*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: OnlyU
Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh nghe tin tàu hàng ở hải cảng phát nổ, lại nghe nói Lý Toản nằm viện, vừa lúc hai người theo xe cấp cứu đưa mấy tên đuổi giết họ vào viện, sau khi biết số giường bệnh của Lý Toản bèn đến thăm.
“306… giường số 10.” Trần Tiệp đẩy cửa, tìm thấy giường số 10 bèn đứng lại nói: “Ở đây nè.”
Cô vén màn vải ngăn lên, vừa thoáng nhìn thấy cảnh tượng bên trong lập tức kéo mạnh lại, cô đứng đơ ra chắn đường, vẻ mặt hoảng hốt.
Quý Thành Lĩnh xách hộp cháo gà mua ở cổng bệnh viện đứng phía sau, thấy cô hoảng hốt bất động bèn tò mò hỏi: “Đội trưởng Lý không có ở đây hả?”
Trần Tiệp quay đầu lại: “Không có, chúng ta ra ngoài chờ đi.”
Quý Thành Lĩnh gật đầu, nhưng lại nhân lúc Trần Tiệp không đề phòng mà giơ tay, vừa kéo màn vải ra vừa nói: “Đến cũng đến rồi, chờ ở đây đi…”
Giọng nói nửa chừng im bặt, Quý Thành Lĩnh kéo mạnh màn vải lại, vẻ mặt kinh hãi.
Hai người đối diện, im lặng một lúc rồi cùng hành động ăn ý.
“Đi ra ngoài chờ?”
“Ừ, đi ra ngoài.”
Hai người đồng loạt xoay người, kết quả không biết y tá xuất hiện ở sau lưng từ lúc nào, ba mặt nhìn nhau.
Y tá: “Hai người đừng cản người, tránh ra.”
Quý Thành Lĩnh cảnh giác: “Cô muốn làm gì?”
Y tá đáp: “Đến giờ kiểm tra bệnh nhân rồi.” Cô vừa nói vừa bắt đầu kéo màn vải.
Trần Tiệp như lâm đại địch, vội lắc đầu nói: “Đồng chí, bây giờ không thích hợp.”
“Roẹt” một tiếng, y tá kéo mạnh màn vải, phơi bày cảnh tượng bên trong, chỉ thấy hai người đàn ông chen chúc trên một giường bệnh chật hẹp, đang ngủ say sưa.
Một người trong đó chính là lão đại của đội cảnh sát hình sự bọn họ.
Người đàn ông bên trái thì không biết là ai, cơ thể cao lớn nằm sát mép giường như muốn té xuống. Y nằm nửa cái gối, hai cánh tay như không có chỗ để mà một tay khoác lên vai Lý Toản, tay còn lại thì để trên đầu.
Gương mặt hai người quá gần, phảng phất như hơi thở cũng hòa quyện vào nhau.
Tư thế này giống như Lý Toản bị Giang Hành ôm lấy chìm vào mộng đẹp, phỏng chừng vợ chồng hợp pháp cũng chưa từng thân mật như vậy.
Trần Tiệp thầm nghĩ tiêu rồi, không giấu được bí mật tình ái của lão đại.
“Roẹt roẹt” hai tiếng, y tá kéo màn vải hai bên trái phải ra.
Bệnh nhân và người nuôi bệnh hai bên đồng loạt nhìn qua, còn có bệnh nhân xách theo chai truyền dịch chưa xong vừa đi vệ sinh về.
Shttt – Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh hít một hơi lạnh, sợ người ngoài phản ứng quá lớn sẽ khiến Lý Toản bị tổn thương tâm lý.
“Kiểm tra theo thông lệ, đo thân nhiệt trước.” Y tá vừa kiểm tra dây truyền dịch vừa đánh thức hai người đang ngủ say: “Tên Lý Toản đúng không? Anh hạ sốt rồi, có thể xuất viện.”
Lý Toản mở mắt ra, thấy Giang Hành đang kề sát, hắn cầm cánh tay đang khoác lên vai hất mạnh ra.
Động tác thô lỗ đầy ghét bỏ.
Giang Hành cũng thức dậy, y ngồi dậy trên mép giường trầm mặt không nói lời nào, giống mãnh thú bị quầy rấy nhưng lý trí mãnh mẽ kiềm chế không phát hỏa.
Lý Toản ký vào hồ sơ rồi trả cho y tá, sau đó xách lấy túi đựng quần áo cũ.
Y tá nhìn bệnh án, sau đó nhìn lên Lý Toản và Giang Hành, chợt phát hiện hai người này rất đẹp trai, quả thật không thua gì nam minh tinh debut từ cuộc tuyển chọn.
“Hai người là bạn bè à?” Y tá nói: “Thân thiết quá.”
Giang Hành tiện tay vén tóc trên trán, năm ngón tay vẫn còn trên đỉnh đầu, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Lý Toản đang định đi vào phòng vệ sinh, tâm trạng u ám bỗng tốt lên một chút.
Y cười nói: “Đúng là rất thân.”
Mấy bệnh nhân chung phòng hai bên giường cũng lên tiếng: “Bị bệnh đến thăm, còn ngủ cùng, chắc chắn là bạn thân.”
“Thân như keo sơn.”
“Đột nhiên tôi nhớ bạn cũ ở xa quá, chúng tôi từng uống rượu, đánh nhau, tán gái, còn đua xe….”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó tôi cưới vợ, cậu ta ngồi tù.”
“…”
Lý Toản không để ý mấy bệnh nhân chung phòng đột nhiên hoài niệm ký ức thanh xuân, hắn nhận cháo gà của Quý Thành Lĩnh, nói cám ơn rồi rời đi.
Giang Hành từ từ hòa hoãn cơn cáu giận khi thức dậy, sau đó cũng theo đi ra ngoài.
Còn lại Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh sóng vai đi ra khỏi phòng bệnh, hai người nhìn nhau.
Trần Tiệp nghiêm khắc kiểm điểm bản thân: “Tư tưởng của tôi không tốt.”
Quý Thành Lĩnh cũng tự phê bình: “Tâm lý tôi đen tối.”
Hai đồng nghiệp có tư tưởng và tâm lý bẩn thỉu cùng tự kiểm điểm bản thân, sau đó đuổi theo Lý Toản, báo cáo tin tức trong cục cho hắn.
…
Tầm ba giờ sáng, truyền thông mạng và các loại truyền thông mới nhận được tin tức, lục tục đăng tin về vụ nổ tàu ở hải cảng khu Minh Loan thành phố Việt Giang. Vì đang là đêm khuya nên dù hiệu ứng khá tốt nhưng vẫn chưa thật sự bùng nổ.
Trong số các đơn vị truyền thông, chuyên mục Dân Sinh Vi Tiên là người đầu tiên đến hiện trường, đưa tin và phát trực tiếp.
Lần này Triệu Nhan Lý là phóng viên đưa tin có mặt ở hiện trường, toàn quyền phụ trách theo dõi, quay phim, thu thập tin tức và đưa tin về vụ nổ tàu.
Có được thời cơ đầu tiên, cô chọn phát sóng trực tiếp.
Các nhà truyền thông khác cơ bản lấy video của cô đăng lại.
Bởi vậy Triệu Nhan Lý trở thành người định hướng dư luận đầu tiên về vụ nổ này.
Theo quan điểm của cô, đó là đưa tin cho quần chúng nhân dân được biết.
“Ngày 11 tháng 12, hải cảng xảy ra vụ nổ tàu. Trên vùng biển hải cảng khu Minh Loan thành phố Việt Giang, một chiếc tàu hàng Việt Nam cỡ trung đột ngột phát nổ tầm 2 giờ sáng, sau khi được đội cứu hỏa, đội cảnh sát hình sự và đội cảnh sát biển của thành phố phối hợp dập lửa, ba tiếng sau ngọn lửa đã được dập tắt. Theo ghi nhận, đã tìm thấy tám thi thể, con số tử vong cuối cùng chưa được xác minh.”
“Sau khi thu thập tin tức, có lẽ đây là tàu buôn lậu, giá trị vượt trên 100 triệu.”
“Và có thể nhóm buôn lậu này có liên quan đến vụ án phân xác khủng khiếp trước kia, có lẽ còn có người lớn hơn sau lưng liên quan đến lợi ích.”
…
Nội dung phát trực tiếp không chỉ có vụ nổ khiến hơn 8 người tử vong, vụ án phân xác khủng bố, còn liên quan đến buôn lậu. Mà còn xảy ra ở hải cảng đang có kế hoạch phát triển quan trọng, có thể nói tin tức cực hot.
Truyền thông như đàn cá mập ngửi được mùi máu tươi, cả đám chen nhau ào tới.
Bên Triệu Nhan Lý, đồng nghiệp của cô thấp thỏm bất an: “Chị Triệu, chị nói chỉ là suy đoán không có bằng chứng, cứ vậy đưa tin có sao không?”
Triệu Nhan Lý nhận được tin nhắn của tổ trưởng, nói số liệu internet của tổ chuyên mục đang tăng vọt, sắp phá kỷ lục, dặn dò Triệu Nhan Lý tiếp tục bám theo đưa tin tức này.
Triệu Nhan Lý đáp: “Yên tâm đi. Chuyện nào có chúng ta nói có, chiếc tàu nổ tung kia chắc chắn có chuyện. Lý Toản là đội trưởng đội cảnh sát hình sự phân cục khu Đông Thành, hắn vốn phụ trách giải quyết vụ án phân xác, cậu có nghĩ tại sao hắn lại leo lên tàu buôn lậu thuộc hải cảng khu Minh Loan không?”
Đồng nghiệp lắc đầu: “Đây là điều tra vượt khu à?”
“Không. Theo tôi nghĩ thì vụ án phân xác có liên quan đến tàu buôn lậu.” Triệu Nhan Lý nói tiếp: “Yên tâm đi, đưa tin trên mạng không có nhiều yêu cầu quy định nghiêm khắc đâu.”
…
Phân cục khu Đông Thành họp suốt đêm, tập trung thảo luận vụ nổ ngoài cảng và truyền thông mạng đưa tin.
Cục trưởng Đồng tức giận đập bàn: “Lý Toản đâu rồi? Chết ở đâu rồi?”
Một đồng chí đội hình sự giơ tay: “Không chết, đang ở bệnh viện, thưa sếp.”
Cục trưởng Đồng: “Bị thương?”
“Sốt nhẹ đang truyền dịch ạ.”
“…” Biết Lý Toản không bị thương, cục trưởng Đồng lại bắt đầu tức giận mắng tên thuộc hạ phiền phức cứ gây chuyện, không để cho ông về hưu vinh quang. Lát sau ông thở một hơi nói: “Không thể mạnh mẽ khống chế dư luận, dẫn đường trước, bảo đảm trong phạm vi kiểm soát là được. Bảo vệ mấy tên tội phạm mưu sát cảnh sát chúng ta cho tốt, tiết lộ chút tin tức ra ngoài. Còn nữa, mau áp giải nhân chứng còn sống về phân cục Đông Thành.”
Lão Tăng lên tiếng hỏi: “Dư luận về bọn buôn lậu thì có xử lý không?”
“Xử lý cái gì? Mắc mớ gì đến chúng ta?” Cục trưởng Đồng uống hớp trà giảm áp, trừng mắt nói: “Bên hải quan làm hỏng chuyện, muốn chúng ta chùi đít hả?”
“Mặc kệ!”
Có thể thấy được cục trưởng Đồng vẫn còn rất tức giận, cảnh sát dưới quyền ông cẩn trọng điều tra án mạng, bị đấu súng, lại gặp tàu phát nổ, cố tình hải quan lại vừa kéo dài thời gian vừa kiếm chuyện.
Ông có thể không tức sao?
…
Phân cục khu Minh Loan.
Cách cục trưởng Trình Vi Bình xử lý cũng tương tự cục trưởng Đồng, có điều nhiều hơn một bước, nhưng dù vậy thì hai người đều mặc kệ dư luận bàn tán về vụ buôn lậu.
Trình Vi Bình: “Bảo đảm dư luận nằm trong phạm vi kiểm soát là được. Hải quan muốn kéo dài thì để dư luận ép họ, đến lúc đó không chắc họ có thể nhúng tay vào nữa.”
…
Hải quan khu Minh Loan.
Vệ Hưng Châu xoa xoa tay, mừng rỡ như điên: “Nổ tung? Tốt, nổ tốt lắm!”
Lúc này chuông điện thoại vang lên như gọi hồn, gã nhấc ống nghe, nghe bên kia nói vài câu sau đó mới buông lỏng đáp: “Yên tâm, chỉ cần không có bằng chứng, tôi không sợ gì hết.”
Vệ Hưng Châu lại đáp vài câu, sau khi cúp máy, gã hậm hực mắng chửi: “Mẹ nó!”
Gã lấy áo khoác, ví tiền và di động rồi bước nhanh ra cửa: “Đi, chúng ta đi an ủi tai nạn ngoài ý muốn này, biểu đạt quan tâm.”
…
Bãi cỏ ở bệnh viện có mấy ghế dài nghỉ chân, Lý Toản đang ngồi ở đó phơi nắng.
Ánh ban mai ấm áp, tốp ba tốp năm bệnh nhân đang từ từ tản bộ trên con đường rải sỏi, bên chân là những ngọn cỏ xanh mơn mởn còn đọng sương sớm. Cạnh cổng điêu khắc hình vòm bên tay phải là hai thanh niên nam nữ trẻ tuổi, họ đang cầm di động nhiệt tình bàn tán về vụ nổ ngoài hải cảng khu Minh Loan.
Rạng sáng, tin tức về vụ nổ đã lên hot search, sáng nay nhảy tót lên đầu.
Lý Toản từ từ nhắm hai mắt, trong đầu xâu chuỗi quá trình phá án phân xác “08 – 12” từ đầu đến đuôi, tất cả manh mối, những người liên quan, bao gồm cả bằng chứng được sắp xếp trật tự trong đầu hắn.
Cuối ngày 3 tháng 12, Tiêu Hoa và bạn trai Lư Hâm Đạt xảy ra cãi vã, chia tay trong không vui, còn bị giật đồ.
Rạng sáng ngày 4 tháng 12, Tiêu Hoa bị giết, sau đó phân xác, vứt xuống giếng cũ.
Ngày 8 tháng 12, vì sửa đường dây điện ngầm mà phát hiện thi thể bị phân xác của Tiêu Hoa, phân cục lập án.
Hiện tại vụ án có kết quả, do Tiêu Hoa phát hiện Lâm Tú Nga là thành viên tổ chức buôn lậu, trộm được sổ sách ghi chép của bà ta, mấy lần tống tiền, cuối cùng bị giết.
Sau khi phân cục lập án, Lâm Tú Nga mang theo hộ chiếu và hàng hóa buôn lậu muốn trốn khỏi Trung Quốc đến Việt Nam, trong quá trình đã bắt cóc Trương Hàm Hàm đòi lại quyển sổ ghi chép.
Tiêu Hoa giấu quyển sổ trong búp bê vải của Trương Hàm Hàm, nhưng lại xé đi một trang.
Lâm Tú Nga chưa lấy lại được quyển sổ đã muốn giết Trương Hàm Hàm, hành vi này khiến việc bà ta đe dọa Trương Phú Thanh trở nên dư thừa.
Lý Toản bỗng mở choàng mắt, đối diện là gương mặt của Giang Hành, hắn theo phản xạ vung một quyền lên.
Giang Hành nhanh nhẹn tránh được, hai bước đã ngồi xuống cạnh Lý Toản: “Là tôi, bình tĩnh.”
Lý Toản nhướng mày: “Anh còn chưa đi?”
“Vừa định đi thì thấy cậu nên đến chào một tiếng.” Giang Hành nói tiếp: “Trương Hàm Hàm tỉnh rồi, vừa tỉnh đã khóc nói muốn đi tìm Tiêu Hoa và bảo mẫu. Tiêu Hoa… chính là người chết bị phân xác đúng không?”
Lý Toản nhìn Giang Hành, thầm nghĩ đối phương rất biết cách nói chuyện.
Chỉ một câu đã có thể nhắc nhở hắn tin tức then chốt, đồng thời còn rút bản thân ra khỏi chuyện này một cách sạch sẽ.
“Rốt cuộc anh có mục đích gì?” Lý Toản kề sát vào, nhìn chằm chằm Giang Hành: “Tiến độ điều tra hai vụ án phân xác và buôn lậu ở hải cảng đều được bảo mật, nhưng anh biết được tin tức không ít hơn cảnh sát.”
Hắn dừng một lúc lâu, cố tạo cảm giác áp bách: “Tôi biết anh có đường dây mua được rất nhiều tin tức, bao gồm từ thị trường rượu ở chợ đen biết được Lâm Tú Nga có Hán Đế Mao Đài. Vậy nên anh đã biết bà ta dính đến buôn lậu từ lâu, từ đó anh định từ bà ta thò tay vào. Anh đang theo dõi vụ buôn lậu ở hải cảng. Lý do?”
“Giang Hành, tại sao anh quan tâm đến vụ buôn lậu ở cảng?”
Ánh mặt trời và bóng cây cùng rọi xuống người Lý Toản, khi hắn kề sát vào, Giang Hành có thể thấy rõ cả ảnh ngược của y trong mắt hắn.
Lý Toản có cặp mắt rất đẹp, gần giống mắt hoa đào, con ngươi đen nhánh mà người Châu Á rất hiếm thấy, giống như một viên ngọc trai đen rực rỡ. Lông mi dài như con gái, thẳng tắp, thấy rõ từng sợi, ở dưới mí mắt phải còn có một nốt ruồi son nhỏ.
Kỳ thật ánh mắt của hắn rất sắc bén, có lúc còn mang lệ khí, giống như lưỡi dao sắc bén rút khỏi vỏ. Vì vậy giảm bớt đi vẻ mê ly quyến rũ của cặp mắt hoa đào, hiện giờ thấy rõ nốt ruồi son nho nhỏ dưới mí mắt kia, khiến cặp mắt hắn tăng thêm vài phần gì đó khó miêu tả.