Ánh Hạ Trầm Luân

Chương 15: Có chút thân mật




Sau cuộc nói chuyện hôm đó, Hạ Bách cũng thường đi uống nước với Triệu Trác Thẩm. Anh ấy không nói nhiều như trong điện thoại, có duy nhất một điểm chung là giọng nói có chút xa cách. Cô không có quá nhiều thắc mắc về điều đó, tính cách anh vốn có phần cao ngạo, đôi khi lại trầm mặc nên rất khó bắt chuyện. Có điều khi bàn về chính trị anh lại nói trau chuốt, rõ ràng đến mức cuốn người khác đi theo hướng anh ta chỉ ra.

Thực ra, thời gian gặp nhau của hai người đều thu xếp lắm mới được một nửa tiếng. Hạ Bách không phải rỗng quá nhiều kiến thức nhưng cô cần nhớ lại những bài cần thiết cho kì thi vào trường. Trước đây, cả Trần Lục Bắc và Triệu Trác Thẩm đều từng học ở đó. Vốn dĩ nó là nơi đào tạo nhân tài chứ không phải một người đi theo nghệ thuật. Khi đặt ra vấn đề này, Phúc Thương cũng cho đó là một bức tranh đề cao cô lên. Nếu cô học giỏi, trong trường còn thể hiện tốt tài năng ở giờ ngoại khoá sẽ được báo chí để ý.

Khi vừa quay sau cảnh lúc chiều tối, Hạ Bách vội bắt xe đến quán cà phê gần nhà. Khung cảnh quen thuộc hai người ngồi gần đây là căn phòng kín. Triệu Trác Thẩm lúc nào cũng mặc bộ đồ đen, đội mũ le che đi những đường nét ngũ quan mê người. Đôi khi cô cũng thấy anh trai mình mặc như vậy, chỉ là anh ấy quyền cao chức rộng nên chẳng hãi hùng gì thế giới ngoài kia. Còn kẻ đàn ông kia, anh ta không phải sợ nhưng chưa bao giờ muốn bước vào đống bùn lầy này.

Mỗi khi Hạ Bách đẩy cánh cửa vào Triệu Trác Thẩm đều bỏ điếu thuốc sang một bên, anh lúc nào cũng mở cửa sổ để căn phòng không giữ lại nhiều mùi. Thực ra, trước giờ anh không để tâm điều đó cho đến khi Trần Lục Bắc nói về tình trạng sức khoẻ của cô.

Bàn tay gân guốc của người đàn ông vẫn dập đầu điếu thuốc xuống mấy lần, giọng nói có chút khó chịu vì sự chậm trễ của cô. " Sao cô lúc nào cũng lề mề vậy?"

Hạ Bách vừa kịp tháo khẩu trang, cô che tay gáp một cái to rồi kéo ghế ngồi xuống. " Tôi mới xong việc là chạy đến rồi."

Triệu Trác Thẩm nhướn mày theo dõi hành động của cô gái trước mặt, đến cả dáng ngồi cũng không ưng nổi. Trông cô mệt mỏi đến mức muốn hất cả chậu nước vào mặt, cứ tí lại gáp rồi nằm dài ra bàn. " Nằm luôn đó đi, úp mặt xuống. Nhân viên vào." Anh khẽ nhắc rồi chờ phục vụ đi vào hỏi. Thực ra, cô ta chưa kịp nói gì anh đã nóng vội nói trước. "Một ca cao nóng với bánh mì cơ lớn."

Hạ Bách nghe tiếng đóng cửa mới ngóc đầu lên, mắt cô đã ríu lại nên lơ mơ hỏi. " Tôi đang giảm cân ăn không hết đâu."

Anh khẽ quấy tách cà phê. " Cô chưa đủ gầy sao? Cái gì cũng teo hết vào ra gì không?"

Nghe đến đây Hạ Bách cảm thấy xúc phạm nhẹ, cô cũng nhờ thân hình này mà được bao nhiêu để ý vậy mà bị chê. Thậm chí, anh ta thẳng thắn đến cả ánh mắt cũng không có chút xem xét lại. Cô đành thở dài. " Tôi không giống những người anh từng dùng qua."

Triệu Trác Thẩm vừa đặt tách cà phê lên miệng phải bật cười. " Dĩ nhiên. Chưa dùng sao biết được."

Nghe được câu nói bản thân Hạ Bách có chút chừng mực, cô chưa kịp đáp lại mà bị cơn buồn ngủ thao túng. Hôm nay, cô gáp ngủ nhiều đến mức miệng cũng mỏi theo, có những lúc làm việc cũng vì nó mà bị dừng nhiều cảnh quay. Thực sự, công việc này kiếm được đồng tiền cũng khiến sức khỏe cô giảm sút. Lấy lại chút tỉnh táo cô có chút hụt hẫng hỏi. " Liệu tôi có thể qua được buổi phỏng vấn ở trường không?"

Người đàn ông không đặt nặng vấn đề học vấn của Hạ Bách, anh có xem cách cô tính toán qua. Cũng kiểm tra những thứ tiếng cô biết, thực sự cô thừa tiêu chuẩn vào những ngôi trường như thế. Nhưng giao tiếp giống như bức tường lớn để hoàn thành bài thi, cô không thể thuyết trình trước nhiều người cũng như nói chuyện với người lạ. Khi hỏi qua Trần Lục Bắc, anh ta có nói: " Từ nhỏ nó vẫn thường làm việc một mình, kiểu như nó không muốn làm hài lòng ai ngoài bản thân. Bây giờ có vẻ khá hơn, nó biết cuộc sống cần những gì nên tôi không cấm nó bước vào giới giải trí."

Hình ảnh của người anh trai đó trong mắt Triệu Trác Thẩm vô cùng đáng kính, dù không có quá nhiều thời gian cho gia đình nhưng vẫn cố gắng làm mọi điều tốt nhất có thể. Anh ta có nói thêm, ánh mắt dằn vặt. " Thực ra, tôi nghĩ nó muốn có những mối quan hệ như người bình thường. Nhưng bao nhiêu năm nay ở trường học vẫn luôn là nỗi sợ với nó. Tôi không biết vì sao nó luôn là trung điểm để trêu trọc, nó sống khép kín cũng lâu rồi." Hạ Bách gần như chìm vào giấc ngủ mơ màng, cô vẫn cảm nhận được không gian xung quanh. Hành động hay giọng nói của người đàn ông cô đều hình dung rõ.

" Nhẹ tay một chút." Triệu Trác Thẩm lạnh nhạt nhắc lại người phục vụ sau khi anh ta đem đồ đến.

Trời trở lạnh hơn về đêm, bờ vai người thiếu nữ như nặng hơn nhờ chiếc áo từ đâu nhẹ đặt xuống. Không lâu sau đó, bàn tay còn rõ hơi ấm của người đàn ông chạm vào chiếc cổ thon gọn. Cô chỉ mơ màng nhận thức điều đó rồi lại cuộn tròn trong vòng tay lạ lầm. Vốn dĩ cô biết đó là ai nhưng lại vờ đi, anh cũng tinh tế để mặt cô úp vào lồng ngực mình. Khoảnh khắc đó như khung cảnh những năm trước đây cô từng gặp, có lẽ ngoài bố và anh trai cô thì chỉ mình anh ta mới tự tiện với cô như vậy.

Đường đi về chung cư mới không xa. Nhưng ở hành động của người đàn ông cứ như thuận hết mọi ngóc ngách. Đến cả mã từ căn hộ anh cũng biết, phòng ngủ hay công tắc điện như nào anh đều rõ.

Đợi cho bóng người đó khuất đi, đôi mắt Hạ Bách mới khẽ ngó nhìn không gian xung quanh. Vẫn là chiếc giường cô mới trải ga, mùi hương mới thay còn rõ rệt nhưng đâu đó lại có cảm tưởng mọi thứ đều rất khác.

[... ]

Nửa tuần sau, Triệu Trác Thẩm đi theo chân Trần Lục Bắc nên chỉ tiện gửi mail. Anh đưa toàn bộ tài liệu cần thiết cho bài thuyết trình về vấn nạn thiếu cây xanh của vài quốc gia. Mọi thứ đều chi tiết quá thể, khi nhận được Hạ Bách không tránh khỏi bất ngờ. Cho đến khi thi xong và nhận được lời khen cô liền gọi điện cho anh. Giống như một phép lịch sự, biết ơn nhưng đâu đó lại vì thèm nghe giọng nói đó.

Trước khi nghe thấy lời chào đáp lại mình thì loáng thoáng giọng phụ nữ bị đánh thức giấc ngủ. Hạ Bách có chút hụt hẫng nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi lại. " Cho hỏi có phải số của Triệu Trác Thẩm không?"

" Phải, cô.." Giọng chị ta có vẻ hoài nghi định hỏi lại thì xuất hiện giọng đàn ông, hai người cãi vã lâu mà quên cả tắt điện thoại. Có lẽ qua điện thoại nên giọng anh ấy lạc đi một chút.. Nhưng khi chị ta quát lớn ba chữ Tần Trác Thẩm, còn khẳng định bản thân mình là Hoắc Tịch lòng cô như nghẹn lại.

Vẫn như trước đây, Hạ Bách không quen nghe người đàn ông đó mang họ Tần. Bởi như vậy bản chất cao ngạo, lạnh nhạt giống như thấm trong máu con người đó không tách ra. Đêm qua có vẻ hai kẻ đó rất mặn nồng, cô còn nghe rõ qua điện thoại anh quát người phụ nữ đó mặc quần áo vào.

Trước cổng trường, Hạ Bách đứng khựng lại với chiếc điện thoại chờ đoàn người tan học đi qua. Cả gương mặt cô bịt kín, chỉ để lại ánh mắt vô hồn rồi tiến về chiếc xe phía trước. Người đàn ông trên xe như thường lệ sẽ vướn người hôn lên má cô cái, chỉ là lần này không tiện nên chạm nhẹ lên vầng trán lạnh.

" Em thi tốt chứ?" Phúc Thương châm một điếu thuốc đắt đỏ, nhìn thấy món hàng mình ưng đã lâu gặp lại nên hắn rất nóng lòng.

Hạ Bách có phần nhẫn nhịn, cô nhắm mắt thở dài để thoát khỏi nụ hôn khó chịu mới đây. Giọng nói cô có chút bất kính." Tốt nhưng cũng chưa rõ kết quả. Cho em điếu thuốc."

Phúc Thương vẫn muốn rút ngắn khoảng cách, hắn có phần lấn sang phía người thiếu nữ. Nhẹ nhàng cân nhắc. " Người nổi tiếng không dùng chất kích thích. Em quên rồi sao?"

Điện thoại Hạ Bách đổ chuông ngay lúc đó, cô chưa kịp bắt máy mà đưa mắt cân nhắc người đàn ông. " Được rồi, em không hút." Cô nói qua loa rồi lắng nghe đầu dây, giọng anh có chút khó xử. " Lúc nãy có chút lộn xộn. Cô có chuyện gì sao?"

Cô khẽ cười. " À không.. Tôi chỉ muốn báo với anh kết quả thi."

Phúc Thương búng điếu thuốc trên tay để ý cách cư xử của Hạ Bách, hắn cố ý xen vào. " Tối nay anh muốn em đi tiếp chút khách quý."

Cô nhắm chặt hai mắt lại, hít một hơi sâu. " Phúc Thương, em đang nói chuyện. Tối nay trong lịch em được nghỉ. Anh buộc phải để anh đón, vậy khởi động xe đi." Quay lại cuộc trò chuyện cô cũng nhanh chóng tạm biệt trước. " Tôi có việc bận rồi, chúng ta nói chuyện sau."

Vừa dừng cuộc trò chuyện Phúc Thương quay sang. " Ai vậy?" Giọng hắn có chút hoài nghi, trong lòng khó chịu đến mức muốn nổi điên nhưng trông bộ dạng mệt mỏi của Hạ Bách lại hạ giọng. " Được rồi, em nghỉ đi."

[... ]

Hạ Bách cũng làm chút việc để kiếm tiền tự nuôi bản thân mình, cô chỉ biết những thứ hiện tại không quá nặng nhọc về thể chất. Thi thoảng được người hâm mộ hỏi thăm, gửi quà cũng có chút động lực hơn. Có thời điểm cô nghĩ cứ sống bình lặng với bản thân sẽ ổn nhưng thực ra hạnh phúc đều không tự đến.

Nửa tháng nay, cô vẫn qua lại với Triệu Trác Thẩm giống như xã giao. Việc đó khiến cuộc sống cô có nhiều sự kiện hơn, thực sự không bị trống rỗng.

Có những lần hai người chỉ im bặt với tách trà rồi làm việc. Hạ Bách chuyên tâm vào việc học hơn, thực sự gần đây cô mới biết Phúc Thương để tâm mình hơn trước đây. Hắn có thể chu cấp tiền học cho cô, cho cô thời gian để tiếp thu nhiều điều hơn ở thế giới này. Hắn ngày càng khác, nhưng mọi cô gái qua tay hắn đều nói đây chỉ mức huấn luyện thôi.

Triệu Trác Thẩm lại không quá đề cao việc học của Hạ Bách khi nghe về vấn đề trầm cảm của cô. Anh cho rằng bản thân cô thừa khả năng làm ra tiền dù không phải nghành nghề này, nếu đã là con gái Trần Mặc Cảnh chỉ cần chút đỉnh cũng coi là có tài năng. Cô có am hiểu về chứng khoán, thị trường nên nếu không có biến cố xấu lật thuyền sẽ có con đường tốt.

Chiều tối, Triệu Trác Thẩm vẫn mang trên mình tông đen lạnh. Cơ thể anh còn thoảng rõ mùi máu tanh nồng, mới ngồi xuống quán gọi chút nước đã bị để ý. Anh không để tâm nhiều chỉ vội châm điếu thiếu hút lấy một hơi.

Trước khi rời đi một chuyến tránh nạn, giống như một thói quen gần đây. Anh gọi đến số Hạ Bách, cô không nhấc máy nên đành để lại tin nhắn thoại. " Tôi đi xa. Thời gian này thuyết trình trên lớp không thể giúp cô được. Bạn bè chắc không chọc đến cô đâu nên cứ tự tin mà nói trước mọi người."

Mùa đông năm đó lạnh hơn mọi năm, Hạ Bách như được mùa kiếm chát chút tiền. Cô vẫn chăm chỉ, năng nổ để hoà nhập nhưng về đêm lại như mất hụt sức lực. Chỉ biết nhốt mình trong căn hộ. Thậm chí còn quên cả sinh nhật.