Một lát sau, tôi và Ánh Dương được phần công bê thùng rác đi đổ.
Đến lúc đi đến bên cạnh thùng rác, tôi phát hiện trong thùng có hai lý cà phê vẫn còn đầy.
Hai ly này… giống với hai ly mà tôi đã mua.
Đúng lúc này, Minh Duy lại đi ngang qua, cho nên tôi liền gọi cậu ấy lại: “Lớp trưởng, ly cà phê ở trong thùng rác có phải của cậu không?”
Minh Duy quay lại, sau đó vừa bước về phía tôi vừa rút ví ra.
“Đúng rồi, là cà phê mà cậu mua cho tôi đó. Vị thật dở tệ!” Vừa nói, cậu ấy vừa lấy tiền ra rồi đưa cho tôi.
“Gì cơ?” Tôi không thể tin nổi cậu ấy lại thốt ra câu nói đó. “Đây là thái độ mà cậu nên có đấy à?”
Minh Duy không trả lời tôi mà chỉ thúc giục: “Cậu cầm lấy tiền đi.”
“Không cần. Cậu cứ giữ lấy tiền của mình rồi tự đi mà mua cà phê đi.” Nói xong, tôi liền nhấc thùng rác lớn lên, một mình bê đi đổ.
Ánh Dương đi theo sau tôi, “Cậu bê một mình được không vậy?”
“Được mà.” Thùng rác khá nặng và lớn nhưng tôi vẫn cứng đầu.
Ánh Dương bèn đi đến, nhẹ nhàng cầm lấy thùng rác của tôi. “Để tôi làm cho.”
Nói xong, cậu ấy liền bê thùng rác đi, còn tôi thì lững thững đi theo cậu ấy, không thèm quay đầu nhìn Minh Duy ở phía sau dù chỉ một lần.
Không ngờ rằng ngày hôm sau, trong giờ thể dục, cậu ấy lại chủ động đến gặp tôi.
Không thể hòa nhập với bạn bè nên tôi ngồi ở một góc trong sân thể dục.
Minh Duy đi đến, sau đó nói với tôi: “Xin lỗi cậu vì chuyện ngày hôm qua.”
Tôi khá bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng không ngạc nhiên lắm. Minh Duy đã sai, cho nên cậu ấy xin lỗi cũng đâu có gì lạ.
“Không sao đâu.” Tôi mỉm cười đáp lại cậu ấy.
Vì đã vốn có thiện cảm với Minh Duy, cho nên chỉ cần cậu ấy xin lỗi khi làm sai thì tôi sẽ không còn tức giận nữa.
Hơn nữa nghĩ kỹ lại thì thái độ của tôi vào hôm qua cũng không tốt lắm. Có lẽ cũng một phần là do thái độ của tôi, cho nên cậu ấy mới giận dữ mà vứt cà phê đi, lại còn chê cà phê dở.
Nhưng mà tôi hơi thắc mắc nên bèn hỏi: “Hôm qua tớ thấy có hai ly cà phê bị vứt. Một ly là của cậu, vậy ly còn lại là của Diệu Na sao?”
“Ừ.” Minh Duy đáp.
Tôi nhíu mày, “Tại sao cậu ấy lại vứt cà phê vậy?”
Sau khi hỏi xong, tôi có thể nhận ra sắc mặt Minh Duy trở nên tệ đi. Có vẻ như cậu ấy không vui khi tôi hỏi như vậy về Diệu Na.
Tuy nhiên, tôi không ngờ cậu ấy lại thẳng thừng bảo: “Cậu ấy vứt thứ mà mình không thích cũng đâu liên quan đến cậu đâu.”
Khi nói câu này, giọng điệu của Minh Duy vẫn bình thường, không hề gay gắt. Thế nhưng, tôi vẫn cảm thấy không vui cho lắm.
“Đúng rồi!” Minh Duy lại bảo, “Cậu nên tránh xa Ánh Dương ra.”
Câu này càng khiến tôi không vui hơn.
Tôi hỏi Minh Duy: “Tại sao chứ?”
“Cậu ta chẳng phải loại người tốt đẹp gì đâu. Cậu ta…”
“Đừng có nói như vậy.” Tôi cắt ngang lời của Minh Duy, “Tớ không muốn nghe bất cứ ai nói xấu về cậu ấy.”
“Gì cơ?” Minh Duy cau mày, tỏ vẻ không thể tin nổi mà hỏi tôi.
Tôi lặp lại một lần nữa: “Tớ không muốn nghe bất cứ ai nói xấu Ánh Dương cả.”
Nghe đến đây, bàn tay của Minh Duy nắm chặt lại.
Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi rồi bảo: “Được thôi, nếu cậu đã thích chơi với bạn xấu thì tùy cậu.”
Nói dứt lời, Minh Duy liền bỏ đi, không thèm nghe tôi nói thêm bất cứ một lời nào nữa.
Đến giờ ra chơi, tôi ngồi đọc sách trong lớp, nhưng trong lòng lại đang cảm thấy phiền muộn vì cuộc nói chuyện với Minh Duy.
Tôi cảm thấy cậu ấy không giống như những gì mà tôi tưởng tượng.
Khi nói chuyện qua mạng, cậu ấy rất tốt, không giống như bây giờ. Hơn nữa, tôi luôn cho rằng cậu bé năm xưa đã bảo vệ tôi sẽ phải là một người cực kỳ tuyệt vời.
Dũng cảm.
Tốt bụng.
Kiên cường.
Thật ra Minh Duy không phải người xấu, thế nhưng…
Tôi cảm thấy dường như Minh Duy không giống với cậu bé ấy.
Dẫu biết rằng thời gian sẽ khiến cho con người thay đổi, nhưng tôi vẫn không khỏi thất vọng.
“Này này này, cho mấy cậu xem này, nhìn em gái này đẹp không?” Một bạn nam giơ điện thoại cho mọi người xem.
Mấy bạn nam khác xúm lại, sau đó cười phá lên.
“Òa, kimono kìa! Thằng Ánh Dương… ý nhầm, em gái Ánh Dương mặc kimono đó!”
“Haha, thằng Ánh Dương cosplay con gái này! Sở thích đặc biệt ha!”
“Gửi lên nhóm lớp đi!”
Nghe thấy mấy lời bàn tán này, tôi định đứng dậy xem có chuyện gì, nhưng Ánh Dương ở bên cạnh đã giữ tay tôi lại.
Tôi quay lại nhìn cậu ấy.
Cậu ấy bảo: “Hôm qua bên thuê tôi đã đăng ảnh chụp của tôi lên mạng. Chắc mấy đứa kia nhìn thấy rồi, cứ kệ thôi.”
“Nhưng mà…” Tôi hơi lo lắng khi thấy Ánh Dương bị trêu chọc.
“Không sao cả.” Cậu ấy bình thản nói.
Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đây. Một bạn nam trong lớp bỗng lên tiếng: “Này, tớ học cùng với Ánh Dương hồi tiểu học. Tớ nhớ là có lần văn nghệ, Ánh Dương cũng mặc đồ con gái rồi lên sân khấu múa đấy!”
“Thật á? Có ảnh không?”
“Làm gì có chứ, từ lâu rồi mà!”
“Này, Ánh Dương có vẻ thích mặc đồ con gái nhỉ!”
“Phải đó! Hahaha, không phải là cậu ta mong muốn được trở thành con gái đấy chứ?”
Nghe thấy vậy, hầu như các bạn trong lớp đều ôm bụng cười.
Tôi không nhịn nổi nữa nên liền đập tay xuống bàn, lớn tiếng: “Im lặng đi!”
Tiếng quát của tôi thật sự khiến cho cả lớp yên tĩnh. Tất cả bạn học đều quay lại nhìn tôi bằng vẻ mặt khó hiểu.
Trước những ánh mắt ấy, tôi không hề trốn tránh mà đứng lên, dõng dạc nói:
“Cậu ấy cosplay là vì công việc, cậu ấy mặc đồ con gái để múa cũng là vì biểu diễn văn nghệ. Các cậu có quyền gì mà trêu đùa cậu ấy chứ?”
“Mà cho dù cậu ấy thật sự thích mặc đồ con gái thì có sao? Cậu ấy mặc đồ con gái thì ảnh hưởng đến bát cơm nhà các cậu à? Mọi người đều có quyền mặc những gì mình muốn, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến những người xung quanh là được.”
“Các cậu không hề có quyền để ngăn cấm, cũng không có quyền để cười cậu ấy! Hành vi vừa rồi của các cậu đúng là tồi tệ!”
Giọng nói tôi hơi run lên, bởi vì hiện giờ tôi thật sự rất tức giận.
Tôi không muốn bất cứ ai chế nhạo hay chê cười Ánh Dương cả.
“Này, chúng tôi cười thì có làm sao chứ?” Một bạn nam lên tiếng.
“Đúng đó!” Một bạn nữ nói, “Đừng có ở đó mà ra vẻ!”
“Tôi không ra vẻ. Hơn nữa dù tôi có ra vẻ thì sao chứ?” Tôi nhìn thẳng vào bạn nữ kia, “Tôi có ra vẻ thì cũng tốt hơn những kẻ xấu tính như các cậu!”
“Cái gì chứ?” Bạn nữ kia tức giận mà tiến về phía tôi.
Tôi không hề sợ hãi dù chỉ một chút. Hơn nữa, có một người đã đứng ra bảo vệ tôi.
Ánh Dương đi đến phía trước, che chở tôi.
Tôi đứng sau lưng cậu ấy, giống như một chú gà con được gà mẹ bao bọc.
Bạn nữ kia thấy Ánh Dương thì dừng bước, sau đó hơi e dè mà lùi lại.
Lúc này, một số bạn khác cũng lên tiếng:
“Thôi đi, chúng mày có ghét người ta thì cũng phải chuyện nào ra chuyện đó chứ! Lôi hình người ta mặc đồ nữ ra để cười cợt thì hay ho gì!”
“Đúng đó! Không vui chút nào đâu. Người ta mặc gì là quyền tự do của người ta, tất cả chúng ta đều không có quyền cười cợt.”
Thấy có bạn học lên tiếng đứng về phía Ánh Dương, tôi vui vẻ mỉm cười.
Sau đó, tôi ghé vào tai Ánh Dương rồi nói nhỏ: “Hơn nữa cậu mặc rất đẹp. Dù mặc quần áo đồng phục hay là mặc đồ cosplay thì cũng đều như vậy, cậu thật sự là cực kỳ đẹp luôn đó!”
Vào giây phút nói ra câu đó, tôi trông thấy đôi mắt Ánh Dương dường như sáng lên, giống như trong mắt cậu ấy có ngôi sao vậy.
Thấy được tia sáng trong ánh mắt cậu ấy, tôi chợt cảm nhận được cảm xúc vui mừng, bình yên.
Nhưng bình yên được mấy hôm thì phiền phức lại tìm đến.
Buổi chiều ngày thứ bảy, chỉ có lớp tôi lên trường để chuẩn bị cho hoạt động riêng của lớp.
Giờ nghỉ giải lao, tôi vừa bước vào nhà vệ sinh thì ba bạn nữ cùng lớp đã xông vào theo.
Họ cậy đông mà túm tóc tôi rồi đẩy tôi vào trong buồng vệ sinh, sau đó đóng chặt cửa lại.
Tôi muốn kéo cửa ra nhưng không được.
Sau đó, một xô nước lạnh được đổ thẳng xuống đầu tôi.
Dạo này thời tiết khá mát mẻ, cho nên khi bị hắt nước lạnh, cơ thể tôi không hề thoải mái chút nào.
Đầu tóc, quần áo, giày dép đều ướt hết. Quan trọng là hiện giờ tôi chỉ mặc một chiếc áo đồng phục mỏng màu trắng, cho nên khi dính nước thì người khác có thể nhìn thấy được áσ ɭóŧ bên trong.
Tôi hoang mang lấy hai tay che ngực, hét lớn: “Các cậu làm gì vậy? Mở cửa ra!”
“Kêu cái gì mà kêu!” Một xô nước nữa lại được hắt vào trong.
Bên ngoài buồng vệ sinh là những tiếng cười cợt.
“Cho mày hết ra vẻ này!”
“Xem mày còn ra vẻ với bắt nạt người khác nữa không!”
Ra vẻ?
Bắt nạt người khác?
“Tôi không hề làm những việc như vậy!” Tôi hét lớn.
Những người bên ngoài vẫn tiếp tục hắt nước vào bên trong, lại còn luôn miệng mắng tôi là kẻ bắt nạt.
Tôi thật sự tức giận, tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy chứ?
Dòng nước lạnh buốt khiến cho cả cơ thể tôi giá lạnh. Tôi run lên vì sự lạnh lẽo, cũng run lên vì phẫn nộ và sợ hãi.
Bị nhốt bên trong buồng vệ sinh, bị mắng chửi và bị hắt nước, tôi chưa từng trải qua những chuyện như vậy bao giờ, tôi thật sự không chịu nổi!
Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Làm ơn… Ai đó đến giúp tôi đi!
Ước gì… Ước gì cậu bé năm ấy lại xuất hiện một lần nữa.
Ước gì… Cậu ấy sẽ lại bảo vệ tôi.
“Rầm!”
Tiếng động vang lên bên ngoài cùng với tiếng hét của mấy bạn nữ kia.
Tôi còn đang ngơ ngác thì cửa buồng vệ sinh đã mở ra. Người đứng trước mắt tôi lúc này là Ánh Dương… giống như ánh mắt trời, cũng giống như cậu bé năm đó.
Cậu ấy cởϊ áσ đồng phục ngắn tay bên ngoài ra rồi khoác lên người tôi. Bên trong cậu ấy vẫn còn mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng nữa.
Tôi mếu máo nhìn cậu ấy, cậu ấy thì khoác vai tôi rồi dẫn tôi ra ngoài.
Trên đường đi, tôi nhìn thấy mấy cô bạn bắt nạt mình đang dè dặt đứng một góc vì sợ Ánh Dương. Không chỉ vậy, khi đi ra ngoài cửa nhà vệ sinh, tôi còn trông thấy Minh Duy với khuôn mặt bị sưng nữa.
Tuy nhiên, vào giờ phút này, tôi không còn tâm trạng để quan tâm đến người khác nữa.
Vào khoảnh khắc này tôi rất yếu đuối, chỉ có thể dựa vào Ánh Dương mà thôi.