Sở Hoàng sững người mất vài giây, cứ nghĩ là cô gái Lolita kia gọi điện tới, đang định từ chối khéo thì lại nghe người ở đầu dây bên kia xưng hô tên tuổi, anh khẽ ho một tiếng:
- Khụ, quý khách có việc gì sao?
- Chẳng nhẽ có việc mới được gọi à? - Lục Nhân bĩu môi, ngay sau đó liền nằm lăn lóc trên giường - Bắt đền anh đó, từ lúc uống trà sữa của anh là người em thấy khó chịu vô cùng.
- Khó chịu, quý khách cảm thấy sao rồi? - Sở Hoàng có chút không hình dung được, lo lắng cho cô gái bên kia đang "khó chịu"
- Đau lắm, đầu đau, ngực đau, tay chân cũng đau. Đến cả miệng em cũng đau lắm!! - Lục Nhân cười khúc khích, giả bộ đáng thương.
U..Uống trà sữa mà cũng bị đau mấy cái đó sao? Trước giờ anh chỉ nghe thấy uống trà sữa thì đau bụng thôi chứ nhỉ?
- Q..Quý khách có nhầm lẫn gì không? - Sở Hoàng liền hỏi dò lại. Nếu đó là do anh mà ra thì anh tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm.
- Làm gì có. Trong đầu em toàn hình bóng của anh, trong tim em đang lan tỏa hương vị trà sữa của anh, tay chân em vô cùng ngứa ngáy mà muốn ôm anh. AAa...tại anh hết đấy!!
Trong nháy mắt, khuôn mặt điển trai của Sở Hoàng đỏ bừng. Anh không biết dùng từ nào để đáp lại cô nữa. Cô nói...cô nói trong đầu toàn hình bóng của anh, cô nói muốn ôm anh.
Nhớ tới đôi môi anh đào hồng nhuận khi mỉm cười để lộ hai cái má lúm trông xinh xinh, Sở Hoàng lại cảm thấy cổ họng khô nóng.
Trước đây Lolita cũng từng trêu chọc anh đại loại như vậy, nhưng không hiểu sao anh lại không hề có cảm giác gì. Vậy mà bây giờ chỉ vì một lời nói của Lục Nhân thôi, trái tim anh đã mềm nhũn ra như vậy.
Biết được là cô đang cố tình chọc mình, Sở Hoàng lúng túng cúp máy luôn. Lục Nhân ở bên kia thấy anh im lặng lâu như thế, đang định mở miệng chọc tiếp thì đã nghe thấy một tiếng tút dài.
Ha, giận rồi sao? Đáng yêu quá đi à!!
Cứ nghĩ đến khuôn mặt anh thẹn quá hóa giận là trong lòng Lục Nhân lại cảm thấy sung sướng. Mà khoan đã, cô còn chưa biết tên anh mà!!
Bí quyết tán đổ crush - Bí kíp một: Mặt dày.
Ừm, quả nhiên là đủ dày.
Sau khi Sở Hoàng dập máy thì cứ đứng yên ở đó nhìn chằm chằm vào cái điện thoại bàn. Sở Yên thấy vậy thì tiến tới:
- Anh hai, nãy có chuyện gì vậy?
Nhưng ngay khi nhìn rõ khuôn mặt đang đỏ ửng của ca ca "nạnh nùng" nhà mình, Sở Yên sửng sốt, vội đưa bàn tay bé nhỏ lên sờ trán anh một cái:
- Anh, sao mặt anh đỏ vậy? Sốt sao?
Rồi lại sờ lên trán mình một cái.
Sốt sao? Anh sắp muốn nổ tung lên rồi. Cô gái đó, tại sao lại có sức cuốn hút với anh như vậy? Chỉ nghe thấy giọng nói của cô thôi đã làm cho anh cảm thấy khó thở rồi chứ đừng nói là mặt đối mặt với cô.
- Không...không có gì. Dọn dẹp một chút rồi đóng cửa cho anh.
Để tránh cho em gái mình mò ra được cái gì đó, Sở Hoàng liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, lạnh nhạt hướng về phía Sở Yên dặn dò.
Sáng hôm sau, Lục Nhân vô cùng tức giận nhìn anh trai mình:
- Có chuyện?
- À..à không...anh chỉ muốn hỏi xem trưa nay em muốn đi ăn hay là ăn ở nhà thôi.- Lục Dư Hạ sợ sệt nhìn cô.
- Chỉ vậy?
- Ư..ừ!!
- Lục. Dư. Hạ!!!!
Anh có biết là hôm nay cô không phải đi học không hả? Đã biết cô bị đình chỉ học mà còn đánh thức cô dậy sớm như vậy.
Lục Nhân là người rất kì quặc. Nếu để mặc cô thì cô sẽ ngủ từ sáng cho đến tối. Còn nếu cô đã tỉnh giấc rồi thì không bao giờ có thể nằm xuống ngủ lại được.
Đệt!! Không đi học!! 5h sáng đã phải dậy!!! Cô thực sự là muốn đồng quy vu tận với ông anh này!!
- Ha..ha...ha!! Anh đi làm đây!!- Nói rồi như con cá trạch chuồn mất dạng. Nếu ở lại thì không biết anh sẽ bị con nhỏ hành đến mức nào nữa.
Lục Nhân chỉ đành bất mãn mà đi đánh răng rửa mặt. Cô thề, mối thù này mà không trả, cô đổi thành họ của anh luôn!!
Chết quên, anh cô và cô vốn dĩ cùng họ mà!!
Thế thì mối thù này không trả tên cô sẽ viết ngược!!
6h sáng, nằm lăn lộn trên giường lướt facebook.
7h sáng, nằm lăn lộn trên giường đọc truyện.
8h sáng, cô đã bắt đầu không chịu nổi rồi. Lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Đầu dây bên kia rất lâu sau mới có tiếng trả lời lại:
- Bà lại sao nữa đây. Đang trong giờ học đấy!!
- Rủ ông đi chơi game.
- Hôm qua chẳng phải tôi đã nói rõ với bà rồi sao. Tiểu gia đây đang chăm chỉ học hành, không rảnh đi lượn với bà!!
Lục Nhân đen mặt, nhớ lại chuyện hôm qua, hình như là có nói rồi thì phải.
Cô hậm hực dập điện thoại. Chán quá đi!!!
Ngày trước bị đình chỉ còn có tên nhóc Doãn Hứa này chân chó làm culi đi theo mình. Bây giờ hắn ta lại bị cái gì đấy kích thích mà bỏ bê cô. Lần đầu tiên Lục Nhân cảm thấy được nghỉ học mà lại chán đến như vậy.
Lục Nhân nằm giang hai tay hai chân tạo thành một hình chữ đại. Bực mình mà khua khua tay. Đột nhiên khua phải một tờ giấy nhỏ.
Quán trà sữa Cổ Trang...
À há, anh chủ quán đáng yêu a~