Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Chương 95: Ánh Dương Nơi Đáy Mắt (END)




Hai năm sau.

Chi Lan thay Thế Huân viếng mộ ba mẹ tại Macaria, hôm nay là ngày cô về nước. Vắng nhà ba ngày mà lòng cô nóng như lửa đốt, chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà xem tình hình hai ba con ở nhà thế nào. Tài xế đỗ xe trước cổng dinh thự nhà họ Lê, cô gấp gáp bước xuống xe, đồ đạc vali lỉnh kỉnh bỏ lại phía sau. Người giúp việc vừa trông thấy cô trở về, bọn họ nhanh chóng mở cửa cúi đầu: “Chào bà lớn.”

Cô ậm ừ mấy câu cho qua, toan bước vào nhà tìm ba con Thế Huân. Người giúp việc lấm la lấm lét nhìn nhìn cô, Chi Lan nhận ra điều bất thường, cô cau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Ông lớn cho người đưa cậu chủ đi mất rồi ạ, hai ngày nay vẫn chưa thấy về…”

Thông tin này khiến cô điêu đứng không yên, Chi Lan sửng sốt thốt lên: “Tại sao không báo cho tôi biết sớm hơn?”

“Dạ… dạ… ông lớn dặn không được làm phiền bà…”

Cô nén tức giận, lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho anh, số máy Thế Huân thuê bao. Lâu lắm rồi mới có chuyện cô gọi mà anh không bắt máy, lo lắng trong lòng dâng lên như thủy triều. Mắt anh không sáng lại dắt con đi đâu không biết, nhỡ hai ba con gặp nguy hiểm thì phải làm sao. Cô tiếp tục bấm số gọi cho Lục, Lục bảo không thấy ông lớn. Bên phía Đông Đô cũng không hay tin gì về anh. Cô tiếp tục bấm số gọi cho Nhất, may thay Nhất biết chút thông tin về Thế Huân.

“Ông lớn cho người đưa nhóc Dương tới căn nhà cũ ở ngoại ô thành phố rồi ạ.”

“Sao lại để anh ấy đi một mình?”

Nhất nhăn nhó khó xử: “Chị dâu biết là em không dám cãi lời anh ấy mà.”

Chi Lan không dây dưa thêm nữa, cô tắt máy leo lên xe, lệnh cho tài xế đến căn nhà nhỏ ở ngoại ô gấp. Có lẽ vì mấy ngày nay là giỗ ba mẹ, anh không đi Macaria được nên quay về nhà cũ tưởng niệm hai người họ. Chỉ là cái tính liều lĩnh vẫn như cũ, không cho bất kì ai đi theo, ngộ nhỡ gặp chuyện thì phải làm sao? Chi Lan cắn môi nôn nóng, cô hối thúc tài xế chạy nhanh hơn nữa. Nhất định khi đến được đó, cô sẽ dỗi anh một trận ra hồn.

Chẳng mấy chốc xe đã đỗ trước căn nhà nhỏ ở ngoại ô, cô xuống xe phát hiện cửa nhà không khóa. Chi Lan đẩy cửa bước vào nhà, tức giận gọi: “Huân ơi! Sao anh dắt con đi mất dạng như vậy?”

Bên trong không có ai trả lời cô, Chi Lan tiếp tục gọi: “Thế Huân, Thế Dương, hai ba con đang ở đâu vậy?”

Vẫn không có ai đáp lời cô, Chi Lan đi một vòng căn nhà nhỏ, tìm kiếm mọi ngóc ngách nhưng vô ích, không có bóng người nào ở đây. Cô sốt ruột nhấc điện thoại gọi cho Nhất, người bên kia cũng chẳng bắt máy.

Chi Lan hốt hoảng lao ra khỏi nhà, lúc này cô mới nhận ra bên cạnh căn nhà nhỏ có một vườn mai rất lớn. Chi Lan ngẩn người nhìn mai vàng rực rỡ đung đưa trong gió, cô hạ điện thoại xuống, vô thức bước vào vườn mai. Trước vườn mai có một tấm biển được khắc bằng gỗ, ba chữ “Tứ Xuân Viên” nằm sạch đẹp ngay ngắn.

Cô nhấc chân bước vào trong, vườn mai rất rộng, hai bên mai nở vàng rực, bây giờ không phải mùa xuân, làm sao mai có thể nở nhiều vậy. Hương mai ngào ngạt vấn vít trước mũi cô, gió thổi nhè nhẹ thổi tung cánh mai bay trong gió.

“Tứ Xuân Viên, quanh năm đều là mùa xuân.” Chất giọng trầm ấm vang lên từ sau lưng, cô ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn chủ nhân của giọng nói. Anh đứng giữa vườn mai, âu yếm nhìn cô: “Em nói em thích mùa xuân nhất, ở đây bốn mùa mai nở, mùa nào cũng là mùa xuân, mùa nào cũng dành cho em.”

“Thế Huân…” Chi Lan xúc động không nói nên lời, cô chôn chân dưới đất, ngẩn ngơ nhìn anh từ xa. Phút giây gió thổi cánh mai nhè nhẹ bay, anh đứng đó, mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng đáp: “Anh ở đây.”

Chi Lan buông bỏ tất cả, nhanh thật nhanh về phía anh, Thế Huân dang rộng vòng tay, nhẹ nhàng đón Chi Lan vào lòng, cúi đầu ôm hôn mái tóc đen mượt. Cô ôm anh thật chặt, xúc động đến mức khóc òa lên, anh vỗ nhẹ vào lưng, dỗ dành cô gái mau nước mắt: “Anh thấy được em rồi.”

“Chi Lan của anh.”

Cuộc đời Thế Huân có ba lần kỳ tích, lần thứ nhất là trùng sinh Chi Lan sống dậy, lần thứ hai là giữ được con trai đầu lòng, lần thứ ba là có thể nhìn thấy cô lần nữa. Giây phút này trong lòng anh cảm thấy biết ơn, biết ơn tất cả mọi thứ xuất hiện trong cuộc đời anh. Biết ơn vì đã yêu Chi Lan không hối tiếc.

Bàn tay Chi Lan run lên bần bật, cô áp tay vào má anh, ngẩng đầu ngắm nhìn ánh dương phản chiếu trong đáy mắt. Anh cúi đầu nhìn ngắm gương mặt đã khắc sâu vào tim.

Thời gian điểm thêm thâm trầm lên mắt anh, thắp sáng hy vọng trong mắt cô. Vượt qua vòng chuyển luân hồi, hai kiếp người dài đằng đẵng, cuối cùng lòng chỉ nguyện cầu, mỗi sáng thức dậy đều thấy được ánh dương rực rỡ trong dáy mắt đối phương. Cùng đối phương trầm luân đắm chìm, yêu đến khi không còn gì để hối tiếc.

“Em yêu anh.”

Chi Lan yêu anh đậm sâu, yêu cái cách dịu dàng vụng về của anh, yêu cả tính tình khô khan cứng nhắc. Ai trong chúng ta đều có khuyết điểm, quan trọng chúng ta có đủ bao dung để chấp nhận khuyết điểm của đối phương hay không.

Thế Huân cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn trân trọng nâng niu như báu vật. Anh biết anh nợ cô một lời yêu, anh muốn dùng cả đời để trả nợ lời yêu đó, anh che chở cô trong vòng tay, tiếp tục tặng cô mọi thứ tốt đẹp nhất.

“Em là ánh dương nằm sâu trong đáy mắt anh, lấp lánh rực rỡ nhất.”

Cô vùi đầu vào lòng anh, ôm chặt như thể sợ anh tan biến đi mất.

“Anh là ánh dương trong tim em, mãi mãi soi sáng cuộc đời của em.”

“Ba… ba… mẹ… mẹ…” Tiếng trẻ con non nớt cất lên, Thế Dương chập chững bước từng bước. Nhóc con giương bàn tay nhỏ xíu ú nu, lòng bàn tay có một bông mai thơm ngát.

“Ba… cho mẹ.”

Chi Lan xòe bàn tay nhận lấy bông mai nhỏ xíu, mỉm cười ngọt ngào nhìn Thế Dương: “Mai tứ quý ba trồng cho mẹ đó, bốn mùa đều có mai nở, bốn mùa đều là mùa xuân.”

Thế Huân dang tay ôm cả hai mẹ con vào lòng.

“Mẹ con em là mùa xuân của anh.”

…_END_…