Anh Đừng Bắt Nạt Em

Chương 6




Edit: Ryal

Nỗi bất an và cơn lo mãnh liệt chẳng khác gì áp lực dưới biển sâu, chúng đè ép quanh cổ Khương Ngạn Hi.

Chúng khiến cậu gần như không thở nổi, cảm giác như chỉ cần hé miệng là nước biển đã sặc ngay vào trong khí quản.

Căn nhà này đã không còn là chiếc vỏ ốc sên bảo vệ cậu an toàn tuyệt đối nữa, nơi cuối cùng để cậu nương náu đã biến mất rồi.

Khương Ngạn Hi mặc bộ đồ ngủ trắng, cuộn mình trên đầu giường mãi tới tận khi sắc trời chuyển từ màu lam đậm sang màu nhợt nhạt như gương mặt cậu.

Cậu không ngừng nhớ lại cuộc trò chuyện với Kỷ Vũ ngày hôm ấy.

Kỷ Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao mà không được? Omega trên thế giới này ai cũng muốn hẹn hò với Tô Hoài, giờ thần tượng được đóng gói thắt nơ đưa tới tận nhà rồi, cậu lại bảo là không được? Cậu vừa bảo muốn thanh minh giúp anh ta còn gì, tham gia chương trình cho mọi người xem mối quan hệ chân thật giữa hai người là cách thanh minh hiệu quả nhất rồi”.

Khương Ngạn Hi mím chặt môi, cụp mắt lắc đầu: “Không giống, hai việc khác hẳn nhau mà”.

Kỷ Vũ cầm điện thoại, mở một tấm ảnh cũ của cậu rồi đưa sang: “Hi Hi à, cậu nhìn này”.

Khương Ngạn Hi ngước mắt, thấy mình trong ảnh thì hơi tỉnh táo lên.

Cậu chỉ mới phẫu thuật chữa sẹo được sáu năm, nhưng những vết tích ấy đã bám theo cậu suốt mười mấy năm cuộc đời rồi.

Có những khi thức dậy vào buổi sáng, cậu cũng có cảm giác như người trong gương không phải mình.

Kỷ Vũ chăm chú nhìn cậu: “Hi Hi à, giờ cậu đã khác xưa rồi”.

“Tớ không dám đảm bảo tất cả các fan của Tô Hoài có thể chấp nhận việc cậu được ghép cặp với anh ta, bởi dù sao anh ta cũng sáng chói vô cùng, có biết bao nhiêu người vì anh ta mà mất cả lí trí”.

“Nhưng tớ cam đoan với cậu, chuyện trong quá khứ sẽ không xảy ra thêm lần nữa đâu”.

Kỷ Vũ nắm lấy tay cậu, nhìn sâu vào mắt cậu: “Bởi Khương Ngạn Hi giờ đây đã chẳng còn là vịt con xấu xí dễ bị bắt nạt nữa rồi”.

Đột nhiên trái tim câu run lên.

Bàn tay Kỷ Vũ ấm áp bao trùm lên tay cậu: “Hi Hi à, tớ mong cậu có thể bước ra ngoài kia. Tớ đảm bảo, thế giới bây giờ khác thế giới cậu từng biết nhiều lắm, tớ hi vọng cậu có đủ can đảm để nhìn xem họ đánh giá cậu thế nào”.

Đôi tròng mắt dịu dàng màu cà phê phản chiếu hình bóng cậu, Kỷ Vũ nói thật nhẹ: “Chắc chắn, ánh mắt họ cũng giống ánh mắt tớ bây giờ vậy”.

Khương Ngạn Hi chầm chậm rủ mắt, nhìn bài share kia, mới qua một lúc mà đã có mấy ngàn lượt like và bình luận.

Ngón tay cậu do dự dừng trên nút nguồn, rồi cuối cùng lại chầm chậm ấn sang mục bình luận.

Những lời khen ngợi như một biển sao ùa vào đôi mắt cậu.

[Moment đầu tiên của Hi Hi và Hoài Hoài nè! Đã chụp màn hình!].

[Viên kẹo đầu tiên [1], vỡ mất rồi~].

[Ui ui ui đẹp đôi quá à, tình yêu tuyệt mĩ sắp được lên hình rồi!].

[Đây chắc là cặp có nhan sắc cao nhất trong lịch sử “Giao ước thánh thần” ấy nhỉ?] – [Đúng đúng!] – [+1] – [+1] – [+1]…

[Liếm mòn ảnh mất thôi, mong được nhìn Hi Hi- nhào vào lòng nam thần Alpha quá!].

[Bao giờ bắt đầu quay tập một đấy??? Tổ chương trình biết điều đi nha, làm việc nhanh lên nào *quỳ*].

[Aaaa ngọt ngào quá aaaa].



Lông mi Khương Ngạn Hi run rẩy.

Tiếng thét chói tai của những người này lớn quá, như thể chúng đã che mất những giọng nói khác cậu nghe thấy trong cơn ác mộng hằng đêm.

“Nó đây đúng không, con quái vật dám quấy rầy Hoài Hoài của tụi mình”.

“Chạy cái gì mà chạy! Mày có gan thò mặt ra cho người ta ghét mà không có gan nhận à?”.

“Hahaha đúng là quái vật, ngã sấp mặt mà cũng thấy xấu nữa!”.

“Sao mấy cậu lại bắt nạt cậu ấy?”.

“Vì nó xấu quá, làm đau mắt Hoài Hoài của tụi mình”.



Khương Ngạn Hi nhẹ nhắm mắt.

Kỷ Vũ yên tĩnh đợi cậu đưa ra quyết định.

Vì căng thẳng mà làn môi cậu tái nhợt cả đi, nó khẽ nhếch lên, lời nói nhỏ tới mức gần như không nghe rõ.

Kỷ Vũ: “Hả?”.

Khương Ngạn Hi túm ống tay áo, cúi đầu thở phào một hơi.

“Tớ… sẽ thử xem”.

“Kính coong…”.

Bảy giờ rưỡi, tiếng chuông cửa vang lên.

Đôi mắt Khương Ngạn Hi hơi run rẩy, cậu bước chân trần xuống giường trước mười mấy cái camera ẩn gắn trong nhà, bộ đồ ngủ trắng xóa như u hồn lướt ra phía cửa.

Cậu sốt sắng mở cửa, thấy trên đất là một hộp quà tinh xảo màu hồng nhạt.

Lộc Ưu và mấy nhân viên trốn ở phía xa khẽ ra hiệu.

Khương Ngạn Hi ý thức được – mình đã không còn đường lui nữa rồi. Cậu chỉ có thể làm theo những gì đã được lên kế hoạch từ trước, cố che giấu sự lo lắng bất an, không nhìn họ nữa, nhặt chiếc hộp lên ngay trước ống kính.

Lộc Ưu kẹp theo một bảng chữ lặng lẽ bước tới, cách một đoạn phía sau là các nhân viên.

Khương Ngạn Hi ngồi xổm trên thảm trải sàn ở phòng khách, cẩn thận tháo chiếc nơ trước ánh mắt hiếu kì của con mèo cam mập ù.

Cậu hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng mở nắp hộp.

Trong đó là một chiếc thẻ nhiệm vụ rất đẹp, cùng một cái điện thoại di động đời mới nhất, và cả một bó hoa hồng nhỏ nhạt màu được buộc lại bằng lụa trắng.

Cảm giác từ chương trình thực tế chủ đề yêu đương ập vào mặt.

Khương Ngạn Hi nhắm mắt, ra vẻ bình tĩnh mà cầm lấy thẻ nhiệm vụ, nhỏ giọng đọc những chữ ghi phía trên: “Hi Hi thân mến, cậu đã sẵn sàng đi hẹn hò với nam thần chưa nào? Trước khi xuất phát, hãy trò chuyện lần đầu tiên với nam thần bằng chiếc điện thoại này nhé…”.

Khương Ngạn Hi cẩn thận từng tí một mà lấy chiếc điện thoại ra, mở phần mềm trò chuyện WINK của nhà tài trợ đã được cài sẵn.

Người bạn duy nhất có trong danh sách chính là – Tô Hoài, ảnh đại diện là một chú chó Husky rất đẹp trai.

Đầu óc cậu trống rỗng trong nháy mắt, trái tim cũng đập thình thịch.

Nhìn ảnh đại diện WINK của thần tượng, tâm hồn fanboy trong Khương Ngạn Hi bỗng hừng hực hẳn lên.

Những lo lắng và rụt rè chiếm lấy suy nghĩ cậu nãy giờ đột nhiên bị nỗi kích động đè cho dẹp lép.

Đây là tài khoản WINK của Tô Hoài…

Cậu kết bạn với Tô Hoài trên WINK này!

Khương Ngạn Hi hãi sợ những hưng phấn và sung sướng nảy sinh chỉ trong một nốt nhạc.

Cậu tĩnh tâm, nhẹ mở khung chat trống rỗng, đầu ngón tay chần chừ dừng trên bàn phím.

Một phút trôi qua.

Năm phút trôi qua.

Mười phút trôi qua…

Ở một nơi khác, trước camera ẩn, nam thần mới ngủ dậy đẹp trai kinh hồn dưới nắng sớm đang khoác chiếc áo ngủ màu đen, lười biếng dựa vào ghế sô pha, chậm chạp nhấm nháp cà phê.

Dòng chữ “Đối phương đang nhập” trong khung chat đã nhấp nhô được mười phút rồi.

Khóe môi Tô Hoài khẽ nhếch, anh nghi rằng đối tượng hẹn hò sẽ gửi cho mình cả một bài tiểu luận mất.

Khương Ngạn Hi tuyệt vọng nhìn chằm chằm hai mươi sáu chữ cái trên bàn phím, cậu viết tiểu thuyết còn chẳng gian nan tới mức này.

Không ngờ lại có ngày công việc gõ chữ cậu yêu thích sẽ khiến cậu nghẹt thở đến thế.

Con mèo cam kêu dài đòi ăn sáng, Khương Ngạn Hi cứ gõ rồi lại thôi.

Chào buổi sáng.

… Chẳng có ý nghĩa gì hết.

Anh là Tô Hoài phải không ạ?

… Nghe đần quá, phí lời.

Chào ngài, em là Khương Ngạn Hi.

Rất tốt, cứ quyết định thế đi!

Khương Ngạn Hi mím chặt môi, quyết đoán gõ chữ.

Chú mèo cam mập bị ngó lơ không nhịn được nữa, đột nhiên nhảy vào lòng cậu để thu hút sự chú ý của con sen, nó đạp một cái rơi cả điện thoại.

Tô Hoài nhìn chằm chằm khung chat mãi chẳng xuất hiện dòng tin nhắn nào, anh bất đắc dĩ đặt cốc cà phê xuống, định tốt bụng cứu người kia khỏi địa ngục.

Đột nhiên sáu chữ cực kì gây sốc bất ngờ xuất hiện.

Khương Ngạn Hi: Chào ngài, em yêu anh lắm.

Nam thần mới sáng sớm đã nhận được lời tỏ tình vô cùng nồng nhiệt: “…”.

Tô Hoài ngơ ngác nhìn mấy chữ kia chằm chằm, ánh mắt anh chợt rung động.

Phía kia, Khương Ngạn Hi luống cuống ủn Tiểu Ngọc ra, nhặt chiếc điện thoại lên.

Cậu hơi lảo đảo: “…”.

Nhìn tin nhắn đã được gửi đi, đầu Khương Ngạn Hi nổ tung, cứng đơ cả người.

Hồn cậu lìa khỏi xác.

Cậu được tới nhân gian, chính là để chết vào lúc này đây.

Trình Việt và Lộc Ưu phóng to hình ảnh trên camera, thấy tin nhắn Khương Ngạn Hi vừa gửi thì kích động tới mức muốn lăn lộn trên sàn nhà.

Tất cả các nhân viên đều không nhịn được cười.

Mèo ngoan quá!!

Thưởng cá khô!!

Khương Ngạn Hi gỡ tin nhắn bằng tốc độ nhanh nhất có thể, trái tim suýt thì ngừng đập.

Thấy dòng chữ “Đối phương đang nhập” trong khung chat, Khương Ngạn Hi gõ chữ thật nhanh: “Em xin lỗi, tại con mèo giẫm trúng điện thoại đấy ạ!”.

Cậu đột nhiên lo lắng vô cùng, mặt tái hẳn đi, viền mắt dần ửng đỏ.

Nếu không phải do đang quay hình thì cậu đã khóc rồi.

Tô Hoài không để cậu phải lúng túng quá lâu. Anh không gõ chữ nữa, mà gửi thẳng voice chat sang.

Khương Ngạn Hi sốt sắng ấn mở, giọng nói êm tai mà bình thản của Tô Hoài vang lên, nhuốm sự lười biếng gợi cảm lúc sáng sớm.

Anh hỏi rất tự nhiên: “Mèo em nuôi à? Anh xin một tấm hình của nó được không?”.

Tô Hoài khẽ cười một tiếng thật trầm: “Đây là lần đầu tiên anh được mèo tỏ tình đấy”.

Khương Ngạn Hi: “…”.

Giọng nói dễ nghe của Tô Hoài vang vọng trong phòng khách.

Những lúng túng và lo âu trong cậu bị bao trùm bởi cảm giác mê man và tiếng tim đập trong nháy mắt.

Giọng điệu anh vừa tự nhiên lại vừa thân thiết, như thể họ đã nói chuyện với nhau vô số lần.

Cảm xúc của Khương Ngạn Hi dần ổn định lại, cậu đỏ mắt, ngoan ngoãn chụp một bức ảnh mèo cam béo ú gửi cho anh.

Mấy giây sau Tô Hoài lại gửi voice chat, lẫn theo cả chút ý cười biếng nhác: “Nhóc fan này đáng yêu quá, nó tên gì vậy?”.

Chẳng khác gì buổi gặp mặt fan hôm ấy, Khương Ngạn Hi vẫn bị dẫn dắt mà tương tác với anh.

Cậu gõ chữ nhắn lại: “Tiểu Ngọc ạ”.

Tô Hoài cũng nhắn: “Cái tên êm tai thật đấy”.

Ánh mắt Khương Ngạn Hi đã hoàn toàn trở nên bình tĩnh, dưới đáy lòng cậu râm ran.

Hình như… Mình đang vui vui.

Tô Hoài: “Chủ nhân của Tiểu Ngọc à”.

Tô Hoài: “Anh mời em đi hẹn hò được không?”.

Khương Ngạn Hi: “!”.

Vành tai cậu ửng đỏ.

Từng tin nhắn từ phía Tô Hoài lần lượt xuất hiện trong khung chat, có vẻ ung dung vô cùng.

Như thể trong màn hình điện thoại đang có một củ cà rốt màu cam chầm chậm thò ra, cẩn thận thử thăm dò, dụ dỗ.

Tô Hoài: “Anh sẽ rất cố gắng”.

Tô Hoài: “Chỉ nghe theo mình em”.

Tô Hoài: “Chỉ bảo vệ mình em”.

Tô Hoài: “Chỉ thực hiện mong muốn của một mình em thôi”.

Con ngươi Khương Ngạn Hi còn chưa kịp giãn to, thì Tô Hoài đã nhắn thêm một tin khác nữa.

Tô Hoài: “Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc hẹn hò, em có thể để anh làm bạn trai của em không?”.

Khương Ngạn Hi: “…”.

Tô Hoài: “Nếu có thể, thì mối tình đầu của anh sẽ mang tên Khương Ngạn Hi”.

Khương Ngạn Hi: “…”.

Tim cậu đụng cái thuỳnh vào nơi xương sườn.

Mắt cậu chầm chậm mở to, nhịp tim mất khống chế, hàng mi dày ướt át không ngừng run rẩy theo tiếng tim đập dồn dập.

Cả tổ chương trình bị Tô Hoài làm cho choáng váng.

Không có kịch bản, không có kế hoạch sắp xếp gì.

Lộc Ưu và Trình Việt đã quay cả thảy bảy kì “Giao ước thánh thần”, đã gặp những nam thần đủ loại.

Nhưng chưa ai làm đến thế này cả!

Hứa Mính cũng kinh ngạc không kém.

Khi tương tác với fan, lúc nào Tô Hoài cũng trong trạng thái làm việc – thái độ thân thiết hoàn toàn xuất phát từ sự chuyên nghiệp, những cử chỉ tương tác đúng mực được kiểm soát rất tốt, bao giờ anh cũng ở phía bị động.

Kiểu hình thức chủ động tấn công này rõ ràng không phải để chiều fan.

Nếu không biết chuyện từ trước, hắn sẽ nghi ngờ rằng Tô Hoài đang diễn.

Hứa Mính sờ cằm, chậm rãi mỉm cười.

Hình như lúc trước hắn nói sai rồi.

Rốt cuộc là ai chưa dứt tình?

Khương Ngạn Hi ngồi quỳ trên thảm trải sàn, trừ vành tai đỏ tới mức ép được ra nước cà chua thì trông cậu vẫn bình tĩnh vô cùng.

Mới mấy tiếng trước, cậu khó khăn lắm mới điều chỉnh được tâm lí.

Cậu đã đồng ý với Kỷ Vũ rằng phải phấn đấu, phải cố gắng thử một lần.

Cậu phải giúp đàn anh giải quyết chuyện phiền hà.

Cậu phải ngoan ngoãn phối hợp ghi hình.

Tuy đây là một chương trình hẹn hò, nhưng cậu vẫn phải duy trì khoảng cách với đàn anh cho phải phép.

Cậu phải có đủ tư cách của một fan đang theo đuổi thần tượng.

Cậu và đàn anh có thể hẹn hò với nhau như hai người bạn vậy.

Chẳng hiểu sao Khương Ngạn Hi lại nhớ về mùa hè năm ấy.

Không khí khô ráo, mặt trời rát bỏng chói chang, những chiếc lá xanh phơi nắng tỏa mùi thơm mát.

Nam sinh cao gầy bước tới bên cạnh cậu, gương mặt đẹp như lẫn vào ánh mặt trời chói lóa.

Alpha cậu chỉ dám lén nhìn từ phía xa đang chủ động bắt chuyện với cậu lần đầu tiên: “Chỗ bên cạnh em ấy, anh có thể nghỉ ngơi một chút được không?”.

Từ nào cũng lễ phép vô cùng.

Ánh nắng hừng hực, pheromone mùi cỏ hạ thoang thoảng khiến người ta chẳng tài nào từ chối được.

Họ chỉ có thể thần phục mà thôi.

Trước camera, Tô Hoài đang đợi hồi âm trông cũng bình tĩnh vô cùng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngón tay anh dần siết chặt lại, những chuyển động ít ỏi tới mức chẳng ai nhìn thấy.

Hai phút sau, Tô Hoài thấy sticker thứ nhất Khương Ngạn Hi gửi tới cho mình.

Bé thỏ trắng kéo tai, khẽ gật đầu.

Dường như anh thấy bé thỏ trắng trong sticker đang đáp lời mình bằng tiếng thỏ, nhỏ nhẹ và bí ẩn cực kì.

“… Được ạ”.