Edit: OnlyU
“Boong!”
Đồng hồ treo tường cũ kỹ trong Đội hình sự gõ ba cái, đã là 7 giờ tối.
Trần Tiệp vẫn đang kiểm tra cái di động được gửi đến, trong điện thoại, ngoại trừ các app của nhà sản xuất thì không còn gì cả. Ngay cả các app phổ biến hiện nay như WeChat, Weibo, Q.Q cũng không có, danh bạ trống rỗng, lịch sử cũng trống.
“Ai gửi đến nhỉ?”
Trần Tiệp nhặt hộp bưu kiện lên xem số điện thoại người gửi đến, cô lấy di động ra bấm dãy số đó gọi thử.
Mấy giây sau, tiếng chuông điện thoại vang lên. Chính là cái di động cảm ứng bên tay trái của cô, số liên lạc là cái di động này.
Trần Tiệp cau mày cúp điện thoại, hoài nghi rốt cuộc là ai nặc danh gửi điện thoại cho cô, và mục đích là gì?
Lão Tăng thấy hai lông mày của Trần Tiệp nhăn lại như con sâu đang đói bụng, anh đưa bánh bao nhân thịt vừa làm nóng trong tay cho cô: “Mua hồi sáng, còn mới đó. Ăn no bụng đi, có thể phải thức suốt đêm nay. Hai cái di động? Xa xỉ nhỉ!”
Trần Tiệp nhận bánh bao cắn một miếng, thoáng cái ăn hơn phân nửa, cô nghe vậy đáp: “Không phải, cái này không phải của em. Em không biết ai đưa tới, buổi chiều nặc danh gửi qua đây, trong điện thoại không có phần mềm gì hết. Em cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
Lý Toản đang suy ngẫm vụ án nghe thế lập tức nhìn qua.
Hắn duỗi tay cầm lấy cái di động trong tay Trần Tiệp, mở ra nhìn lướt qua, các app chủ yếu nằm ở trang thứ nhất, toàn bộ đặt trong ba khung vuông, cả màn hình nhìn rất trống trải.
Lý Toản bấm ra khỏi ô vuông, kéo đến trang thứ ba, thấy một mục tên là “Văn kiện quản lý” nằm đơn độc. Hắn ngừng hai giây rồi bấm vào, bên trong có ba video được quay vào 8 giờ tối ngày 22 tháng 2.
“Lão Tăng, qua đây xem.”
Lão Tăng vội đi qua, Trần Tiệp cũng hiếu kỳ nhích lại gần. Hai người thấy video mở ra, đầu tiên xuất hiện một vách tường bóng loáng màu vàng nhạt, sau đó là một bóng người lắc lư.
Người đầu tiên xuất hiện trong video là Vệ Mạn Quân.
Lúc này trông tinh thần Vệ Mạn Quân rất tốt, gương mặt như thay đổi hoàn toàn, con ngươi lóe lên tia sáng, bà hơi cong khóe môi, dịu dàng hỏi người quay video: “Quay chưa?”
Người kia trả lời: “Rồi.”
Tiếp đó Vệ Mạn Quân giơ ngón út vén tóc mai ra sau tai, động tác vô cùng tao nhã.
“Tôi là Vệ Mạn Quân, mẹ của Vệ Minh. Đồng chí cảnh sát, cô biết tôi, tôi rất cảm kích cô đã ở bên tôi, quan tâm tôi sau khi Minh Minh mất. Tôi gặp cô sẽ nhớ đến con gái, hai người rất giống nhau.”
Trần Tiệp sửng sốt: “Vệ Mạn Quân đang nói với em?”
Lý Toản đáp: “Ừ.”
Trần Tiệp mờ mịt, đồng thời hơi sửng sốt, cô không biết Vệ Mạn Quân định làm gì, nhưng cô có trực giác những câu tiếp theo, những hành động tiếp theo của Vệ Mạn Quân không đơn giản. Quả nhiên, ngay sau đó Vệ Mạn Quân lập tức đổi giọng, ánh mắt và giọng nói trở nên sắc bén.
“Minh Minh bị hại chết! Mấy ngày trước khi chết, tinh thần con bé không yên, thường lén khóc lúc nửa đêm thức giấc, Minh Minh nói không nỡ, không muốn rời xa tôi, con tôi mong rằng sau khi con bé rời đi, tôi đừng quá đau buồn. Lúc đó tôi cứ nghĩ con tôi tốt nghiệp xong muốn đi nước ngoài, trước đó con bé đã cân nhắc đi đào tạo chuyên sâu. Sao lúc đó tôi không nhận ra con tôi đang sợ hãi?”
Vệ Mạn Quân đỏ mắt, vừa tự trách vừa đau lòng.
“Minh Minh chết rồi. Tôi đến ký túc xá của con bé thu dọn đồ đạc, phát hiện ngăn tủ và bàn học có dấu vết bị lục soát. Con tôi chết chưa được nửa ngày đã có người lén vào ký túc xá lục soát. Sau đó tôi phát hiện nhà tôi cũng có dấu vết bị lục soát, tôi đoán chúng muốn tìm thứ gì đó.”
“Tôi nhận được quyển nhật ký Minh Minh gửi đến, trong nhật ký ghi rõ, con gái tôi điều tra về vật liệu nghiên cứu mà Viện nghiên cứu hóa học đại học Việt Giang mua vào 6 năm qua, phát hiện 6 năm trước có một số vật liệu xuất hiện sai biệt. Nhưng tất cả đã bị hủy trong hỏa hoạn, không cách nào chứng thực đúng sai. Lúc đó Minh Minh muốn vào Viện nghiên cứu, đây là đề tài nghiên cứu của con bé.”
“Minh Minh luôn có yêu cầu rất cao, vì vậy con bé bắt đầu điều tra, tìm hỏi những người liên quan năm đó, còn đến tập đoàn Triều Nhật tìm vợ chồng Lưu Thừa Triệu, họ là đương sự năm đó.”
Nói đến đây, nét mặt Vệ Mạn Quân nghiêm túc, giọng nói thì nghẹn ngào: “Chính vì lần điều tra này mà Minh Minh gặp chuyện không may, con tôi nghi ngờ vụ cháy năm xưa không phải ngoài ý muốn mà là do con người gây ra, mục đích là tiêu hủy ghi chép về vật liệu nghiên cứu có vấn đề kia. Vì Minh Minh hoài nghi có người lợi dụng vật liệu đó nghiên cứu phát minh ra loại ma túy mới, mà người con bé nghi ngờ chính là vợ chồng Lưu Thừa Triệu!”
Vệ Mạn Quân lấy quyển nhật ký của Vệ Minh ra, lật đến vài trang quan trọng rồi giơ lên ngay trước camera, những dòng chữ vô cùng rõ ràng.
Trong nhật ký, Vệ Minh ghi lại vật liệu nghiên cứu có vấn đề kia chính là cây ma hoàng.
Cây ma hoàng có thể được sử dụng cho mục đích y học, và ephedrine có thể được chiết xuất công nghiệp. Nhưng đồng thời, cây ma hoàng có thể chiết xuất ra Alkaloid, cụ thể là ephedrine. Và ephedrine là nguyên liệu để điều chế ma túy đá.
*Ephedrine là một dược phẩm và chất kích thích. Nó thường được dùng để chống huyết áp thấp khi gây tê tủy sống. Nó cũng được dùng cho hen phế quản, chứng ngủ rũ, và béo phì mặc dù không phải là thuốc điều trị được ưa thích. Thuốc này khi chữa nghẹt mũi có hiệu quả không rõ ràng. Nó có thể được uống bằng miệng hoặc bằng cách tiêm vào cơ, tĩnh mạch, hoặc tiêm dưới da. Hiệu quả diễn ra nhanh với việc tiêm tĩnh mạch, trong khi tiêm vào cơ có thể mất 20 phút, và uống qua miệng có thể mất một giờ để có tác dụng. Khi tiêm tác dụng của thuốc kéo dài khoảng một giờ và khi uống bằng miệng tác dụng có thể kéo dài đến bốn giờ.
Các phản ứng phụ thường gặp bao gồm khó ngủ, lo lắng, nhức đầu, ảo giác, cao huyết áp, tim đập nhanh, chán ăn, và bí tiểu tiện. Phản ứng phụ nghiêm trọng bao gồm tai biến, nhồi máu cơ tim và lạm dụng chất này. Mặc dù có khả năng an toàn khi mang thai nhưng khả năng này vẫn chưa được nghiên cứu. Sử dụng thuốc này hạn chế khi cho con bú. Ephedrine hoạt động bằng cách kích hoạt các thụ thể adrenergic α và β.
* Tên gọi của ancaloit trong một số ngôn ngữ phương Tây có lẽ có nguồn gốc từ alkali/ancali (kiềm); và ban đầu thuật ngữ này được sử dụng để miêu tả bất kỳ một bazơ hữu cơ nào có chứa nitơ. Các ancaloit thông thường là các dẫn xuất của các axít amin và phần nhiều trong số chúng có vị đắng. Chúng được tìm thấy như là các chất chuyển hóa phụ trong thực vật (ví dụ khoai tây hay cà chua), động vật (ví dụ các loại tôm, cua, ốc, hến) và nấm. Nhiều ancaloit có thể được tinh chế từ các dịch chiết thô bằng phương pháp chiết axít-bazơ. Trong khi nhiều ancaloit là các chất độc thì một số lại được sử dụng trong y học với vai trò như là các chất giảm đau hay gây tê, cụ thể như morphin hay codein, cũng như trong một số ứng dụng khác.
Trần Tiệp thấy trang nhật ký cuối cùng viết ‘Mình tìm được bằng chứng bọn họ nghiên cứu điều chế ma túy mới, mình đã giấu ở nơi không ai biết’, Trần Tiệp lập tức trợn to hai mắt: “Vệ Minh có bằng chứng về loại ma túy mới? Giấu ở đâu nhỉ?!”
Vệ Minh không nói, cô biết ghi vào nhật ký không an toàn, cũng biết bản thân đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nếu bọn buôn ma túy biết cô đang nắm bằng chứng trong tay thì chúng nhất định sẽ nghĩ mọi cách truy sát cô.
Cô không có cách nào cả, cũng không dám nói cho người cô tín nhiệm nhất là mẹ.
Vệ Minh sợ cô sẽ làm hại mẹ cô.
Vệ Mạn Quân nói tiếp: “Hôm đó Minh Minh không đến hội trường vì lúc đó con bé muốn báo cảnh sát…” Bà nghẹn ngào, gần như không thể nói nổi: “Minh Minh đã kể chuyện con bé có bằng chứng cho một người biết! Người đó bán đứng con gái tôi, lúc đó con bé tình cờ phát hiện, vừa định báo cảnh sát thì…”
Đã chậm một bước.
Lão Tăng hỏi: “Người đó là ai?”
Nhưng Vệ Mạn Quân trong video không trả lời, bà rút khăn tay lau khô nước mắt rồi nói tiếp: “Kẻ hại chết Minh Minh là bọn buôn ma túy, chắc chắn có liên quan đến tập đoàn Triều Nhật! Tôi biết không dễ gì điều tra bọn họ, nếu dễ thì 6 năm trước, vụ hỏa hoạn ở Viện nghiên cứu đã không công bố là ngoài ý muốn. Khi đó tập đoàn Triều Nhật chỉ là một xí nghiệp nhỏ, hiện giờ nó đã thành cây đại thụ.”
“Bọn buôn ma túy không tìm được bằng chứng Minh Minh đã giấu, tôi cũng không biết ở đâu. Nhưng bọn chúng nghĩ rằng tôi biết, vậy nên đồng chí cảnh sát, tôi xin các anh, nhất định phải tìm được chúng tôi.”
Video đến đây kết thúc.
Trần Tiệp hỏi: “Vệ Mạn Quân định làm gì? Bà ấy mất tích, là đi đâu? Móa nó! Tốt nhất Vệ Mạn Quân đừng làm chuyện gì ngu ngốc! Một người phụ nữ sống trong môi trường xã hội chủ nghĩa hài hòa như bà ấy sao có thể đấu lại bọn buôn ma túy cực hung ác?!”
Trần Tiệp sốt ruột gãi đầu, ngay cả hai miếng bánh bao còn trong miệng cũng ăn không nổi nữa.
“Lão đại, làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao tìm được Vệ Mạn Quân?”
Lý Toản: “Bà ấy nói ‘chúng tôi’.”
“Vậy nên?”
Lý Toản nhấn back, bấm mở video khác: “Nên còn có người đi cùng Vệ Mạn Quân.”
Video bắt đầu, một người phụ nữ xa lạ xuất hiện.
Lão Tăng nhận ra người này: “Thái Tú Anh? Mẹ của Quan Ngân.”
Trần Tiệp kinh ngạc: “Sao Vệ Mạn Quân và Thái Tú Anh lại đi chung với nhau?”
Cô muốn hỏng mất, tuổi tác hai bà mẹ này cộng lại cũng gần một trăm rồi đó! Kết quả hai người cùng mất tích, không liên hệ với cảnh sát, trong lời nói còn tiết lộ ý định muốn tự đặt bản thân vào nguy hiểm.
“Không phải nói Thái Tú Anh trọng nam khinh nữ, quan hệ với Quan Ngân không tốt, suốt hai năm không liên lạc sao?”
“Lòng người khó đoán.” Lý Toản đáp: “Xem video trước.”
Mấy cảnh sát hình sự tụ lại càng lúc càng đông, tất cả đến gần cùng xem video, ai xa quá không thấy được thì nghe tiếng.