạnh lại đá thêm một câu. " Nhìn gần đôi mắt cậu không sợ sệt như đêm qua nhỉ?"
Bờ vai Hạ Bách chưa kịp run lên đã bị Lạc Mị bấu lấy đẩy mạnh về phía trước, tấm lưng mỏng chóng va chạm với bức tường tạo ra âm thanh lớn. Cô vẫn đứng vững nhìn đám người phía trước, những người quan sát bên trên như muốn giúp nhưng lại chọn cách im lặng để yên thân. Hơi thở cô dần trở nên gấp gáp khi ấy, càng nhiều người bản thân lại càng mất bình tĩnh. Nhưng không có Từ Nhị nói giúp cô nữa, chị ấy dặn cô phải làm chủ bản thân, phải biết phòng vệ.
" Mọi người biết không? Đêm qua cậu ấy bị đám say rượu cưỡng bức.. Thật đáng thương phải không?" Lạc Mị nói đủ cho mọi người nghe, chất giọng rêu rao như muốn kích đòn tâm lí với Hạ Bách. Không biết cô ta hiểu Hạ Bách như nào nhưng nó hoàn toàn biến đầu óc cô trở nên hỗn loạn. Miệng cô ta vừa nói vừa quay về từng hướng, vẻ mặt mang theo sự tiếc thương.
" Nhìn nè... Tay cậu ấy còn rõ vết tím. Cổ thì sao nhỉ?" Lạc Mị cố tình lấn át Hạ Bách vào thế bí, cô ta hất tóc cô lên.
" Còn phải xem là bị cưỡng hay tự nguyện."
" Xem mấy ảnh cô ta chụp chưa.. Rất khiêu gợi.."
" Được học ở trường này mà không có học bổng. Gia đình không rõ làm gì.. Nghề đó cũng được rất nhiều tiền để trang trải cuộc sống mà."
Nghe qua những từ ngữ có chút thân quen trong cuộc sống, Hạ Bách bỗng bật cười. " Nói đủ chưa? Các người đang cho mình thuần khiết lắm sao?" Nhưng lời nói của cô có nội lực còn ánh mắt đã bị mái tóc rũ xuống che đi. Bản thân cô đã hứa không được buông bỏ mình nhưng lại đang cho họ lấn át lên. Vô cùng nghịch lí..
Lạc Mĩ mở to mắt nhìn Hạ Bách, cô ta tiến lại gần thì thầm. " Tôi nhớ khi học cấp ba, cô như chú thỏ nghe lời mà. Con người đó sau khi bỏ học... Phắn đâu rồi?"
" Hạ Bách... Hạ Bách. Cái tên này là ai đặt cho cô vậy? Bố mẹ cô đâu?"
" Hạ Bách.. Nghe rất hay."
Thanh âm đó nhỏ nhẹ nhưng khiến tâm can người thiếu nữ như thắt lại, cô chính là không mạnh bạo được với những lời nhắm trực tiếp vào nỗi sợ. Nhưng cô cũng không thể chịu được cảm giác thấp cổ bé họng chỉ vì những thứ mình đã trải qua. Khi ấy, cơn phẫn uất trong cô gần như đi đến đỉnh điểm khiến đôi tay cũng nóng nẩy đẩy Lạc Mị ngã xuống.
Cô ta phản ứng nhanh nhẹn hơn Hạ Bách nhiều. " Mẹ mày."
" Con khốn.. Để xem mày chạy được bao lâu." Lạc Mị nhìn theo xuống cầu thang, cô ta không hét mà nhẹ giọng nhắc nhở.
Hạ Bách không chạy, cô chỉ xuống cầu thang chậm rãi coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô không mở nổi miệng để hét lên, cũng không ngừng được bước chân của bản thân. Khi ấy, cô chỉ nghĩ..
" Không hoà đồng cũng là một tội."
[... ]
Hôm ấy, Hạ Bách không tham gia một tiết học nào mà ngồi im ở ngoài hàng rào sau trường.
Lúc cô gọi điện cho Triệu Trác Thẩm, anh nói chỉ cần ngồi đó anh sẽ tới ngay. Anh ấy không nói dối như bố hay anh trai cô, rất nhanh trèo rào vào giúp cô ra ngoài.
Triệu Trác Thẩm có nói: " Trốn học phải lén lút như này mới có hoài niệm đẹp."
Công việc của người đàn ông không phải rảnh rỗi, đưa cô về nhà xong liền đến tập đoàn. Buổi sáng anh mặt thoải mái bao nhiêu thì lúc đó cũng bị bó chặt trong bộ vest.