Ánh Dương Giữa Bầu Trời Đen

Chương 49: 49: Anh Không Hề Đơn Độc




Hiện tại, hai tên thuộc hạ đã lái xe đưa Tưởng Cần Cần đến một căn biệt thự đang xây dở dang. Vừa gần đến nơi, một tên ngồi bên cạnh, mắt quan sát gương chiếu hậu vô tình phát hiện ra có người đang bám ở phía sau xe. Khi nãy sự việc diễn ra khá bất ngờ cho nên Ôn Thuật Tần chỉ biết chạy thật nhanh, sau đó dùng tay bám lấy phía sau đuôi xe. Đôi chân dài của anh bị chiếc xe kéo lê đi một đoạn. Mãi một lúc sau, anh mới có thể bò lên trên, cố bám thật chặt.

- "Không hay rồi, có tên phía sau đang bám theo chúng ta."

Tên ngồi bên cạnh nói với tên còn lại. Hắn nhanh chóng tăng tốc, sau đó thắng bất ngờ khiến cả người Ôn Thuật Tần bật ra sau rồi lăn dài xuống đất. Anh đau điếng nhưng cố bật người đứng dậy mà chạy theo, cố bám lấy chúng. Thoáng chốc, chiếc xe cũng đã dừng lại. Bọn chúng mở cửa sau, bế Tưởng Cần Cần đang bất tỉnh lên tận trên sân thượng. Chúng nhanh chóng đổ xăng khắp nơi xung quanh người Tưởng Cần Cần, hòng để thiêu đốt cô. Chúng thả chiếc bật lửa, thoáng chốc khắp nơi đã bừng bừng lửa cháy.

- "Ở đây khói quá, mau chạy thôi."

Ngay khi chúng vừa bước xuống tầng trệt thì đã thấy Ôn Thuật Tần đứng chắn phía trước. Anh tức giận đấm vào mặt một tên khiến hắn ngã lăn ra đất. Tên còn lại toang đánh lén phía sau nhưng sớm bị anh phát hiện, liền nhanh chóng lấy chiếc móc câu vốn mang theo bên người, một phát đâm thủng cổ họng khiến hắn chết tươi ra đất.

Chứng kiến đồng bọn chết trước mặt mình, tên còn lại sợ xanh mặt mà ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Lửa trên cao ngày một cháy dữ dội, khói bụi lan nhanh khắp nơi. Ngọn lửa sớm cũng lan xuống các tầng lầu bên dưới. Ôn Thuật Tần bước đi khập khiễng, cố chạy thật nhanh đi tìm Tưởng Cần Cần. Anh vừa chạy, vừa gọi tên cô thật lớn:

- "Khả Song, em đang ở đâu? Mau trả lời anh đi."

Phía trên này, vì hơi khói đang không ngừng xâm chiếm khiến cô có chút khó thở mà khẽ ho sặc sụa. Ngay khi cô vừa tỉnh dậy, khẽ day day lại trán liền phát hiện khắp nơi toàn là lửa. Chiếc váy cưới của cô cũng bị ngọn lửa dần xâm chiếm. Không còn cách nào khác, cô chỉ biết cố dùng tay quật mạnh chiếc váy hòng dập tắt ngọn lửa, miệng không ngừng cầu cứu:

- "Có ai không, cứu tôi với."

Nghe tiếng hét ở phía trên sân thượng, Ôn Thuật Tần nhanh chóng tìm đến chỗ cô. Vừa đến nơi, anh lập tức cởi bỏ chiếc áo khoác mà dùng hết sức dập tắt ngọn lửa trên chiếc váy, sau đó nhấc bổng người cô lên mà chạy xuống dưới.

Ngọn lửa ngày một lớn, thoáng chốc đã lan khắp căn biệt thự. Ôn Thuật Tần đôi chân vốn không còn sức nhưng cố bế cô chạy xuống từng bậc thang. Bất ngờ, anh bị hụt chân liền sau đó ngã nhoài người. Cả hai cũng vì thế lăn dài xuống.



- "Khả Song, cẩn thận."

Ngay khi nhìn thấy khúc gỗ đã bị ngọn lửa thêu cháy sắp sửa rớt xuống, Ôn Thuật Tần nhanh chóng dùng lưng mình che chắn cho cô. Khúc gỗ đập mạnh vào tấm lưng rộng lớn của anh, nhanh chóng thiêu cháy chiếc áo vest đang mặc trên người. Ôn Thuật Tần đau đớn, chỉ biết đẩy cô ra khỏi ngọn lửa, sau đó gào thét thật lớn.

Graaaaa...aaaaaa...

- "Thuật Tần...."

Cô hoảng sợ đến nổi bật khóc nức nở, sau đó chạy về phía Ôn Thuật Tần, thế nhưng lại nghe giọng nói trầm khàn của anh vang lên:

- "Đừng lại gần. Ngọn lửa sẽ thiêu cháy em đó."

Tuy nhiên cô lại cố chấp. Đôi tay ôm lấy bộ váy cồng kềnh mà chạy về phía người ở phía trước, vừa chạy vừa nói:

- "Em không bỏ anh lại đây một mình đâu. Chẳng phải em đã nói rồi sao. Anh không hề đơn độc. Anh vẫn còn có em, có má Phùng. Ôn Thuật Tần, em yêu anh."

Nghe những lời này khiến anh không cầm lòng được mà bật khóc. Ngọn lửa hiện tại đang thiêu đốt tấm lưng anh nhưng anh lại chẳng thấy đau đớn. Anh mĩm cười nhìn về phía cô, sau đó cố bật người đứng dậy, đôi chân không vững khẽ bước từng bước về phía người đối diện, mĩm cười hạnh phúc.

Khoảng chừng năm phút sau, đội cứu hỏa cũng đến. Cả hai người hiện tại vô cùng lấm lem. Ôn Thuật Tần ngay khi nhìn thấy phía bên dưới đã chuẩn bị tấm nệm cứu hộ liền sau đó dùng những sức lực còn lại của mình mà nhấc bỏng cô lên, sau đó cùng nhau nhảy xuống.

...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!...