Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích

Chương 77: Con gái của bà




Sau khi thấy Phó Hằng cầm cây lau nhà, mặt bà ngoại anh tối sầm lại, “Sao con lại phải tự lau nhà?”

Bà Phó trông hơi đáng sợ, dù sao cũng đang Tết nhất, bà ấy lại là người lớn nên Diêu Linh không muốn ầm ĩ.

Nhưng vấn đề là bây giờ bà ấy đang nhằm vào cô, cô không tiện mở miệng vì thế chỉ có thể nắm tay Phó Hằng.

Diêu Linh thật sự không có nhiều kinh nghiệm trò chuyện với người lớn, kết hôn cũng không giúp cô tích lũy thêm bao nhiêu kinh nghiệm, vì bên nhà Phó Hằng, cha anh là người đứng đầu, cha anh lại không hề có ý kiến gì về cô nên những người khác cũng không dám khó dễ cô.

Cho nên Diêu Linh giờ đây thấy rất lúng túng.

Nhưng cô không thể để Phó Hằng nổi giận.

Phó Hằng nhìn Diêu Linh, sau đó hít một hơi thật sâu, nói với hai ông bà kia, “Có chuyện gì thế?”

Bà ngoại bước tới, ngồi xuống sô pha, “Con về nước không tới thăm chúng ta không nói, giờ Tết nhất cũng không tới, con định không nhận chúng ta nữa à?”

Phó Hằng gật đầu, sau đó nói, “Đúng vậy.”

Bà ngoại đâu ngờ Phó Hằng dám nói thế, mấy năm nay Phó Hằng đều ở nước ngoài, bọn họ ngại phiền phức nên không muốn tới đó tìm anh. Bây giờ là Tết, Phó Hằng đã trở về, thân thích bằng hữu đều nhắc tới đứa cháu ngoại này, nhưng chẳng ai ngờ anh lại chẳng thèm đến chúc Tết, làm bọn họ mất hết mặt mũi. Hơn nữa hai người nghe nói anh còn kết hôn với một con bé mồ côi cha, mẹ bỏ theo trai, còn chẳng hỏi qua họ một tiếng nên họ càng giận hơn.

Vậy nên mới đến đây hỏi tội.

“Con nói gì vậy?” Bà ngoại đập bàn, tức muốn nổ phổi.

Phó Hằng nhìn bà lão, “Bà là người lớn, tôi và vợ tôi không muốn cãi nhau với bà. Nếu bà muốn ăn Tết với bọn tôi, được thôi. Nhưng nếu ngoài ăn Tết ra còn có chuyện khác, vậy tôi không tiếp.”

Diêu Linh quay lại nhìn Phó Hằng, cảm thấy anh rất tuyệt. Giờ anh đang tức giận nhưng vẫn có thể khống chế cảm xúc của chính mình. Trừ việc ném cây lau nhà lúc nãy thì anh vẫn giữ nguyên phong độ của công tử sang chảnh.

Diêu Linh nắm tay anh, thấy anh bảo hộ mình như vậy thì không nói gì.

Hai ông bà kia thấy anh dùng giọng điệu có lệ như vậy để nói chuyện thì giận phát run lên.

“Phó Hằng, mày có biết tao là ai không? Nếu không nhờ tao thì trên đời này làm sao có mày!”

Phó Hằng lạnh lùng, “Nếu vậy hẳn là tôi phải cảm ơn hai người, nếu không phải hai người ép mẹ tôi sinh ra tôi thì tôi cũng không phải đến thế giới này.”

“Mày ăn nói kiểu gì đó?” Bà ngoại tức giận đứng bật dậy, “Tao là người lớn trong nhà, cha mày dạy mày như thế đó hả? Mấy năm trước tao kêu mày đừng xuất ngoại thì không nghe, xuất ngoại rồi trở nên hư hỏng như vậy! Nếu mẹ mày còn sống không biết thất vọng đến mức nào!”

Phó Hằng hơi sững người, nhìn hai người kia, cảm thấy hơi buồn cười.

Lần đầu tiên Diêu Linh thấy cảnh này, tuy khi cô ở nhà thím Hai chị em họ và vài người họ hàng không ưa cô nhưng cũng chưa bao giờ cãi nhau om sòm. Vậy nên Diêu Linh không rõ phải làm gì trong hoàn cảnh này, chỉ biết im lặng đứng làm phông nền.

Nhưng cả người cô đều căng thẳng, nếu thật sự có chuyện gì thì cô vẫn phải ngăn lại ngay, dù sao hai người họ đều đã già, nếu gặp chuyện gì thì không hay lắm.

Phó Hằng vỗ vỗ tay Diêu Linh, lắc đầu, ý bảo mình không sao.

Bà ngoại vẫn lải nhải không dứt, “Như con bé này, mày nghĩ mẹ mày sẽ chấp nhận nó sao? Mẹ nó chạy theo trai, giờ nó…..”

“Đủ rồi!” Phó Hằng lạnh giọng nói, “Mẹ tôi là người như thế nào, tôi hiểu rõ hơn mấy người.”

“Mày còn không biết xấu hổ nói như vậy? Nếu không phải mày không nghe lời thì sao con gái tao phải tự sát?” Bà ngoại tiếp tục lải nhải.

Phó Hằng đột nhiên nhìn Diêu Linh nói, “Em đi theo anh.”

Phó Hằng cũng không muốn Diêu Linh làm gì, chỉ không muốn cô đơn độc ở đây bị người khác khinh bỉ.

Diêu Linh đi theo Phó Hằng vào phòng, thấy anh lấy một quyển sổ từ thư phòng.

Sau đó ném nó xuống trước mặt hai người kia, anh lạnh lùng nhìn họ nói, “Nói tiếp, mẹ tôi cũng nên cảm ơn hai người, nếu không phải hai người đem bà ấy đi tiếp thu trị liệu, nếu không phải các người sợ bà ấy làm các người mất mặt, nếu không phải các người ép bà ấy sinh con, bà ấy cũng không muốn được giải thoát nhanh như vậy, bà ấy thật đúng là sẽ không để ý tôi yêu ai lấy ai. Bà ấy nói, thật ra bà ấy không muốn làm một người mẹ tốt, vì bà ấy cũng không biết một người mẹ tốt phải làm gì.”

Bên nhà ngoại, anh luôn bị bêu xấu, họ nói anh không nghe lời, hại chết mẹ anh, nếu không vì sao trong nhà chỉ có anh và mẹ mà đột nhiên mẹ anh lại tự sát.

Từ nhỏ anh đã bị hiểu lầm như thế, nhưng anh chưa từng phản bác, đây là lần đầu tiên, nếu không phải bọn họ muốn can thiệp vào cuộc đời anh, nếu không phải bọn họ tới đây, nếu không phải bọn họ muốn tổn thương vợ anh thì anh sẽ không nói chuyện này ra.

Bà lão vốn đang hùng hỏ dọa người nhìn thấy cuốn sổ thì sửng sốt, “Đây là cái gì?”

“Lúc mẹ tôi mười tuổi, bạn thân nhất bà ấy tặng nó cho bà, ngắn gọn thì đây là nhật ký của con gái bà.”

Bà ngoại nhặt cuốn sổ lên, mở ra đọc.

“Mình không biết rốt cuộc mình sống vì cái gì, à, không đúng, vì thể diện của cha mẹ, vì gả cho người có tiền. Điều khác nhau duy nhất giữa mình và XX là cha mẹ bạn ấy không phải là tú bà.”

“Mình không có cam đảm tự tử, nhưng mình không biết mình sống để làm gì.”

“Mình hận bọn họ, nếu mình chết trước mặt họ chắc họ mới vừa lòng.”

Tay bà ta run lên, “Tao… tao chỉ muốn tốt cho nó!”

Bà ta không đọc mấy trang sau nữa mà lật luôn đến trang cuối.

“Mình muốn được giải thoát, mình không muốn sống như vậy nữa. Xin lỗi, trước giờ mình chưa bao giờ là một người mẹ tốt, một người vợ tốt. Trong lễ tang của mình, mình mong người họ Giả đừng tới, để mình có thể yên ổn đi tới thế giới khác.”

Cuốn sổ rơi xuống đất, “Sao nó có thể như vậy? Sao nó có thể đối xử với chúng ta như vậy?”

Phó Hằng nhặt cuốn sổ lên, “Sau khi kết hôn, bệnh tình mẹ tôi chuyển biến rất tốt, nếu các người không ép mẹ tôi sinh con, không gây sức ép lớn như vậy cho bà ấy thì bà ấy đã không phải chọn con đường đó.”

Hai ông bà khóc lóc rời đi.

Diêu Linh hơi lo lắng cho an toàn của họ, theo họ ra ngoài, nhìn họ lên xe rồi mới về nhà.

Quay đầu lại liền thấy Phó Hằng đứng sau cô không xa.

Diêu Linh lại gần, ôm Phó Hằng, “Những chuyện đó đã qua rồi, em sẽ mãi mãi ở bên anh.”

Phó Hằng ừ một tiếng, sau đó xoa đầu Diêu Linh.

Anh nắm tay Diêu Linh về nhà, cuốn sổ kia vẫn nằm trên bàn, Diêu Linh rất muốn nghe chuyện về mẹ Phó Hằng, vì bà ấy là mẹ anh.

Phó Hằng nhìn cuốn sổ kia, sau đó ôm Diêu Linh kể cho cô nghe chuyện về mẹ anh.

Bà Phó từ nhỏ đã rất dễ nổi nóng, chỉ cần một câu nghe không hợp ý liền mất khống chế, ông bà ngoại cảm thấy bà khó dạy, liền suốt ngày chửi mắng bà, bắt bà khống chế cảm xúc, làm một thục nữ tinh thông cầm kỳ thư họa.

Bị đánh đập nhiều nên bà Phó cũng nghe lời, nhưng đến khi thành thiếu nữ, bà lại phải lòng ông Phó. Khi ấy ông Phó chỉ là một anh học trò nghèo xuất thân nông thôn, không những thế, trong nhà ông còn có em trai em gái. Chuyện như vậy bà Phó làm sao dám để người nhà biết, đành lừa gạt họ để được ở cạnh ông Phó, lúc đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong nhật ký của bà, dường như không hề xuất hiện ý muốn tự tử.

Bà Phó biết nếu ông Phó cứ mãi như vậy thì hai người sẽ không được gia đình đồng ý. Vì có thể ở bên nhau, ông Phó phải nhanh chóng trưởng thành. Từ nhỏ đến lớn bà luôn bị gia đình quản rất nghiêm, ngay cả ăn gì, mặc gì đều không thể tự quyết định, huống chi là chuyện lớn như thế này. Trong lòng bà rất sợ hãi, chỉ biết giúp đỡ ông Phó cố gắng gây dựng sự nghiệp.

Bà Phó lấy toàn bộ tiền tiết kiệm từ nhỏ đến lớn đưa cho ông Phó. Khi hai người học Đại học năm tư thì mở trung tâm gia sư. Lúc bắt đầu không dễ tìm được giáo viên thích hợp nên hai người thường xuyên chạy xe đi từ chỗ này đến chỗ khác dạy kèm cho học sinh, một ngày nhận đến mấy học sinh, cứ như vậy, hai người từng bước tích lũy kinh nghiệm, con đường tương lai dần dần tươi sáng hơn.

Có tiền tích lũy rồi, ông Phó chính thức mở công ty về lĩnh vực mạng Internet.

Mà lĩnh vực này bà Phó lại dốt đặc cán mai, bà vừa học hỏi vừa cơm nước cho ông Phó, cuộc sống của hai người rất vất vả, nhưng đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của họ.

Đến khi tốt nghiệp, ông Phó đã là nhân tài trong giới, tình yêu của hai người cũng được gia đình đồng ý, bà Phó không cần đi xem mắt nữa.

Bà Phó lúc ấy không muốn sinh con, ông Phó cũng không phản đối. Nhà ông không thúc ép gì chuyện này, anh có hai em trai một em gái, giờ ông có tiền, đón các em lên thành phố, muốn đi học thì đi học, muốn đi làm thì đi làm, không có gánh nặng gì.

Nhưng bà Phó lại bị gia đình ép sinh con, người nhà nói ra nói vào đủ kiểu, khiến thời gian đó bà Phó lại một lần nữa suy sụp.

~ HẾT CHƯƠNG 77~