Anh Đừng Bắt Nạt Em

Chương 8




Edit: Ryal

Mỗi lần Tô Hoài mặc thêm vào một món đồ giữ ấm là Hứa Mính lại phì cười.

“Cậu định mặc nhiều thế thật đấy à?”. Hắn buồn cười hỏi. “Cá là nhóc đáng yêu này chưa xem ‘Giao ước thánh thần’ bao giờ, tổ chương trình troll quá đáng thật”.

Tô Hoài mặc không sót món nào trong set đồ Khương Ngạn Hi đã giúp anh chọn, chiếc áo lông đen đem lại hiệu quả vượt xa mong đợi của tổ chương trình – bộ đồ đơn giản lại càng khiến người ta chú ý tới gương mặt đẹp đẽ của anh.

Một thợ chụp ảnh đứng bên có cảm giác như mình đang tham gia buổi chụp hình cho nhãn hiệu thời trang cao cấp.

May là tổ chương trình cũng chẳng mong Tô Hoài phải mất hình tượng.

Họa hoằn có đổi mặt anh đi thì may ra.

Chỉ tới khi trợ lí đưa khăn quàng cổ cho anh, Tô Hoài mới do dự từ chối.

Hứa Mính thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi, mặc dày quá khéo lại cảm mất đấy, chênh lệch nhiệt độ rõ ràng thế cơ mà. Không đeo khăn quàng nữa, thiếu một món cũng chẳng sao đâu”.

“Anh cứ có cảm giác hai đứa sẽ phải đến vùng nhiệt đới”.

Tô Hoài quay người, hờ hững hỏi Trình Việt: “Dùng khăn của em được không ạ?”.

Hứa Mính: “?”.

Ngôi sao chính đã yêu cầu thì tất nhiên phải thỏa mãn rồi.

Trình Việt hào phóng đáp: “Được, không sao”.

Tô Hoài lấy chiếc khăn quàng đen ra.

Hứa Mính – người duy nhất biết sự thật: “…”.

Tới địa điểm quay tiếp theo, vừa bỏ mũ tháo khẩu trang là Khương Ngạn Hi đã bị bịt mắt.

Gió lạnh đột nhiên ngừng lại, nhân viên công tác dẫn cậu vào nơi nào đó.

Khương Ngạn Hi: “?!”.

Lộc Ưu đứng bên cạnh động viên: “Đừng sợ, tụi anh sẽ bảo vệ em mà, không có nguy hiểm gì đâu”.

“Dạ”. Khương Ngạn Hi căng thẳng gật đầu.

Sau khi đưa cậu vào một nơi kín gió, giọng Lộc Ưu vang lên lần cuối: “Em có thể tháo khăn bịt mắt xuống được rồi”.

“Nhóc may mắn à, hãy thay mặt các khán giả mà hưởng thụ lần hẹn hò trong mơ này đi nhé”.

Khương Ngạn Hi hít sâu một hơi, chầm chậm cởi khăn bịt mắt.

Cậu chưa mở mắt đã cảm nhận được thứ gì đó đụng vào bắp chân mình.

Khương Ngạn Hi mờ mịt cúi đầu, đôi mắt bỗng lóe lên.

Xe của Tô Hoài đã tới địa điểm ghi hình, vừa tới nơi anh đã được tổ chương trình phát thẻ nhiệm vụ.

Dự báo thời tiết không chuẩn lắm, tuyết bắt đầu rơi rồi.

Có người qua đường nhận ra anh nên kích động che miệng rít gào, lấy điện thoại ra định chụp ảnh, lại bị nhân viên tổ chương trình cản lại.

Tô Hoài nhìn tòa nhà trước mắt, Khương Ngạn Hi đang đợi anh trong đó.

Anh thở ra một làn hơi trắng giữa trời tuyết rơi, rủ hàng mi, dù sốt sắng nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh mà kiểm tra thẻ nhiệm vụ.

Địa điểm ghi hình đầu tiên là một tiệm cà phê chó shiba nổi tiếng trên mạng tại Chi Thành – một biệt thự nhỏ ba tầng thuần sắc trắng, không gian cực kì rộng rãi.

Để phục vụ cho việc quay hình nên hôm nay cửa tiệm không có khách.

Vài bông tuyết nhỏ rơi xuống thẻ nhiệm vụ màu đỏ tươi, trên đó viết: Xin hãy nhanh chóng tìm tới chỗ đối tượng hẹn hò rồi tới sân bay quốc tế Chi Thành trước 9 giờ 40 phút, bắt đầu chuyến hẹn hò lãng mạn và thần bí này nha ~

Tô Hoài bước vào tiệm cà phê, hai chú chó shiba đứng tiếp khách ở cửa nhào lên ôm lấy đùi anh: “Gâu!”.

Tô Hoài rất thích chó, nếu không anh cũng chẳng để yên cho Thiệu Văn Dư đưa con Husky qua nhà mình phá quấy năm lần bảy lượt.

Anh cúi người xoa đầu chú chó shiba: “Chào nhóc”.

Nhân viên phụ trách tiếp đón khách hàng ở cửa gặp được Tô Hoài hàng thật giá thật thì hưng phấn che miệng, kích động cất tiếng chào: “Chào mừng quý khách đến với Ngôi nhà của những nụ cười!”.

“Xin chào”. Tô Hoài mỉm cười, nhìn lướt qua sảnh tầng một chẳng có ai trừ mấy chú chó shiba đang nô đùa. “Cho hỏi, vị khách đến trước tôi đang ở đâu vậy?”.

Nhân viên cửa hàng nhoẻn cười đầy thần bí, lắc đầu.

Bảy tám chú shiba đeo vòng cổ đủ màu vui vẻ vẫy đuôi, theo bước Tô Hoài vào trong.

Tiệm cà phê chó shiba này có rất nhiều gian phòng nhỏ để khách hàng hẹn hò với nhau. Tới khu này, Tô Hoài muốn đẩy cửa bước vào tìm người, lại phát hiện tất cả các phòng đã bị khóa hết.

Trên cửa phòng có đánh số, chỉ tính tầng một đã có tận mười mấy phòng riêng.

Tô Hoài vén tay áo nhìn đồng hồ, 8 giờ 50 phút, đi ô tô tới sân bay tốn mười mấy phút nữa.

Có rất ít thời gian.

Anh cúi người, thấy đám chó shiba đã ríu rít ngồi xổm quanh mình. Tô Hoài đã chú ý từ nãy – trên vòng cổ của mỗi đứa có treo một chiếc chìa khóa.

Mở từng cánh cửa một thì quá tốn thời gian, Tô Hoài lấy điện thoại trong áo khoác lông, thử gửi voice chat cho Khương Ngạn Hi: “Hi Hi à, em ở phòng nào thế?”.

Khương Ngạn Hi không đáp lời.

Tô Hoài tháo một chiếc chìa khóa trên cổ shiba xuống.

Chú chó shiba vừa dụi dụi vào người anh đòi ôm đột nhiên quay đầu chạy mất, sủa “gâu” một tiếng chẳng biết có ý gì.

Tô Hoài hơi sửng sốt, rồi lại vươn tay sang chỗ một con khác: “Ngoan nào”.

Con chó đó cũng chạy mất, cong đít lên sủa “gâu” một tiếng.

Tô Hoài: “…”.

Sau khi liên tiếp bị từ chối, anh lúng túng vươn tay trong không khí, nở nụ cười: “Bình thường mấy đứa cũng tiếp khách như thế đấy à? Kiếm được thức ăn không?”.

Một chú shiba tha đến tấm bảng nhỏ không biết lấy ở đâu: “Từ chối việc bóc bánh không trả tiền! Muốn sờ thì phải đổi bằng đồ ăn vặt!”.

Tô Hoài: “.”.

Nhìn kĩ lại thì trên vòng cổ của đám shiba không chỉ treo chìa khóa, mà còn có tên và món ăn yêu thích nữa.

Ví dụ như:

Tên em là QQ, em thích nhất là thịt gà xé!

Tên em là Yami, em thích ăn bò lúc lắc!



Tô Hoài nhíu mày, gật đầu.

Thấy anh bất đắc dĩ bị vây quanh bởi đám chó shiba đầy vẻ trông mong, nhân viên cửa hàng nghiêng đầu che miệng cười trộm.

Tô Hoài: “Xin hỏi đồ ăn vặt ở đây mua thế nào nhỉ?”.

Nhân viên cửa hàng nhiệt tình dẫn anh tới trước quầy đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu: “Quý khách muốn mua loại nào ạ?”.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của đám chó shiba, Tô Hoài rút thẻ trong ví, đáp: “… Tất cả”.

Mua xong đồ ăn vặt, điện thoại anh bỗng reo lên.

Có tin nhắn mới từ ảnh đại diện hình thỏ con của Khương Ngạn Hi.

Nhóc thỏ này cứ im lặng mãi, cuối cùng cũng gửi voice chat cho anh lần đầu tiên.

Giọng Khương Ngạn Hi run run, nghe như vừa bị giật mình: “Đàn anh ơi, em… Em không biết ạ”.

Sáu năm rồi mới được nghe Khương Ngạn Hi gọi mình là đàn anh, Tô Hoài hơi lúng túng.

Anh lập tức hỏi: “Sao thế em?”.

Mười mấy giây sau Khương Ngạn Hi mới trả lời, trong voice chat có lẫn thêm mấy tiếng chó sủa: “Ở đây… Nhiều chó lắm ạ”.

Tô Hoài hơi sửng sốt.

Khương Ngạn Hi sợ chó ư?

Cậu gửi hai voice chat liên tiếp, giọng tuyệt vọng: “Đàn anh ơi, anh mau mau tới đây được không?”.

Tô Hoài nhíu mày, cầm theo túi đồ ăn vặt và dẫn theo đám shiba bước sang khu phòng riêng, gọi video cho Khương Ngạn Hi.

Trong một căn phòng, Khương Ngạn Hi tái mặt ngồi trên một chiếc tủ trang trí, không cho đám shiba đang đòi đụng vào chân mình, tay nắm chặt điện thoại như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Bốn năm chú shiba phía dưới đang “nhe răng” nhìn cậu.

Hồi bé cậu từng bị chó nhà hàng xóm cắn, nỗi sợ chó cũng thành ám ảnh tuổi thơ, nên mới chọn nuôi mèo.

“Gâu!”.

“Ẳng ẳng!”.

Đám chó shiba cong mông vẫy đuôi, nhiệt tình mời cậu xuống dưới.

Khương Ngạn Hi khóc không ra nước mắt, đầu óc loạn cả lên, vành mắt đỏ ửng: “Thôi, xin lỗi mà, mấy nhóc đừng giận, có gì mình từ từ nói…”.

Tiếng chuông báo gọi video vang lên. Khương Ngạn Hi sắp bay cả hồn rồi, cậu ấn nút nghe máy mà chẳng hề suy nghĩ.

Khuôn mặt đẹp trai ngây ngất của Tô Hoài xuất hiện trên màn hình, dường như anh đang cụp mắt nhìn cậu, rồi đột nhiên bật cười: “Khương Ngạn Hi, em khóc đấy à?”.

Cảm giác gò bó khi lần đầu gọi video với Tô Hoài vỡ tan trong một nốt nhạc. Mắt Khương Ngạn Hi đỏ ửng, cậu cắn môi dưới, nhỏ giọng đáp vẻ hơi thẹn thùng: “… Đâu có”.

Mắt Tô Hoài lấp lánh ý cười, nhìn khuôn mặt thoáng bực bội của cậu thì hỏi: “Đâu đứa nào bắt nạt em, cho anh nhìn mặt nó xem nào?”.

Mấy chú shiba phía dưới bèn phấn khởi “hù dọa” Khương Ngạn Hi.

Cậu lập tức đổi sang camera sau.

Tô Hoài liếc mắt nhìn mấy nhóc ương bướng kia, “Ừ” một tiếng rồi lên giọng dọa nạt: “Mấy đứa này không được cho đồ ăn vặt đâu nhé”.

Mấy nhóc ương bướng: “…”. Huhu QAQ.