Ánh Dương Của Tâm Đan

Chương 3




Cả một tiết học, tôi ngồi nghe giảng với tâm trạng vô cùng căng thẳng.

Đại khái là vì hôm qua, Ánh Dương trang điểm đậm để che đi nét nam tính, cho nên tôi mới nhận nhầm cậu ấy là con gái. Chứ nếu cậu ấy không trang điểm, tôi không nhận ra cậu ấy là con trai thì mới lạ.

Nhìn lên bàn đầu - nơi Minh Duy đang ngồi, tôi thấy cậu ấy và cô bạn cùng bàn đang nói chuyện gì đó.

Sau đó, tôi còn thấy cô bạn kia đưa cho cậu ấy một tờ giấy, dường như là hai người họ đang trao đổi thư cho nhau.

Có vẻ… hai người họ khá thân thiết nhỉ?

Tôi cúi mặt xuống, nhìn chiếc lắc tay đang đeo trên cổ tay, trong lòng thầm hỏi: Liệu Minh Duy có nhớ đến mình không?

Nhớ đến cô bé đã được cậu ấy tặng cho chiếc lắc tay này.

Chiếc lắc tay bằng bạc được thiết kế rất đẹp, bên trên còn có khắc chữ “D”.
D - Duy.

Thật ra tôi không thường đeo chiếc lắc này, bởi vì nó khá chật. Lúc nhỏ đeo còn rộng, nhưng hiện giờ đeo vào sẽ hơi khó, bởi dù gì nó cũng là lắc tay của Duy hồi sáu, bảy tuổi.

Tôi ngẩng đầu lên, bỗng dưng lại phát hiện ra Ánh Dương ngồi bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào lắc tay của tôi.

Tôi vẫn còn mất tự nhiên về chuyện đã xảy ra nhưng vẫn hỏi: “Sao vậy?”

Ánh Dương nhìn tôi, sau đó nhanh chóng quay mặt đi rồi đáp: “Không có gì.”

Giờ ra chơi.

Khi tiếng trống trường vang lên, tôi đã ngay lập tức đi đến chỗ của Minh Duy.

“Chào cậu, tớ là Tâm Đan.” Tôi chủ động bắt chuyện với Minh Duy.

Cậu ấy lại nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, sau đó lạnh nhạt nói: “Ờ, cậu đã giới thiệu rồi.”

Tôi cũng không để bụng thái độ của cậu ấy lắm. Nhưng đang định tiếp tục bắt chuyện với Minh Duy, cô bạn cùng bàn của cậu ấy lại chủ động nói chuyện với tôi: “Chào Tâm Đan, tớ là Diệu Na, trước kia tớ đã từng học cùng với cậu hồi cấp hai rồi đấy!”
Diệu Na, đã học cùng hồi cấp hai?

Tôi khá bất ngờ.

“Thảo nào tớ thấy cậu quen quen.” Tôi vui vẻ nói, “Nhưng cậu thay đổi nhiều quá nên không nói tớ cũng không nhận ra đâu.”

Nghe thấy vậy, nụ cười trên môi Diệu Na dường như trở nên cứng ngắc. Quan trọng là hình như Minh Duy cũng thay đổi thái độ, cậu ấy nhíu mày rồi liếc nhìn tôi.

Tôi thấy hơi bối rối, mình đã nói sai gì sao?

“Cậu có chuyện gì không?” Minh Duy hỏi, “Không có chuyện gì thì cậu có thể đừng đứng ở chỗ này không? Tôi chuẩn bị học bài, có người đứng gần khiến tôi không tập trung học được.”

Lúc này, ở gần đó có rất nhiều người, cho nên không ít bạn đã nghe thấy lời Minh Duy nói với tôi.

Tôi thấy hơi xấu hổ, hai tai hình như cũng hơi nóng, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười rồi trở về chỗ ngồi.
Những giờ ra chơi sau đó, tôi không lên tìm Minh Duy nữa.

Minh Duy từng kể với tôi rằng cậu ấy là lớp trưởng. Tôi có hỏi mấy bạn trong lớp thì đúng như thế, Minh Duy là lớp trưởng của lớp.

Thế nhưng, cậu ấy không hề chủ động đến tìm tôi để hỏi tôi một số việc như: Tham gia vào câu lạc bộ nào, tài khoản mạng xã hội là gì để thêm vào nhóm lớp,...

Tất cả những việc đó đều được Minh Duy “nhờ” bạn khác làm hộ.

Tôi thầm nghĩ: Chẳng lẽ Minh Duy ghét mình sao?

Nhưng rõ ràng tôi đâu làm chuyện gì để bị ghét chứ?

Sau khi tài khoản của tôi được thêm vào nhóm lớp, tôi có tìm tài khoản của Minh Duy để kết bạn với cậu ấy.

Tôi có hai tài khoản, một là tài khoản này, hai là tài khoản vẫn luôn dùng để nhắn tin với Minh Duy.

Lý do tôi không dùng tài khoản đó để vào nhóm lớp là vì cái tên của tài khoản: Thích Ăn Kem.

Nếu dùng tài khoản đó để vào nhóm lớp thì chắc chắn sẽ nổi bật quá mức, có khi còn bị trêu chọc, thế nên tôi mới dùng một tài khoản khác.

Chỉ là đợi mãi, Minh Duy vẫn không đồng ý lời mời kết bạn. Thay vào đó, Diệu Na - cô bạn cũ của tôi lại chủ động gửi tin nhắn:

[Tâm Đan ơi, hôm nay Duy hơi quá đáng một chút, tớ thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu, cậu đừng để bụng nha.]

Tôi ngẩn người, tại sao Diệu Na lại xin lỗi thay Minh Duy chứ?

Tôi cảm thấy hai cậu ấy dường như rất thân thiết. Chẳng lẽ… hai cậu ấy yêu nhau sao?

Nhưng trong khi nhắn tin, Minh Duy đã bảo cậu ấy chưa có người yêu mà?

Tôi cảm thấy hơi buồn bực.

Để giải tỏa, tôi ngồi kết bạn với mấy tài khoản trong nhóm lớp.

Cứ nhấn gửi lời mời mà không kịp nhìn tên. Kết quả, tôi đã ấn gửi lời mời cho Ánh Dương rồi!

Nhìn lời mời đã được gửi đi, tôi hoang mang không biết có nên thu hồi hay không.

Mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy như thế, sao tôi lại có thể chủ động kết bạn chứ?

Nhưng cậu ấy và tôi là bạn cùng lớp, thậm chí còn ngồi cùng bàn, không kết bạn thì cũng đâu có được!

Còn đang phân vân suy nghĩ, tiếng “ting” của điện thoại đã vang lên.

Ánh Dương đồng ý kết bạn rồi!

Nhìn dòng chữ xác nhận cả hai đã là bạn bè, tôi xấu hổ mà vỗ vỗ vào má mình.

Sau đó, tôi dặn bản thân nên bình tĩnh lại, quên chuyện ở lễ hội cosplay đi.

Thế nhưng hôm sau, rồi đến cả hôm sau nữa, tôi vẫn chưa thể nào quên được.

Ngồi cạnh Ánh Dương, dù không nói chuyện với nhau, nhưng tôi vẫn cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Tôi không chủ động nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy cũng không chủ động nói chuyện với tôi. Tôi còn phát hiện ra rằng cậu ấy chẳng nói chuyện với ai, mà cũng chẳng ai nói chuyện với cậu ấy cả.

Dường như… Cậu ấy bị cả lớp cô lập.

Trong khi đó, dù tôi là bạn mới, nhưng mọi người trong lớp vẫn vui vẻ nói chuyện với tôi.

Ban đầu, tôi thấy Ánh Dương khá đáng thương khi bị mọi người ngó lơ. Nhưng vài ngày sau đó, tôi chẳng còn thời gian thương cảm cho cậu ấy nữa, bởi vì…

Hình như tôi cũng bị các bạn xa lánh rồi.

Rõ ràng ban đầu có khá nhiều bạn chủ động trò chuyện với tôi, nhưng bây giờ chẳng ai quan tâm đến tôi cả. Tôi chủ động bắt chuyện thì các bạn đều cố tìm cách phớt lờ tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất hoang mang và khó hiểu.

Chẳng lẽ… tôi đã làm điều gì sai sao?

Hay là kiểu người như tôi không được mọi người yêu quý?

Nhưng mà các bạn ở trường cũ rõ ràng rất thích tôi mà.

Tôi không thể nào hiểu nổi.

Các bạn không thích tôi, mà Minh Duy cũng không ưa tôi.

Thậm chí, tôi còn cảm thấy cậu ấy có ác cảm với tôi.

Tuy nhiên, hình như tôi nghĩ sai rồi. Bởi vì mấy ngày sau đó, Minh Duy đã đồng ý lời mời kết bạn của tôi, còn chủ động nhắn tin giải thích rằng: [Vì tớ không để ý đến lời mời kết bạn nên mấy ngày trước mới chưa chấp nhận lời mời của cậu.]

[Không sao đâu mà.] Tôi rất vui và nhắn lại như vậy, sau đó thì chủ động trò chuyện với cậu ấy.

Chỉ là cậu ấy không trả lời tôi, những tin nhắn của tôi đều không được cậu ấy đáp lại.

Tôi nghĩ chắc cậu ấy có việc gì bận nên mới chưa kịp trả lời tin nhắn.

Quả nhiên khoảng nửa tiếng sau, cậu ấy đã nhắn lại cho tôi:

[Cậu có rảnh không? Đến đón tớ ở trước quán cà phê M với.]

Tôi ngay lập tức nhắn lại: [Cậu gửi định vị cho tớ đi. Tớ mới chuyển đến đây nên chưa biết được nhiều địa điểm.]

[Không hiểu sao máy tớ không gửi được định vị. Cậu có thể vừa đi vừa hỏi đường không?]

[Ừm. Thế quán cà phê đó ở gần những địa điểm nào?]

Minh Duy gửi một tin nhắn chỉ đường qua loa, sau đó bảo rằng máy sắp hết pin nên không nhắn được nữa.

Tôi đọc xong tin nhắn thì thử tìm tên quán cà phê trên bản đồ nhưng không thấy. Vì thế, tôi chỉ có thể dựa theo hướng dẫn sơ sài của Minh Duy mà tìm đường.

Tuy nhiên, tôi đã tìm rất lâu, cũng hỏi rất nhiều người, nhưng không ai biết quán cà phê M ở đâu cả.

Có người bảo: “Ở thành phố này làm gì có quán cà phê nào tên là M nhỉ? Em hỏi lại bạn em xem có nhầm hay không đi.”

Tôi có nhắn tin hỏi, nhưng Minh Duy không trả lời.

Tôi không biết có phải cậu ấy nhầm không, hay là…

Tôi hơi nghi ngờ, liệu chuyện này có phải trò đùa ác ý của Minh Duy hay không?

Chắc là không đâu, Minh Duy không phải người như vậy, có lẽ là cậu ấy chỉ nhầm lẫn thôi.

Tự nhủ với mình như thế, tôi bèn tiếp tục lái chiếc xe máy sắp hết điện để đi tìm một lần nữa.

Tôi biết mình làm vậy là hơi ngốc, nhưng lỡ như thật sự là Minh Duy đang chờ tôi thì sao.

Không chỉ với Minh Duy, mà bất cứ người bạn nào cần sự giúp đỡ, tôi cũng đều giúp đỡ hết lòng.

Khoảng năm phút sau.

Tôi nhận ra… mình lạc đường rồi.

Tôi đang ở một khu dân cư ít người, xung quanh cũng không có nhiều hàng quán.

Đang định lái xe quay lại, bỗng nhiên tôi lại nghe thấy một tiếng “rầm” chói tai.

Tôi giật mình, nhìn về hướng phát ra tiếng động thì thấy mấy nam sinh đi xe máy đang cười ha hả với nhau. Trong khi đó, một chàng trai khác thì ngã sõng soài trên đất cùng với chiếc xe máy của cậu ấy.

Bên đường có người chửi mắng: “Mấy thằng kia! Đâm vào người ta rồi kìa!”

Tôi hơi bối rối. Nhất là khi mấy nam sinh kia lái xe vụt qua tôi, tôi nhận ra mình đã từng trông thấy bọn họ ở trong trường học.

Bọn họ học cùng trường với tôi!

Nhìn về phía chàng trai ngã trên đất, tôi thấy cậu ấy đang từ từ ngồi dậy. Vì cậu ấy quay lưng về phía tôi, cho nên tôi không thấy được mặt của cậu ấy.

Xung quanh có ba, bốn người đi đường, nhưng họ chỉ nhìn cậu ấy một cái rồi lại thôi. Có lẽ sợ rước phiền phức vào người, cho nên không ai đi đến hỏi han cậu ấy cả.

Tôi chỉ do dự trong một giây rồi liền lái xe đến chỗ cậu ấy.

“Bạn ơi, bạn có sao không? Có cần đi bệnh viện không?” Tôi hỏi cậu bạn.

Cậu ấy liền ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi và cậu ấy đều bất ngờ.

“À… Ánh Dương đấy à?” Tôi nở một nụ cười ngượng nghịu, “Cậu ổn chứ?”

Ánh Dương quay mặt đi rồi gật đầu, sau đó cố gắng đứng dậy.

Cậu ấy hơi nhăn mặt để nhịn đau, tay cậu ấy còn đang chảy máu, quần cũng bị rách phần gối, để lộ ra vết thương ở chân.

Tôi vội vàng xuống xe, giúp cậu ấy nhấc xe lên.

Xong xuôi, tôi nghe thấy tiếng nói nhi nhí của cậu ấy: “Cảm ơn.”

“Không có gì đâu.” Tôi nhìn cậu ấy rồi hỏi: “Cậu có lái xe được nữa không?”

Ánh Dương gật đầu chứ không đáp, đúng là kiệm lời mà.

Tuy nhiên, cậu ấy có thể lái xe, nhưng xe thì không chở được cậu ấy nữa.

Chiếc xe đã bị hỏng, không khởi động được.

Cậu ấy cau mày, có vẻ như rất tức giận. Vì thế, khi cậu ấy dắt xe đến tiệm sửa, tôi chỉ dám lững thững theo sau chứ không nói gì cả, sợ chọc phải cậu ấy.

“Xe hỏng hơi nặng, hôm nay chưa sửa xong được đâu.” Bác sửa xe nói với Ánh Dương, “Cháu bảo bạn gái đưa về đi, sáng mai đến đây lấy xe nhé!”

“Bạn gái?” Ánh Dương nghi hoặc hỏi, sau đó từ từ quay về phía sau.

Mà người ở phía sau cậu ấy chính là tôi, cho nên vừa quay lại thì khuôn mặt của tôi đã đập vào mắt của cậu ấy.

“Cậu còn ở đây làm gì?” Ánh Dương hỏi.

“Chờ cậu, để xem cậu còn có gì cần giúp đỡ không.” Tôi mỉm cười nói, “Bây giờ thì đúng là cậu cần tớ giúp rồi nhỉ. Lên xe tớ đi, tớ đưa cậu về.”

“Không cần.” Ánh Dương lập tức từ chối.

Bác sửa xe lên tiếng: “Lên xe bạn gái đưa về đi cháu. Có xích mích thì ngồi lại nói chuyện, đừng có vùng vằng giận dỗi như thế, nếu không mối quan hệ sẽ không dài lâu được đâu.”

“Bác đừng hiểu lầm.” Ánh Dương quay lại nhìn bác sửa xe: “Cháu và bạn nữ này chỉ tình cờ gặp nhau trên đường thôi, bác nói vậy sẽ mang lại nhiều rắc rối cho chúng cháu đấy.”

Nói xong, Ánh Dương liền đeo cặp sách rồi ra khỏi tiệm sửa xe.

Tôi đi theo cậu ấy, “Này, cậu định về nhà hả?”

Ánh Dương không trả lời.

“Nhà cậu ở cách đây xa không?”

Ánh Dương không trả lời.

“Nếu xa thì để tớ chở cậu về đi, vết thương của cậu không nhẹ đâu.”

Ánh Dương dừng bước, quay sang nhìn tôi, hỏi: “Sao cậu cứ đi theo tôi vậy?”

Tôi không biết nên trả lời thế nào.

Ánh Dương lại bảo: “Tránh xa tôi ra trước khi bị người khác trông thấy. Cậu cũng biết ở lớp tôi bị bài xích rồi đúng không?”

“À, vậy là cậu đang lo cho tớ hả?” Tôi tròn mắt hỏi.

Ánh Dương nhíu mày, sau đó định đi bộ về. Nhưng đương nhiên là tôi đã ngăn cậu ấy lại, sau đó mỉm cười nói với cậu ấy: “Không sao đâu, cậu cứ lên xe của tớ đi.”

“Cậu đừng có lo, nếu có bị bạn cùng lớp nhìn thấy cũng chẳng sao đâu, bởi vì…” Tôi cười cười, “Hình như tớ cũng bị lớp bài xích rồi.”