Chi Lan nghe lời ông nội cho người gọi bác sĩ Du tới. Cô lo lắng đi đi lại lại bên ngoài chờ đợi, vừa trông thấy Hoài Du, Chi Lan vội nói: “Hình như ông nội không khỏe, anh vào trong xem thử đi.”
Hoài Du không vào vội, anh ta nán lại ngoài cửa một chút, sau đó nặn ra một nụ cười tươi: “Chúc mừng em trở thành bà lớn.”
Dứt lời, Hoài Du lách qua người Chi Lan tiến vào trong. Cô không có tâm trạng suy nghĩ câu nói của anh ta, trong đầu lúc này chỉ hướng về bệnh tình của ông nội. Chi Lan nối gót Hoài Du vào phòng bệnh, nhưng ông nội vừa nhìn thấy cô đã phẩy tay: “Đến bên cạnh Thế Huân đi, bây giờ con không còn là mợ cả nữa mà là bà lớn, người khác phải nhìn thấy con một lần.”
Bước chân cô khựng lại, chần chừ mãi không chịu đi tiếp. Đột nhiên ông nội có biểu hiện kỳ lạ, Hoài Du thân thế không rõ, trong lòng cô vô cùng bất an.
“Đi đi, sau khi uống thuốc xong, ta muốn nghỉ ngơi.” Ông nội xua tay, nằm trên giường thiếp mắt đi.
“Sau khi khám xong, ông phải gọi con đó.” Chi Lan vẫn lo lắng, mắt hướng về giường bệnh nhìn ông mãi.
Ông gật đầu, nói: “Đi đi, đừng để Thế Huân một mình.”
Thấy ông kiên quyết như vậy, cô không thể chần chừ ở lại nữa. Nếu cô không đi chắc chắn sẽ có người lôi cô đi, Chi Lan chỉ biết nhìn ông thật lâu sau đó mở cửa bước ra ngoài định bụng tìm cách báo tin cho Thế Huân. Song, linh cảm của cô hoàn toàn chính xác, Chi Lan vừa đi được ba bước đã bị ai đó chụp thuốc mê, thân thể cô đổ gục xuống sàn, rất nhanh sau đó có bóng người xuất hiện kéo cô vào dãy hành lang tối.
Bên trong phòng bệnh.
“Chúc mừng ông truyền ngôi cho người thừa kế thành công.” Hoài Du híp mắt cười, chìa lòng bàn tay đầy ắp thuốc cho ông.
Lê Tuấn đón lấy số thuốc và cốc nước, một hơi nốc hết.
“Cậu chúc mừng nhưng cậu có vẻ không vui.”
Hoài Du bật cười, đón lấy cốc nước từ tay ông, anh ta nói: “Con rất vui, nhưng ba người chúng ta phải diễn đến bao giờ?”
Lê Tuấn không đáp lời Hoài Du, ông hướng mắt nhìn về phía cánh cửa: “Con bé không liên quan đến chuyện thâm thù nhà họ Lê, việc gì phải ra tay với nó?”
“Cô ấy không liên tới thù hận giữa ba chúng ta, nàng là một thiên thần hoàn hảo. Như ông biết đó, thiên thần thường giáng thế cứu người, nhưng tôi không muốn ông được cứu.”
Lê Tuấn chỉ biết nhếch mép cười.
“Bây giờ tôi phải gọi cậu là gì đây? Ngài Venn, bác sĩ Du, hay là Thế Hưng?”
Hoài Du xoay người đặt chiếc ly thủy tinh bóng loáng lên bàn, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên, nhưng không mang theo chút ý cười nào, tựa như một con rối được gã thợ vẽ sẵn một khuôn mặt cười.
“Ông vẫn còn nhớ tên của tôi à? Tôi tưởng ông đã quên mất nó kể từ ngày căn nhà ở Circle Pines bốc cháy.”
Đáp trả câu nói của Hoài Du chỉ có một khoảng lặng yên. Hoài Du cụp mắt nhìn ông lão ốm yếu hao mồn trên giường, khuôn mặt của ông và gương mặt lạnh lùng mười mấy năm trước như hòa làm một. Ông trùm khét tiếng châu Á, ông nội của hắn và cũng là người cướp đi mạng sống của mẹ, đốt cháy căn nhà ba xây ở Circle Pines. Cho dù là năm mươi năm hay một trăm năm nữa, ông vẫn giữ nguyên một nét mặt lạnh lùng khinh thường nhìn hắn.
Đột nhiên hắn hoang mang, tâm trí bị đêm lửa kia cắn xé. Hắn ôm thi thể của mẹ gào khóc, trước mắt là căn nhà nhỏ bị quỷ lửa nuốt trọn. Xung quanh toàn những kẻ áo đen lạ lẫm, đột nhiên bọn họ cúi người, cung kính chào một ông lão. Ông ta bước xuống từ con xe bóng loáng, chậm rãi tiến về phía hắn. Tuy Thế Hưng lúc đó chỉ là một đứa trẻ, nhưng nó biết rất rõ ông lão này là người có đủ quyền hạn cứu nó thoát khỏi đêm kinh hoàng. Thế Hưng quỳ trên đất, ôm lấy chân ông lão van xin.
Hoài Du phì cười.
Hắn đã từng van xin thê thảm như thế, nhưng ông ta thì sao? Ông ta gạt đôi tay cánh gầy gò ra, lạnh giọng hô lên một tiếng: “Tước bỏ họ tên, ném nó vào cô nhi viện, đem xác ả đàn bà này đi.”
Ông ta lạnh lùng quay ngoắt, ngay cả một ánh nhìn cũng không mảy may cúi xuống.
Kể từ đó hắn không còn là Thế Hưng nữa, hắn là một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ, người thân không nhận, họ tên bị tước bỏ.
Hắn đã dành cả ngàn đêm để suy nghĩ, hắn có tội gì?
Cánh môi Hoài Du vô thức mấp máy, “Tôi có tội gì mà ông phải dồn tôi đến bước đường cùng?”
Vì hắn là con của người thứ ba ư? Nhưng Thế Hưng năm đó không có sự lựa chọn, hắn không có quyền được chọn cha mẹ. Số phận trói buộc Thế Hưng trong cuộc đời đó, hắn bắt buộc phải sống cuộc đời đó. Chẳng nhẽ đầu thai vào bụng của mẹ là lỗi lầm lớn nhất của hắn? Cho nên hắn phải nếm trải bất hạnh như vậy?
Còn em trai Thế Huân của hắn thì sao? Cha mẹ mất hết nhưng nó vẫn còn ông nội chống lưng, dưới chân là cả gia tộc mafia uy quyền bậc nhất. Nó có họ tên rõ ràng, sống trong giàu sang sung túc, trưởng thành được tiếp quản cả gia nghiệp đồ sộ. Còn hắn vĩnh viễn là một kẻ vô danh.
Hoài Du không cam tâm. Máu trong người hắn là máu của Thế Bình, máu trong người của Thế Huân cũng là máu của Thế Bình, suy cho cùng tất cả đều là máu mủ của Lê Tuấn. Vậy tại sao ông ta còn phân biệt đối xử như vậy?
“Tại sao ông không trả lời tôi?” Hoài Du mất kiểm soát, hắn bật dậy tung một cước thật mạnh, giường bệnh của ông nội lệch sang một bên.
“Cậu không có lỗi.” Ông nội thản nhiên đáp lời, cú đạp vừa rồi khiến thân thể ông xê dịch không ít, nhưng ông không để tâm, Lê Tuấn tiếp tục nói: “Chỉ là cậu không đủ tư cách mang họ Lê.”
“Ha ha ha!” Hoài Du ngửa cổ lên trời cười khằng khặc, hai vai hắn run run cố áp chế cơn buồn cười, “Ông nói tôi không đủ tư cách? Venn không đủ tư cách làm cháu trai của Lê Tuấn?”
“Không đủ tư cách.” Dù Hoài Du có lấy cái danh Venn nổi đình đám trong thế giới ngầm bây giờ, ông vẫn không chấp nhận hắn.
Hoài Du xoay xoay ghế một lúc, sau đó cúi đầu nhìn ông nội: “Nếu tôi quay đầu thì sao? Nếu tôi dừng lại tất cả mọi việc, tôi không báo thù nữa. Ông có nhận tôi không? Tôi cũng là cháu trai của ông mà.”
Câu hỏi Hoài Du đặt ra ngay lúc này chính là câu hỏi lẩn quẩn trong đầu hắn. Nếu hắn quay đầu buông bỏ thù hận thì sao? Nếu Lê Tuấn gật đầu nhận lại đứa cháu trai chính tay ông vứt bỏ thì sao? Hoài Du sẽ quay đầu, hắn sẽ buông bỏ tất cả. Đời này điều hắn mong muốn nhất là được công nhận, sống công bằng với Thế Huân. Cùng là cháu nhưng hai số phận khác biệt quá lớn. Hắn không phục, vạn kiếp bất phục.
Lê Tuấn nhìn Hoài Du thật lâu, ngoài đôi mắt xanh biếc giống Helen ra, hắn chẳng có nét nào giống Thế Bình. Từ đầu chí cuối ông đã không xem hắn là cháu trai, lúc trước là vậy, bây giờ là vậy và sau này cũng vậy. Lê Tuấn vĩnh viễn không chấp nhận đứa cháu ngoài gia thú này, chính vì mẹ của nó đã phá hỏng Thế Bình, chống phá nhà họ Lê. Chính vì đứa trẻ này mà ông và con trai trở mặt, sau đó tàn sát lẫn nhau. Sâu thẳm trong thâm tâm Lê Tuấn, ông không cho phép bản thân ông nhận lại đứa cháu này, không bao giờ.
“Lê Tuấn chỉ có duy nhất một cháu đích tôn.”
Hoài Du nhìn vẻ cương quyết trên gương mặt già nua kia, hắn giận quá hóa cười, hai mắt hắn đỏ lên. Nỗi căm phẫn tràn ra khỏi khóe mắt, kéo thành một đường dài chảy xuống cằm. Chua xót lẫn bất phục khiến Hoài Du như phát điên, hắn ghì chặt thân thể già yếu. Gào lên bằng tất cả uất hận: “Ông là con ác quỷ tàn nhẫn!”
“Ông tưởng tôi không biết ư? Thế Huân sắp ngồi xuống ghế ông lớn, ông đã âm thầm dọn đường cho nó. Huỳnh Mẫn Đạt có ý không an phận, ông đã nhìn thấu từ lâu. Việc tôi và lão Đạt cấu kết buôn bán chất cấm, phạm luật nhà họ Lê cũng nằm trong tầm kiểm soát của ông.”
“Ông mượn tay tôi cung cấp hàng cho lão Đạt bán, sau đó vạch trần hất cẳng lão ta ra khỏi ghế Tây Đô. Lý Nhân là con chó hèn nhát, ông lấy kết cục của lão Đạt ra dọa một trận, ông ta sẽ cụp đuôi sợ ông như sợ cọp. Cắt đứt hiểm họa từ Tây Đô, chấn chỉnh tư tưởng Trung Đô. Đông Đô và Bắc Đô nghe ông răm rắp, chỉ cần loại vật ngán đường, Thế Huân sẽ thuận lợi ngồi vào ghế ông lớn.”
“Tôi nói có đúng không?”
Lê Tuấn cong môi cười.
“Con cáo già xảo quyệt! Ông cho người giả dạng Trần Nguyệt gửi mail cho Huỳnh Mẫn Đạt, mượn tay tôi cảnh cáo lão Đạt chuyện buôn người. Từ đầu chí cuối ông không ra mặt, nhưng vẫn có thể dọn đường cho cháu trai yêu dấu. Lê Tuấn, tôi phục ông sát đất.”
Ông nội vươn tay vỗ vỗ vào mu bàn tay Hoài Du, chậm rãi khen ngợi: “Mắt nhìn vấn đề không tệ.”
Hoài Du cười nhạt, siết chặt tay ông nội: “Ông và Thế Huân cấu kết với nhau cũng khá lắm, có điều…”
“Ông và nó đoán sai mục đích của tôi rồi.”
Ánh mắt ông Tuấn thoáng thay đổi, nó trở nên âm u khó đoán hơn.
Trông thấy ánh mắt ông nội xáo động, Hoài Du đắc ý cúi đầu thì thầm bên tai ông: “Mục đích của tôi không phải cái gia nghiệp này mà là mạng của ông với nó.”
“Tôi nợ cậu một mạng, vậy thì cậu cứ tự nhiên lấy lại đi.” Ông nội uể oải khép hờ mắt.
“Ông muốn đi nhanh nhanh để gặp lại cô y tá Trầm Hương có phải không? Nhìn bộ dạng si tình của ông kìa, kể cả dáng vẻ tức giận của ông khi biết nội bộ Lâm Thượng lưu truyền ma túy nữa. Nhìn tức cười lắm ông có biết không?” Hoài Du bắt đầu điên cuồng đay nghiến, hắn không muốn lão già này chết yên thân. Hắn muốn trước khi chết ông ta phải chết trong dằn vặt đau khổ.
“Ông có thật sự ghét ma túy không? Trong khi ông là một kẻ nghiện ma túy!”
Ông nội mở to hai mắt, lời cáo buộc của Hoài Du khơi màu quá khứ tối tăm nhất của ông.
“Tất cả bi kịch ngày hôm nay đều do kẻ nghiện ma túy như ông gây ra. Thời còn trẻ ông phải vào trại cai nghiện, từ đó gặp được cô ý tá tên Trầm Hương. Ông nói với cô ta nếu giúp ông thoát khỏi nghiện ngập, ông sẽ lấy cô ta làm vợ. Trầm Hương mới đầu không chịu nhưng sau này cô ta nhận ra mặt tốt của ông. Cuối cùng cũng xiêu lòng.”
“Ông lấy Trầm Hương vì trót yêu cô ta. Ông và Trầm Hương thường bất đồng quan điểm, vì cô ta là y tá trại cai nghiện còn ông đứng đầu đường dây mua bán ma túy. Cô ta khuyên nhủ ông đừng rớ vào đám bột trắng kinh khủng này nữa, nhưng ông thì sao? Ông nào để ý tới lời cô ta. Vì ông là một người nghiện, ông muốn đám nghiện ngập được thăng hoa như ông.”
“Ông vẫn bán hàng trắng đều đặn, người nghiện ngày một nhiều. Cho đến một ngày, vì ân oán cá nhân trong thế giới ngầm, cô y tá Trầm Hương bị bọn nghiện lôi đi mất. Bọn chúng tiêm ma túy vào người cô ta bằng một cây kiêm dính máu AIDS.”
Mỗi lời Hoài Du nói ra đều là một đòn đánh xuống tinh thần ông nội, thân thể già nua không kiềm chế được mà run lên bần bật. Từng chút, từng chút ký ức chôn giấu quay trở về hành hạ tâm trí ông. Cô y tá mà hắn nhắc đến chính là vợ của ông, người mà ông cố dùng cả đời để quên đi.
“Sau đó Trầm Hương mắc bệnh AIDS, tủi nhục, tự ti với gia đình và xã hội, cô ta đã chọn cách tự sát. Còn ông, lúc vợ chết đi mới nhận ra bản thân mình sai lầm, nhưng người đã chết rồi, ông không biết chuộc lỗi với ai. Thành ra tất cả các tâm nguyện hay điều Trầm Hương muốn nhưng không kịp thực hiện, ông sẽ thay bà ta làm. Việc ép Thế Bình không được ly hôn cũng vì lý do đó, tất cả là tại ông, không có cái chấp niệm ngu xuẩn của ông thì mọi bi kịch đã không đến.” Hoài Du càng nói càng hăng máu cay nghiệt hơn.
“Lúc còn sống không quý trọng, lúc chết rồi mới ôm thương nhớ. Vợ ông chết vì ma túy nên ông hận ma túy, ông căm hận tất cả thằng bán ma túy như chính ông đã làm. Nhưng Lê Tuấn à, phút cuối đời ông vẫn là một kẻ nghiện ma túy thôi.”
“Ông biết rõ bản thân ông đang nghiện Morphine mà tôi tiêm cho ông mỗi ngày. Sao hả? Cảm giác quên hết ưu phiền không day dứt về cái chết của vợ nữa khiến ông sinh nghiện phải không? Thằng Huân cho người mang Naloxone đến áp chế Morphine ông cũng không thèm dùng. Bản chất của ông là một kẻ nghiện!”
(Morphine là một dạng ma túy dùng trong y dược với tác dụng giảm đau mãn tính, khi tiêm Morphine dài lâu bệnh nhân sẽ yêu cầu tăng liều và dần dần trở nên nghiện.
Naloxone là một loại thuốc giải áp chế tình trạng nghiện Morphine và một số loại thuốc khác.)
“Tôi không dùng Naloxone vì tôi muốn trả mạng cho cậu theo cách cậu muốn.”
“Cậu muốn tôi chết vì ma túy, tôi sẽ chết vì ma túy. Tất cả những chuyện này là nghiệp báo tôi phải trả, tôi nợ cậu mạng của Helen. Thế Hưng, cho dù tôi có chết đi, tôi cũng không bao giờ nhận cậu làm cháu trai. Ân oán giữa cậu và nhà họ Lê kết thúc tại đây đi.”
Hoài Du bật cười, nước mắt lăn xuống khóe môi khiến nụ cười của hắn càng thêm đắng chát. Hắn nhún vai, giọng cười pha thêm chút ít độ rung từ cổ họng. Hoài Du rút trong hộp thuốc ra một ống tiêm chứa đầy Morphine, số Morphine cuối cùng mà ông Tuấn được tận hưởng.
Hắn vung tay cắm thẳng ống tiêm vào cổ ông nội, dung dịch trong suốt theo kiêm tiêm trôi vào động mạch. Đồng tử già nua co lại ngay tức khắc, nhịp thở đình trệ và đỉnh điểm là cơ thể mất đi phản ứng vốn có. Hoài Du rút ống tiêm ném thẳng xuống đất.
“Ân oán giữa tôi và ông chấm dứt, nhưng ân oán giữa tôi và nhà họ Lê thì chưa đâu.”
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, Hoài Du đút tay vào túi quần thong dong bước đi, chân hắn rẽ vào hành lang tối đèn. Thiên thần của hắn được đặt ngay ngắn ở dưới chân, nàng đang say ngủ. Hoài Du khom người nhìn qua một lượt, xung quanh không có ánh đèn, nhưng hắn vẫn nhận ra từng đường nét gương mặt bằng tâm trí. Hắn khuỵu gối đỡ gáy Chi Lan, sau đó cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Chúc mừng em thành bà lớn, nhưng em vẫn là thiên thần của tôi.”
Hoài Du đặt Chi Lan xuống đất, sau đó ra ngoài nghe điện thoại.
“Cứu được Huỳnh Mẫn Đạt chưa? Tốt lắm, bây giờ rời khỏi đây.”
P/s: Kiến thức y học trong chương truyện chỉ mang tính chất giải trí, không thông qua cán bộ cơ quan chuyên môn. Mọi tình tiết, nhân vật, sự kiện trong tác phẩm chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Tuyệt đối không được làm theo dưới mọi hình thức.