Edit: OnlyU
Lão Tăng dẫn đội ngũ quay lại, còn mang về một xác khô và một đống vật chứng, coi như đại thắng mà về.
Cục Giao Thông cũng đưa băng ghi hình qua, nhóm Vương Đang Đang không ngủ không nghỉ nhìn chằm chằm màn hình, không bỏ qua bất kỳ chiếc xe khả nghi nào xuất hiện hay đi ngang qua nhà trẻ Trà Tỉnh.
Chung Học Nho nhận được tin tức lập tức tiến hành khám nghiệm tử thi, đồng thời tiến hành phân tích mẫu máu có được từ vật chứng.
Công việc bù đầu làm không hết, thời gian gấp gáp, mọi người trong Đội hình sự bận sứt đầu mẻ trán, cũng may tình hình vẫn nằm trong vòng kiểm soát.
Trần Tiệp giơ tay: “Trong video, Trương Hàm Hàm mất tích khoảng 2 giờ 5 phút, lúc đó đi ngang qua nhà trẻ Trà Tỉnh chỉ có một chiếc Audi A3 màu đen, quẹo ở ngã tư rời khỏi đường Trà Tỉnh đi vào đường Hòa Tuyền, sau đó xuất hiện ở đường cao tốc Thanh Hi, phương hướng có thể là hai khu Ninh An và Minh Loan.
Cao tốc Thanh Hi nối liền khu Đông Thành với hai khu Ninh An và Minh Loan. Khu Ninh An có sân bay lớn nhất thành phố Việt Giang, Minh Loan thì có bến cảng đang trong giai đoạn cải tạo.
Hai khu đều có phương tiện giao thông thuận lợi chạy trốn.
Trần Tiệp nói tiếp: “Để em liên hệ Cục Giao Thông lấy video giám sát trên đường.”
Lý Toản bỗng nói: “Tôi biết Lâm Tú Nga ở đâu. Lão Tăng, anh báo với cục trưởng Đồng, lập tức liên hệ phân cục khu Minh Loan xuất phát bắt Lâm Tú Nga và bọn buôn lậu. Chúng chuẩn bị vận chuyển khối lượng hàng hóa cực lớn rời cảng đêm nay!”
Hắn nhớ tới khối lượng hàng hóa chồng chất ở cửa hàng Long Thân, mà đó không phải là nơi duy nhất trữ hàng.
Hàng hóa buôn lậu tích trữ ở khu công nghiệp, có thể nói chúng chẳng hề kiêng dè. Lại vừa lúc Lâm Tú Nga chạy trốn hôm nay, chứng tỏ khu Minh Loan có người chuẩn bị thu dọn từ trước đồng thời bắt đầu thu lưới.
Động tĩnh hơi lớn, cứ thế đánh động đến người nào đó trong nội bộ hải quan. Người này không giữ được bình tĩnh, lúc này có khả năng đã mật báo, cả người lẫn hàng cũng sẽ được tiễn đi, hoặc là… xóa sổ.
Lý Toản xoa xoa ngón tay, sải bước đi nhanh như bay, trước khi đi còn nhanh chóng hạ lệnh: “Những người khác lập tức xuất phát theo tôi!”
Lão Tăng đáp: “Đi ngay đây.”
Anh nói xong xoay người đi về phía phòng làm việc của cục trưởng Đồng, vì mấy ngày nay làm việc liên tục mà chân anh đi cà nhắc, nhưng hiện giờ anh không có tâm trạng để ý đến nó.
Mọi người trong Đội Cảnh Sát Hình Sự chờ xuất phát, súng ống nạp đạn đầy đủ, chỉnh tề rất nhanh xuất phát. Lý Toản đi sau cùng, hắn mặc áo khoác, lúc đi ngang qua phòng khách phân cục thì thấy Trương Phú Thanh đang nói chuyện với một người phụ nữ.
Hai người bỗng xô đẩy, dường như có tranh chấp.
Trương Phú Thanh đưa một cái thẻ qua, người kia kích động hất văng. Cái thẻ bay ra ngoài, rơi xuống đất trượt một đoạn rồi mới dừng ngay chân Lý Toản.
Hắn nhặt lên xem, là một cái thẻ ngân hàng Nông Nghiệp Trung Quốc. Hắn trả thẻ cho Trương Phú Thanh đồng thời nói: “Cãi nhau cứ cãi chứ đừng đánh nhau. Đây là cục cảnh sát.”
Trương Phú Thanh chưa kịp nói gì thì người phụ nữ kia đã giành nói trước: “Đồng chí cảnh sát, các anh đã tìm được Trương Hàm Hàm chưa? Có đúng người bắt cóc con bé cũng chính là hung thủ giết em gái tôi không?”
Trương Phú Thanh cũng lo lắng hỏi: “Có tin tức của Hàm Hàm chưa?”
Lý Toản đáp: “Hai người chịu khó chờ một chút, chúng tôi sẽ cứu con tin về.” Hắn nói xong lập tức bước đi, trước khi đi còn liếc nhìn gương mặt mệt mỏi của người phụ nữ kia.
Cô là chị gái của Tiêu Hoa.
Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh đuổi theo, một trước một sau nói: “Cô ta tên là Tiêu Mai, chị gái của Tiêu Hoa, năm nay 31 tuổi, làm việc ở một xưởng sản xuất plastic, có chồng và hai con. Tiêu Hoa mất tích, chỉ có Tiêu Mai báo cảnh sát, cũng chỉ có cô ta nhận thi thể.”
Lý Toản mở cửa xe, ngồi vào ghế lái rồi nói: “Cha mẹ và những người thân khác của Tiêu Hoa không tới à?”
Trần Tiệp đáp: “Không đến, còn không thèm hỏi một câu.”
Lý Toản thắt dây an toàn, thấy Quý Thành Lĩnh và Trần Tiệp đã lên xe, lập tức nhấn ga đánh lái.
“Biết lý do không?”
Trần Tiệp ngẩng đầu nói: “À, nói là Tiêu Hoa sống quá loạn, lại làm việc ở nơi ăn chơi trác táng. Trước kia nói là có người yêu, thật ra là được bao nuôi. Người trong nhà sĩ diện hão, xấu hổ không nhận.”
“Con gái ruột chết thảm như vậy mà còn để ý sĩ diện.” Quý Thành Lĩnh nhịn không được phê phán, cậu không thể hiểu nổi tâm lý coi trọng sĩ diện hơn mạng này.
“Có điều chị của Tiêu Hoa rất tốt, từ lúc báo cảnh sát, nhận thi thể đến lúc chờ đợi chân tướng, cả quá trình chưa từng vắng mặt.”
Lý Toản nói: “Tiêu Mai đầy địch ý đối với Trương Phú Thanh.”
Quý Thành Lĩnh đáp: “Hình như Tiêu Mai nghi ngờ Trương Phú Thanh giết Tiêu Hoa vì mâu thuẫn tình cảm.”
Có thể đoán được tại sao Tiêu Mai biết người bắt cóc Trương Hàm Hàm cũng chính là hung thủ giết Tiêu Hoa, vì khi cô ta chất vấn Trương Phú Thanh, hắn ta đã nói ra chuyện này để tránh hiềm nghi.
Lý Toản im lặng, khi xe chạy ra khỏi cổng cục cảnh sát thì hắn thình lình nói: “Sau này chú ý đừng thuận miệng nói ra tiến triển vụ án, dù là người nhà của nạn nhân đã thoát khỏi hiềm nghi.”
Quý Thành Lĩnh sửng sốt, chợt nhớ lúc cậu trấn an Trương Phú Thanh đã buộc miệng nói về hung thủ sát hại Tiêu Hoa. Cậu biết bản thân đã sai, hiếm khi không châm chọc mà thành khẩn gật đầu nói: “Lần này tôi sai, không có lần sau.”
Lý Toản đáp một tiếng, thầm nghĩ thằng nhóc này cũng khá lắm.
Xe cảnh sát chạy ra khỏi cổng chính vào đường lớn, bãi đậu xe đối diện có một chiếc Santana, Triệu Nhan Lý ngồi ở ghế phụ lái, cô giơ camera nhìn chằm chằm chiếc xe không có bảng hiệu rõ ràng của Lý Toản.
“Đuổi theo!”
Chiếc xe từ từ lăn bánh, đi theo đuôi đội ngũ xe cảnh sát.
Một lúc sau, lại thêm một chiếc xe nương theo bóng đêm và mưa phùn theo đuôi bọn họ.
Mưa phùn rơi xuống cửa sổ, xe hơi lái vào đường tốc, dòng xe cộ như thoi đưa, đèn đỏ chớp tắt kèm theo tiếng còi xe cảnh sát lướt qua nước đọng trên đường, từng chiếc từng chiếc lao đi nhanh như chớp.
Xe cộ bình thường trên đường né ra, những người trong xe nhìn thấy một màn này, ai nấy đều rướn cổ tò mò nhìn theo.
Nhìn thanh thế kiểu này, chắc chắn là án lớn.
…
Hội nghị ở cục thành phố.
Bầu không khí trong cuộc họp còn nghiêm trọng hơn bên ngoài, nhân chứng vật chứng vụ buôn lậu đều có đủ. Chỉ cần cục thành phố ra lệnh lập án bắt tội phạm, cảnh sát kinh tế phân cục khu Minh Loan lập tức xuất phát.