Ánh Dương Sáng Ngời

Chương 19




Tôi chạy ra cổng trường nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng thằng Tom đâu. Quái lạ, hay nó quên mất rồi vứt luôn chị nó ở trường rồi. Khéo tôi trầm cảm mất

Chờ 5 phút vẫn không thấy nó đâu, đang định cuốc bộ về thật thì nghe thấy tiếng xe quen thuộc

- Chờ lâu chưa?

- Mày ra muộn vậy, chị đang định đi bộ về

- Sao không nói sớm, em không đón nữa

- Thôi im đi, đang chán đây, giữ chặt vào để chị mày lên

- Chán á? Đi ăn không? Chị bao

- Kê

- Biết ngay mà

Cái thằng này chỉ thế là giỏi. Tôi cũng không quan tâm lắm vì tôi giờ chỉ muốn ăn thật nhiều cho giải toả áp lực thôi

Chuẩn bị leo lên thì

- Dương!

Má ơi sao nó không tha mình vậy nè? Lại giọng thằng Nam nữa. Mắc gì ám người ta hoài vậy?

- Omg! Who is he?

Thằng Tom nhìn tôi cười

- Không quen, đi đi

Tôi nhảy lên xe, giục nó

- Không được, em phải biết đấy là ai đã. Nhìn cũng ra gì phết mỗi tội kém em

Đm cái thằng này! Tôi mà biết đi xe điện là lao lên cướp xe luôn chứ đùa

Thằng Nam đi đến gần

- Tao xin lỗi nhưng mà ai đây, sao mày lại ngồi trên xe thằng nhóc mặc đồng phục cấp hai?

- Liên quan gì đến mày? Tom chạy nhanh cho chị

- Đã bảo đừng kêu Tom mà, em phải biết anh này là ai đã thì em mới đi

Tôi muốn đào cái lỗ chui xuống quá. Đây là chỗ cách cổng trường tôi một đoạn không xa đấy! Mấy cái con giời này muốn tạo drama cho người ta hả? Khéo lên page trường thấy có đứa đăng oánh ghen thì cũng rén

- Bạn nó. Còn mày là ai?

Má ngỗ ngược vậy luôn, lần đầu đã kêu mày rồi

Thằng Tom đăm chiêu một lát

- A em biết rồi! Đây có phải anh hôm qua chở chị về đúng không?

- Phạm Hoàng Bách!

Nó rén chứ, im re mà. Mỗi tội cái con chó Nam kia vẫn dai như đỉa

- Sao mày biết? Mày kể hết cho nó à Dương? Rốt cuộc nó là ai?

Tôi sắp vỡ đầu rồi, ồn vc

- Nghe này, đây là em trai tao mà nó cũng cóc liên quan gì đến mày hết. Chuyện hôm qua mày chả sủa với con Cua xong nói mới nói hết cho thằng này còn gì. Hâm!

- À vậy đây là anh hôm qua thật

Tom nói với giọng lí nhí, chắc vẫn rén tôi

- Này nhóc, cho anh mượn chị đi

Má cái tình huống lạ *** gì vậy? Cái thái độ của nó khi biết Tom là em trai tôi thật sự quá khác biệt

- Thôi không dám, dù anh có là bạn trai chị em thì em cũng sợ bà lắm. Với cả bọn em còn có việc, thông cảm nha

À tôi biết mà, thằng nhỏ đang thèm cái kem 5k của tôi đấy. Đúng là đồ ăn mua chuộc lòng người

- Tiếc nhỉ, tao đang định mời mày ăn một bữa thật no để đền tội...

Đồ ăn, dỗi, đồ ăn, dỗi,... Cứu tôi, sao chọn giờ? Tôi muốn ăn lắm mà hình như cũng hết dỗi nó rồi. Với cả nếu đi với Nam thì được ăn siêu nhiều không mất tiền kèm thêm giảng hoà hữu nghị còn đi với thằng Tom mình mất tiền bao nó mà chẳng được cái tích sự gì lắm nhỉ

- Ừm tao nghĩ lại rồi. Nếu mày đã có lòng thì tao xin nhận

- Ủa alo chị? Thế kem của em?

Thằng bé quay lại ngơ ngác nhìn tôi. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ

- Thôi, hôm khác, đằng nào mày cũng chưa chở chị về mà

- Nhóc đi chung không?

- Được hả?

- Uk, anh trả, không lo

Nam gật đầu

Tự dưng có thằng Tom thấy hơi ngại. Giống kiểu Nam phải gánh thêm một của nợ nữa vậy. Mà nghĩ lại thì hôm nay tôi cũng báo nó rồi, giận nhiều quá cũng vô lí nhờ

Mà thôi cũng chịu, nói chung là sau một hồi xàm xí gần cái cổng trường đáng sợ của tôi thì chúng nó lái xe đến chỗ Jolibee gần bờ hồ. Tôi chết vì lạc trong sự rối loạn cảm xúc mất. Kiểu nó vừa ngại, vừa thích, vừa hơi bực, vừa nhục nhã

- Mày gọi báo mẹ không ăn cơm nhà đi Tom

Tôi huých nhẹ vai Tom

- Tom là ai?

Nó nhìn tôi vẻ mặt thắc mắc

- Gọi cho mẹ đi Bách

Nó mới rút điện thoại ra gọi. Bố mẹ tôi tra khảo ghê lắm. Tôi khá ngại tiết lộ bạn bè với bố mẹ kể cả nam nữ nên mỗi khi bị hỏi là im re, lúng túng không biết trả lời sao. Nhưng thằng Tom thì khác. Nó là một thực thể gì đấy trái ngược hoàn toàn với tôi

- Alo! Mẹ ơi nay con với chị đi ăn cùng với bạn Minh và bạn Huệ lớp con được không ạ? Bọn con ăn ở ngay chỗ Jolibee, ăn xong hứa về luôn không la cà ạ. Tý về con rửa bát cho nhé

Tôi nghe còn tin tưởng được cơ mà, uy tín vc. Thằng này trước mặt bố mẹ nó ngoan lắm mà trước mặt chị nó thì chán

- Kĩ năng nói dối ghê quá mày

- Chị biết là tốt, ai như chị đâu

Nó nhìn tôi đầy đắc ý. Khoản này thì tôi thua nó nhưng khoản khác thì không đâu. Nhưng mà ai lại đi thi xem ai nói dối giỏi hơn chứ, giờ mới nhận ra. Đúng là mất mặt bố mẹ quá đi

Xong xuôi, bọn tôi đi vào gọi đồ. Đương nhiên là cái bầu không khí nó dị hợm quá luôn ý. Kiểu tôi là cái cầu nối duy nhất giữa hai đứa đang lạ hoắc không quen nhau này thì chỉ có tôi mới có thể gợi chủ đề cho đỡ gượng gạo. Nhưng tôi cũng chịu, trằm cảm mất thôi.

- Anh chị quen nhau lâu chưa?

Thằng Tom đột nhiên lên tiếng

- Đầu năm thôi

- Chị với nó không quen nhau

Tôi với Nam cùng trả lời nhưng 2 câu khác nhau hoàn toàn. Mọi người hiểu mà, tôi bị nhột nhiều chút ý nên thần kinh có vấn đề

- À...

Tôi thấy được nụ cười bất thường trên mặt thằng em đáng thương của tôi. Nếu là tôi thì tôi cũng nín không biết nói gì nữa. Cái thằng chiến thần giao tiếp này mà không nói lên lời thì tôi cũng bó mõm rồi

- Mày lại nghĩ cái gì thế Dương?

- Tao nhầm

- Sao chị quen được một anh đẹp trai tốt bụng như này mà giấu em? Em tưởng chị có mỗi anh Huy với anh Hải, thì ra giờ lại có thêm một anh nữa

- Mày nói năng đàng hoàng chút tránh gây hiểm lầm được không?

- Hơ em có biết gì đâu. Mà quên chưa hỏi tên, anh tên gì vậy? Em là Bách

- Anh là Trần Bảo Nam, học chung lớp với chị em m, sau này có thể trở thành người một nhà với em thì càng tốt

Lại nữa rồi. Cái trò đùa chết tiệt này của nó đến bao giờ mới kết thúc

- Mày thử nói câu nữa xem

- À thôi

Nói chung sau đấy ba đứa ăn trong câm lặng. Ngon thì ngon thật nhưng mà áp lực cũng áp lực quá

- Tao đi vệ sinh một tý nhé. Bách đi vệ sinh với anh không?

Clm nghe là biết có điềm chẳng lành rồi. Thằng này nó định làm gì em tôi hả? Gian quá

- Ok, chị chờ tý nhé

Chúng nó đi mất. Thôi cũng tốt, tôi có thể thư giãn hơn nếu không có 2 cái thằng này

Vài phút sau chúng nó đi ra, thằng Tom nói

- Chị ơi em hỏng xe rồi, chị về với anh Nam nhé

Nghe câu này có tức không cơ chứ? Rõ ràng là nó mê trai bỏ chị rồi. Làm méo gì có chuyện xe lúc trước chạy mượt vậy mà giờ hỏng được, nãy giờ chúng nó còn chả ra xe

- Thôi đừng có đùa, mày tính vất chị lại chứ gì? Ghét vai

- Em nói thật, xe em điện còn có 1 vạch thôi, không chở hai được đâu

Nói dối không chớp mắt luôn. Dù tôi không đi xe điện nhưng tôi cũng biết khối lượng chả liên quan gì đến mức điện hết

- Nào, tao có chuyện này muốn nói với mày. Quan trọng lắm, đi với tao đi mà

Cái điệu bộ của nó không khác gì một đứa trẻ lên ba đang làm nũng xin kẹo vậy. Nhưng biết rồi mà, sự tò mò luôn được ưu tiên. Đó là lí do mà tôi sợ ma nhưng gần như này nào cũng nghe truyện ma của chị Bắp

Tôi lườm thằng Tom một nhát rồi cũng đồng ý với Nam

- Được, tin mày một lần. Phải là tin giật gân thú vị ít người biết đấy

Nó gật gật

Vậy là Nam chở tôi về nhà thật. Còn Tom ở đâu thì tôi cũng chịu, mặc xác nó vậy

- Chuyện gì? Nôn ra nhanh!

- Chúng ta có một tin vui là...

- Là cái gì?

- Mày bị lừa rồi

Nói rồi nó cười phá lên. Tôi lúc này điên thật rồi đấy. Tôi đấm một nhát thật mạnh vào lưng nó

- A mẹ mày, tai nạn giờ

Nó xuýt xoa, tay kia vòng ra xoa nhẹ chỗ tôi vừa đánh

- Sức chịu đựng của con người có giới thiệu

Tức thì tức thật chứ quen mồm thì vẫn phun ra mấy câu vô nghĩa được nhé

- Dừng xe, tao đi bộ về

Nói nghe oai lắm nhưng tại sắp đến nhà rồi mới mạnh miệng vậy đấy. Chứ cách vài kilometes thì có ngu mới nhảy xuống giữa đường

- Tao đùa thôi, có, có thật đấy

- Thế là cái gì?

- Tao đã xử đẹp bọn bắt nạt mày rồi đấy. Ghê không?

Tôi ngơ ngác, kiểu ủa nó nói xà lơ cái gì vậy

- Tao đã đánh thằng Trọng, còn Hải Anh tao chỉ làm tổn thương tinh thần nó thôi. Có dễ dãi quá không?

Tôi không nghĩ Nam sẽ đánh bạn cùng lớp vì tôi đâu

- Tại... tại sao?

- Mày không thấy hả dạ à, còn tao thì có đấy.

Tâm trạng tôi hơi rối bời, đúng hơn thì có hơi cảm động. Tôi chưa bao giờ trả đũa ai hay có người trả đũa hộ như này cả. Hồi mẫu giáo bị bắt nạt suốt tôi cũng chả nói năng gì với bố mẹ hết vì sợ, đến khi bị đẩy ngã chảy máu đầu thì mọi người với biết đấy chứ. Đúng là tôi có đánh nhau rồi nhưng cũng là chỉ là chơi chơi với mấy đứa bạn thôi chứ không mang tính thù địch

- Cảm ơn, nhưng lần sau mày không cần phải như vậy đâu. Nhỡ bị bắt xong hạ hạnh kiểm thì sao? Xong mày sẽ có cả một lượng anti fan cũng nên

Nam mà bị liên luỵ vì tôi thì chắc tôi chả có mặt mũi nào nhìn nó nữa, sáng nay cũng đã báo nó một lần rồi. Rồi cũng chả biết mình có dỗi nổi nó không nữa

- Mày toàn lo cái chuyện không đâu. Yên tâm, tao sao để bị bắt được. Mày đúng là ghét thật, việc gì phải nhịn bọn nó?

Tôi im lặng chả biết nói gì nữa. Tại đúng là tôi cũng ghét tôi mà. Ăn hại, vô dụng, quá hiền lành, không giỏi đối mặt với vấn đề. Thế nên nữ cường mới là một trong những loại truyện yêu thích của tôi đấy. Nhiều lúc muốn ngầu ngầu như mấy chị nữ chính mà không được

- Thôi mày lại nghĩ quẩn cái gì rồi đấy. Tao đùa thôi, học sinh gương mẫu như mày ai ghét nổi, thích mày còn không kịp ý

Hơ cái gì vậy trời? Bình tĩnh, bình tĩnh, nó chỉ thích tôi như một người bạn mà thôi. Nhột là đớn lắm nha. Rồi nó đột ngột tăng tốc làm tôi đâm sầm vào người nó theo quán tính

- Sao tự nhiên mày...

- Đau không? Muốn không bị thế thì lần sau ôm chặt vào

Ôm cũng được nhưng người ta đánh giá chết