*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit OnlyU
Cục thành phố Tân Châu.
Một tuần trước, Trình Vi Bình đã làm xong công tác chuyển giao cho Cục trưởng phân cục khu Minh Loan. Hai này trước, ông đến Cục thành phố Tân Châu tiếp nhận công việc Cục trưởng Cục thành phố. Cục trưởng Tôn – nguyên Cục trưởng Cục thành phố Tân Châu – về hưu, cơ bản đã bàn giao xong xuôi mọi việc. Trước đây Trình Vi Bình từng làm cảnh sát kinh tế ở tỉnh sở vài năm, biết cách làm việc, chuyển giao công tác không khó.
Cục trưởng Tôn đưa một túi hồ sơ cho Trình Vi Bình: “Đọc đi.”
Trình Vi Bình cúi đầu nhìn, túi giấy dai màu vàng rất phổ biến, ông nhận lấy, tháo dây trắng rút hồ sơ ra xem. Tờ đầu tiên ghi mã hóa và bảo mật chứng tỏ đây là tập hồ sơ bí mật được lưu giữ.
Cục trưởng Tôn nói tiếp: “Kỳ hạn bảo mật 10 năm đã qua, cậu có thể xem. Vẫn còn chuyện khiến cậu tốn nhiều tâm tư đây.”
Trình Vi Bình lên tinh thần: “Chuyện gì?”
Cục trưởng Tôn: “Phố Khanh Thủy xuất hiện loại ma túy mới.”
…
Phân cục khu Đông Thành.
Chu Ngôn ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Lý Toản hỏi: “Viện nghiên cứu hóa học Việt Giang và tập đoàn kia có liên quan gì đến ma túy mới? Có bằng chứng hay không?”
Lý Toản đáp: “Nếu có bằng chứng thì hiện tại cháu đã trực tiếp bắt giữ rồi.”
Chu Ngôn cau mày: “Nói cho rõ ràng.”
Lý Toản nhìn Trần Tiệp hỏi: “Tình hình điều tra của cô thế nào rồi?”
Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh liếc nhìn nhau, hai người họ hợp tác điều tra môi trường làm việc và học tập của Vệ Minh, không khỏi có liên quan đến Viện nghiên cứu hóa học Việt Giang, kết hợp với tài liệu Vương Đang Đang tra được làm một tổng kết. Lúc này một người phụ trách trình chiếu tài liệu, một người bắt đầu báo cáo.
“Viện nghiên cứu hóa học đại học Việt Giang, chủ yếu nghiên cứu các hạng mục liên quan đến hóa học, trực thuộc đại học Việt Giang nhưng không phải do trường học quản lý. 8 năm trước, một nhóm sinh viên ngành hóa đã thành lập nên, ban đầu chỉ là một câu lạc bộ, sau đó được tài trợ tài chính nghiên cứu một hạng mục. Hạng mục có tiếng vang không tệ, vì thế thu hút các nguồn đầu tư tài chính khác, đại khái 2 năm sau tách ra khỏi đại học Việt Giang, đăng ký thành Viện nghiên cứu.”
“6 năm trước, Viện nghiên cứu từng xảy ra một vụ nổ lớn, sau khi điều tra, kết luận nhân viên trong Viện nghiên cứu sử dụng vật phẩm dễ cháy nổ bị cấm, sơ suất dẫn đến phát nổ, cộng thêm lối thoát hiểm phòng cháy bị chặn, kéo dài thời gian cứu hỏa.”
Lý Toản hỏi: “Tình huống thương vong thế nào?”
Trần Tiệp lật qua trang tiếp theo: “Lúc đó có 15 người, toàn bộ chết hết. Họ là những người sáng lập nòng cốt của Viện nghiên cứu.”
Lý Toản nói tiếp: “Các thiết bị phòng cháy chữa cháy ở Viện nghiên cứu hóa học đều được lắp đặt rất cẩn thận… Lối thoát hiểm bị chặn, sai lầm này rất thấp. Tất cả thành viên nòng cốt của Viện nghiên cứu đều chết hết?”
“Không có.” Trần Tiệp đáp: “Còn một người sống. Cô ta tên là Lâm Triều Kỳ, người đại biểu pháp lý của tập đoàn Triều Nhật, vợ của tổng giám đốc công ty Lưu Thừa Triệu.”
Lý Toản: “Quan hệ dây mơ rễ má.”
Chu Ngôn xen vào: “Có liên quan gì đến Vệ Minh?”
Trần Tiệp báo cáo tiếp: “Sau khi Viện nghiên cứu xảy ra vụ nổ lớn, không ai tài trợ nên nghèo khó phải đóng cửa. Lâm Triều Kỳ hoài niệm bạn học và không đành lòng nhìn cảnh này, thế là một năm sau khi Viện nghiên cứu bị đóng cửa, cô ta bỏ một số tiền lớn xây dựng lại. Vệ Minh từng thực tập 3 tháng ở Viện nghiên cứu hóa học đại học Việt Giang, nếu không có sự cố, theo kế hoạch thì Vệ Minh sẽ trở thành nhân viên chính thức của Viện nghiên cứu.”
“Vậy là loại ma túy mới, cái chết của Vệ Minh và Lưu Siêu đều có liên quan đến tập đoàn Triều Nhật?” Chu Ngôn dừng một chút rồi bổ sung: “Có khả năng còn liên quan đến Trần Tam Hắc phố Khanh Thủy.”
Đầu ngón tay Lý Toản điểm điểm lên mặt bàn: “Vậy điều tra tập đoàn Triều Nhật.”
Cục trưởng Đồng đặt tách trà xuống: “Cháu tính điều tra thế nào?”
Hắn chỉnh sửa áo, cung kính và ngoan ngoãn nói với ông: “Làm phiền ngài đứng ra xin tòa án lệnh khám xét.”
Cục trưởng Đồng từ chối: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Ông thiếu điều “hetui” lên mặt Lý Toản một cái, ông nói tiếp: “Một là tập đoàn này ở khu Bắc Điền, hai là tập đoàn này là xí nghiệp nhập vào cảng Bắc Điền, đã là quái vật lớn, hàng năm mang lại cho bến cảng không biết bao nhiêu tiền. Cháu muốn điều tra người ta, đi hỏi đảng ủy thành phố, xem thành phố có vui không.”
“Mấy cô cậu muốn điều tra thì không thể rõ ràng, không thể gióng trống khua chiêng. Mấy cô cậu cũng sẽ không xin được lệnh khám xét, trừ phi có bằng chứng tuyệt đối hoặc có quan hệ trực tiếp đến vụ án. Bây giờ những gì đang nói chỉ là trùng hợp, trùng hợp có thể coi là bằng chứng không?”
Ý tứ chính là không thể xử lý.
Lý Toản suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không phải không có biện pháp.”
Cục trưởng Đồng: “Cháu muốn làm gì?”
Lý Toản buông tay, có phần vô lại nói: “Cháu phá án, chú hiểu mà. Đến lúc đó chọc thủng trời, mong ngài thứ lỗi.”
Cục trưởng Đồng Nghe vậy trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn, lại nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng lên án Chu Ngôn: “Lưu manh! Cậu dạy ra một thằng lưu manh!”
Chu Ngôn vội đẩy trách nhiệm: “Lúc còn nhỏ nó ở nhà của ông mà, người ta nói trẻ lên ba học theo người lớn. Nó như bây giờ là do khi còn bé có tấm gương quá kém.”
Lý Toản ngửa ra sau, yên lặng nhường không gian cho hai người ầm ĩ.
“Cãi nhau xong thì cho cháu câu trả lời thuyết phục nha.”
Mấy cảnh sát hình sự và bắt ma túy đang hóng chuyện: Hình như đã hiểu vì sao thể chất gây họa ngoài ý muốn kinh khủng như vậy mà chưa bị đá đi. Thì ra có nhiều ông bố bảo kê.
Chu Ngôn và cục trưởng Đồng đồng loạt ra tay tát một phát vào gáy Lý Toản, đánh hắn đập xuống mặt bàn: “Cút xéo!”
Lý Toản nhe răng xoa trán, cũng may lần này nỗ lực của hắn cũng có hồi báo, Chu Ngôn và cục trưởng Đồng đều nói sẽ nghĩ cách để bọn họ đi điều tra tập đoàn Thừa Triều. Lúc này hắn lại giơ ngón cái, được một tấc lại muốn thêm một thước: “Hy vọng có thể nhanh một chút.”
Cục trưởng Đồng giơ cây quạt hương bồ trong tay lên định cho hắn biết thế nào là tình thương của cha, nhưng Lý Toản đã nhanh nhẹn trượt cả người lẫn ghế ra xa né tránh cái quạt đánh tới. Cục trưởng Đồng mắt trợn trắng, cầm hồ sơ và tách trà bỏ đi.
Cuộc họp đến đây gần kết thúc, Chu Ngôn và mấy cảnh sát khác giải tán. Lúc Chu Ngôn đi ra còn nói: “Tối nay tan tầm, chú đến nhà cháu uống một ly.”
“Vâng ạ.”
Mọi người giải tán hết chỉ còn lại Trần Tiệp, Quý Thành Lĩnh, Vương Đang Đang và lão Tăng, lúc này Lý Toản mở hồ sơ và nắp búp bi: “Có điều tra Lâm Triều Kỳ và Lưu Thừa Triệu chưa? Vào ngày Vệ Minh tử vong, Lâm Triều Kỳ xuất hiện ở đại học Việt Giang là trùng hợp hay cố tình?”
Trần Tiệp đáp: “Điều tra lịch trình của Lâm Triều Kỳ, một tháng trước, cô ta nhận được thư mời tham dự lễ vinh danh sinh viên, so với thời gian Lưu Siêu nhận tiền thuê giết người còn sớm hơn.”
Vậy là trùng hợp?
Lý Toản xoay xoay bút bi hỏi: “Lâm Triều Kỳ là pháp nhân công ty? Quan hệ giữa cô ta và Lưu Thừa Triệu thế nào?”
Quý Thành Lĩnh đáp: “Vợ chồng đằm thắm. Đối ngoại là như vậy, Lâm Triều Kỳ là ở nhà nội trợ, dường như không quan tâm chuyện công tỵ và Viện nghiên cứu.”
“Xem ra quan hệ không được tốt lắm. Ai cũng biết, hận người nào thì cứ để anh ta/ cô ta làm người đại biểu pháp lý, có phúc mình hưởng, có nạn cùng gánh.”
Lý Toản nhìn hồ sơ tổng kết, chỉnh lý thành một trang hoàn chỉnh ghi chép trong đầu. Hắn nói tiếp: “Vương Đang Đang, cậu tiếp tục điều tra sổ sách của tập đoàn Triều Nhật, điều tra toàn bộ sổ sách trong sáng ngoài tối. Không có gì là không thể tra ra từ tài khoản.”
Tất cả vụ án liên quan đến lợi ích đều lưu lại dấu vết trong tài khoản.
“Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh, hai người điều tra hai vợ chồng Lâm Triều Kỳ và Lưu Thừa Triệu. Bắt đầu từ các mối quan hệ, môi trường làm việc, còn nữa…”
“Trần Tiệp, Vệ Mạn Quân có giấu giếm gì không?”
Vệ Mạn Quân là mẹ của Vệ Minh, lần trước Lý Toản bảo Trần Tiệp đi an ủi bà. Trần Tiệp nhớ lại quá trình, hơi thất thần.
Quý Thành Lĩnh đạp ghế của cô: “Hoàn hồn, đội trưởng hỏi cô kìa.”
“A, Vệ Mạn Quân… Bà ấy rất cẩn thận, rất thông minh, em dẫn đường khai thác bà ấy nhưng không được gì, bà ấy không tín nhiệm em. Nhưng em có cảm giác đúng là bà ấy đang che giấu gì đó, ví dụ như Vệ Mạn Quân rất chắc chắn Vệ Minh bị mưu sát, còn có hung thủ thật sự phía sau. Bà ấy rất chắc chắn, hơn nữa nói năng mạch lạc, không giống bị kích thích quá mức mà suy sụp.”
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Nên em hoài nghi Vệ Mạn Quân có khả năng đã biết Vệ Minh sẽ bị hại chết, cả lý do vì sao bị hại.”
Quý Thành Lĩnh hỏi: “Tại sao bà ta không nói với cảnh sát?”
“Không tín nhiệm.” Lý Toản suy đoán suy nghĩ của Vệ Mạn Quân: “Vệ Minh là con gái duy nhất của Vệ Mạn Quân, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, Vệ Minh hẳn là rất tín nhiệm mẹ. Vậy nên cô ta sẽ nói vài bí mật quan trọng cho mẹ biết, mà Vệ Mạn Quân phải bảo vệ bí mật quan trọng không thể để người khác biết. Vì rất có thể bí mật này là vũ khí duy nhất giúp bà ta báo thù cho con gái, với điều kiện tiên quyết là khiến bà ta tín nhiệm tuyệt đối, trước khi đạt được điều đó thì Vệ Mạn Quân sẽ không nói với cảnh sát.”
Trần Tiệp: “Có lý.” Hiện tại cô giữ vững quyết tâm là phải tâng bốc Lý Toản, vì vập lập tức nịnh hót: “Lão đại thật trâu bò.”
Hắn nói tiếp: “Mọi người đi làm việc. Tối nay có thể tan làm sớm một chút, chờ tin tốt của cục trưởng Đồng.”
Mọi người nghe vậy không khỏi bật cười, cục trưởng Đồng đáng thương.