Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ

Chương 53: (Hoàn)




Chín giờ sáng, chuyến bay từ London quay về Bắc Kinh đang bay vòng quanh sân bay thủ đô, chuẩn bị hạ cánh.

Trong khoang thượng hạng yên tĩnh, có một người đàn ông đang khép mắt nghỉ ngơi, dung mạo người đó anh tuấn, điềm tĩnh.

Thân phận người đàn ông này không hề bình thường, cách đây không lâu anh ta vừa nhận được một giải thưởng lớn về hội họa ở Châu Âu và trở thành một họa sĩ mới được đánh giá cao ở Trung Quốc.

Tuổi vẫn còn trẻ mà tiếng tăm đã vang xa, đó không chỉ vì kỹ năng vẽ tranh kiệt xuất của anh ta, mà còn là vì người ta nói anh là học trò của Phó Mặc, đồng thời anh cũng là đệ tử duy nhất mà Phó Mặc thu nhận trong nhiều năm.

Phó Mặc là nhân vật tầm cỡ như thế nào?

Mặc dù đã lui danh ẩn tích từ lâu, nhưng ông vẫn được đám hậu bối trong ngành coi là một huyền thoại không thể vượt qua được trong truyền thuyết.

Có thể trở thành đệ tử chân chính của Phó Mặc, nhất định cũng phải là một người có thiên phú.

Đủ loại danh hiệu mỹ lệ khác nhau đã được trao cho người họa sĩ trẻ này, điều này khiến cho lần trở về nước này của anh, nhận được sự chú ý và chào đón nhiệt tình chưa từng thấy.

****

Đường Huỳnh đứng ở ngay lối ra của sân bay, nhìn trái nhìn phải gần ba mươi phút đồng hồ, rốt cuộc cũng trông thấy một người đàn ông ăn mặc tương đối giản dị đi về bên này.

Cô phấn khởi vẫy vẫy tay, cao giọng gọi lớn: "Thầy Tiêu! Ở đây ở đây!"

Tiêu Tuyền chú ý, nhấc chân bước về phía cô.

Anh tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng có đôi chút mệt mỏi, "Tiểu Đường."

Đường Huỳnh vui vẻ cười nói, nhiệt tình chúc mừng anh: "Chúc mừng thầy Tiêu lại nhận được giải thưởng lớn!"

"May mắn thôi." Tiêu Tuyền khiêm tốn cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Công việc ở phòng triển lãm thế nào rồi?"

"Yên tâm, yên tâm, mọi thứ đều đang trong quá trình chuẩn bị." Bộ dáng Đường Huỳnh nhìn qua rất tự tin.

Cô nói xong bỗng nhớ ra gì đó, giọng nói lại trở nên hơi do dự.

"Thầy Tiêu.....anh định đưa bức tranh đó ra triển lãm thật sao?" Đường Huỳnh hỏi không quá chắc chắn.

Tiêu Tuyền nhàn nhạt liếc cô một cái, lời ít ý nhiều: "Phải."

Đường Huỳnh im lặng trong chốc lát, vẫn còn có chút khó hiểu, "Nhất định phải treo ở ngay trung tâm sao? Dù sao bức tranh ấy cũng không phải là tác phẩm của tác gì nổi tiếng, có phải sẽ làm uổng phí tài nguyên hay không?"



"Người ấy đáng giá với vị trí đó." Tiêu Tuyền đem kính râm đeo lên, đôi mắt lần nữa lại cách biệt với thế giới, "Không có người ấy, thì sẽ không có tôi bây giờ."

Đường Huỳnh đã hiểu ý của anh, cũng không nhiều lời nữa, "Được rồi, em sẽ xem mà sắp xếp."

"Làm phiền em rồi, Tiểu Đường." Tiêu Tuyền khẽ cười với cô rồi nói: "Tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước, chiều tới sẽ đưa em cùng đi phỏng vấn."

"Không cần, không cần đâu." Đường Huỳnh liên tục lắc tay nói: "Ngài đây vất vả quá rồi, ngài cứ nghỉ ngơi cho khỏe, em đi một mình là được, cũng không phải là việc gì quá khó khăn."

Tiêu Tuyền cân nhắc một lát rồi gật đầu, "Được, vậy thì giao hết cho em."

****

Trước khi xuất phát, Đường Huỳnh có quay lại kiểm tra tiến trình làm việc trong phòng triển lãm một lần nữa.

Triển lãm tranh sẽ được tổ chức không lâu sau đó chính là lần xuất hiện công khai đầu tiên của phòng triển lãm này, vì thế lần tổ chức này có ý nghĩa hết sức quan trọng, Đường Huỳnh là một trong những người dựng lên kế hoạch, nên cũng phải gánh vác trách nhiệm to lớn.

Quy mô triển lãm cũng không quá lớn, nhưng hơn người khác ở chỗ được trang trí đơn giản và khéo léo. Mỗi bức tường triển lãm đều được cắt chéo, ánh sáng màu cam ấm áp từ trên cao chiếu xuống, tạo nên một không gian đầy nghệ thuật.

Từng bức tranh từ màu sắc rực rỡ cho đến ảm đạm nặng nề đều được sắp xếp một cách trật tự. Ngoài những tác phẩm mới của Tiêu Tuyền trong những năm gần đây, còn có một số tác phẩm kinh điển từ một số bàn tay tuyệt vời khác của những họa sĩ nổi tiếng.

Cho dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, đây cũng là một buổi triển lãm cao cấp.

Tuy nhiên, bức tranh được treo ngay ở vị trí quan trọng nhất, lại là một bức tranh không có tên tuổi.

Đường Huỳnh năm trước vừa mới tốt nghiệp, được coi như là một họa sĩ bán chuyên, cô cũng có bản lĩnh thưởng thức và đánh giá tranh nhất định

Bức tranh trước mặt cô có lịch sử gần hai thập kỷ, nhưng nó vẫn được bảo quản rất tốt. Mặc dù phương pháp vẽ có hơi lỗi thời và những nét vẽ không được chín chắn cho lắm, nhưng nó vẫn có thể truyền tải được một sức hấp dẫn, lôi cuốn vô hình.

Đường Huỳnh cũng không thể nói rõ đến tột cùng mình là bị điểm nào trên bức tranh làm cho ấn tượng.

Thông tin về bức tranh này đã được cô tìm hiểu và nghiên cứu thêm, nhưng hiện tại trước mắt cô chỉ biết được bức tranh này có tên là "Anh đứng trong cơn mưa hoa mùa hạ" và tác giả của nó là Hà Nhiễm.

Đường Huỳnh đối với cái tên này không phải là không có ấn tượng. Nhiều năm trước trong giới nghệ thuật, từng có một nữ họa sĩ rất có tài năng nhưng tuổi đời lại hết sức ngắn ngủi tên là Hà Y Hoa, Hà Nhiễm người này được cho là cháu gái ruột của bà ấy.

Nhưng mà chỉ với mối quan hệ đơn sơ này, không đủ để những bức tranh của cô ấy có thể được trưng bày trong triển lãm vào những dịp quan trọng như thế này.

Đường Huỳnh đã nói ra sự nghi hoặc của mình với Tiêu Tuyền không chỉ một lần, nhưng đều nhận lại một câu trả lời giống nhau----không nên hỏi nhiều, cứ làm theo ý anh ấy là được.

Hôm nay, cô cuối cùng cũng phải đi tìm lời giải cho câu đố này.

Tâm trạng của Đường Huỳnh có vài phần mong đợi.

****

Theo địa chỉ mà Tiêu Tuyền đưa cho, thì cuối cùng Đường Huỳnh cũng tìm đến được một tiệm hoa.

Trước cửa ra vào được trang trí bởi một dãy hàng rào cao cao, trên đó treo rất nhiều chậu hoa tươi đẹp rực rỡ, màu sắc ấm áp.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua hai cánh cửa kính trong suốt, rải rác rơi xuống những chậu cây chậu hoa ở bên trong cửa hàng, trên những tán cây còn đọng lại vài giọt sương lấp lánh và hương thơm tràn ngập hết cả khoang mũi.

Chủ tiệm không có ở đây, mà chỉ có một chàng trai trẻ đứng ở quầy hàng trông tiệm.

Đường Huỳnh vừa đẩy cửa, thì chú mèo thần tài bên cạnh liền híp mắt cười nói: "Chào mừng quý khách."

Đường Tuyền bước chân vào trong tiệm, đột nhiên có một cô bé loạng choạng chạy đến bổ nhào lên người cô, cất giọng ngọt ngào gọi lên một tiếng, "Ba ba."

Dường như cảm nhận được bắp đùi đang ôm trong tay không được đúng cho lắm, cô bé ngay lập tức buông tay, vẻ mặt mờ mịt nhìn vào một nơi trống rỗng.

Đường Huỳnh cũng sững người một lúc, đứng im tại chỗ không biết làm sao.

Chàng trai trông tiệm vội vã dắt đứa bé đi, cúi người xin lỗi Đường Huỳnh: "Xin lỗi cô, mắt của con bé không thể nhìn thấy, nên nghe thấy tiếng mở cửa liền tưởng rằng ông chủ của chúng tôi đã về."

Đường Huỳnh mỉm cười nhẹ nhõm, tỏ ý không sao.

Đứng được một lúc, chàng trai lại hỏi cô: "Cô muốn mua gì sao?"

"Ấy, tôi không đến đây để mua hoa." Đường Huỳnh lấy từ trong giỏ ra một tấm danh thϊếp, tự mình giới thiệu: "Tôi là Đường Huỳnh, đã hẹn trước với ông chủ của các anh để phỏng vấn."

"À." Chàng trai nhanh chóng nhớ ra, "Ông chủ vừa mới đi ra ngoài xử lý chút chuyện, rất nhanh sẽ quay lại, phiền cô ngồi chờ một chút."

Đường Huỳnh gật đầu nói: "Được thôi, không thành vấn đề."

Chàng trai dẫn cô đi vào trong tiệm ngồi xuống, chu đáo rót trà cho cô.

Cô bé vừa rồi đụng vào cô đang níu lấy ống quần của chàng trai, một tấc cũng không rời mà đi theo sau cậu ta.

Đường Huỳnh không nhịn được mà âm thầm đánh giá cô bé thêm vài lần, cô bé này lớn lên rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, lỗ tai khéo léo, đôi mắt to tròn. Chỉ tiếc là hai mắt vô hồn, như một con búp bê đã mất đi linh khí.

"Cô bé tên gì vậy?" Đường Huỳnh hỏi.

"Tiêu Tư Tư."

"Mấy tuổi rồi?"

"Sáu tuổi rưỡi."

Ánh mắt cô đảo quanh trên người cô bé một vòng, Đường Huỳnh không ngừng tò mò, lại mở miệng hỏi: "Mắt của con bé sao lại bị như vậy?"

"Do bẩm sinh từ trong bụng mẹ đã như vậy, chữa trị cũng không hết." Giọng nói của chàng trai bình thản, dường như cậu ta đã từng trả lời câu hỏi thế này rất nhiều lần rồi.

Đường Huỳnh không khỏi thở dài một hơi, "Thật đáng thương."

"Cũng không thể nói như thế được." Chàng trai mỉm cười, "Ông chủ xem con bé như châu như ngọc mà nâng niu chăm sóc, chuyện gì cũng đều chiều theo ý nó, theo tôi thấy thì con bé đã hạnh phúc hơn rất nhiều đứa trẻ khác rồi."

Đường Huỳnh cũng mỉm cười, "Con gái là tình nhân kiếp trước của cha mà, không chiều nó thì chiều ai nha."

Cười xong cô mới phát hiện có điểm nào không đúng, trong lòng Đường Huỳnh thầm nghĩ: theo lời Tiêu Tuyền đã nói, thì chú của anh ấy vẫn chưa kết hôn, sao lại có thể xuất hiện một cô con gái như vậy được?

Cô đưa ra nghi hoặc của bản thân, thì mới nghe được chàng trai giải thích: "Tư Tư không phải là con ruột của ông chủ, cô bé được nhận nuôi từ cô nhi viện."

"Ồ---thì ra là vậy." Đường Huỳnh kéo dài giọng nói, lại như có điều gì suy nghĩ.

Câu được câu không nói chuyện hơn mười phút, ông chủ cuối cùng cũng đã quay lại.

Con mèo chiêu tài bên cửa lại phát ra âm thanh chào mừng một lần nữa, người đầu tiên phản ứng lại chính là Tiêu Tư Tư.

Cô bé nhanh nhẹn quay người, mặc dù đôi mắt không nhìn thấy đường, nhưng vẫn có thể nhắm chính xác vào trong ngực người vừa tới, ôn nhu mềm mại hô lên: "Ba ba."

Đường Huỳnh nghe thấy tiếng kêu cũng quay đầu lại, nhìn về người đàn ông đang ngồi xổm ở trước cửa, nói chuyện với Tiêu Tư Tư.

Ngay cả khi người đàn ông này đã trong độ tuổi trung niên, thì dáng người vẫn còn giữ được rất tốt, lưng tuy đã có chút gù xuống, nhưng tổng thể vẫn thon gầy cao ngất.

Trên mặt anh ta cũng không để lại quá nhiều dấu vết của thời gian, chỉ có điều trên trán của anh ta đã bị in hằn hai vết sẹo sâu. Nhưng có lẽ vì ngũ quan của anh ta có vài phần giống với Tiêu Tuyền, nên ngược lại cũng không làm cho Đường Huỳnh cảm thấy lạ lẫm.

Nhìn chăm chú một hồi lâu cô mới phản ứng lại bản thân mình có chút thất lễ, Đường Huỳnh vội vàng đứng dậy mỉm cười chào nói, "Tiêu tiên sinh xin chào, tôi là Đường Huỳnh."

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, lời ít ý nhiều: "Xin chào, Tiêu Hàn."

"Cái đó......" Người đàn ông chẳng qua chỉ bất động thanh sắc mà nhìn cô, nhưng không hiểu vì sao lại có thể khiến cô căng thẳng giống như lần đầu tiên cô đến phỏng vấn xin việc ở chỗ Tiêu Tuyền.

Cô vậy mà thậm chí còn nói chuyện không lưu loát: "Tôi là trợ lý của Tiêu Tuyền, lần này đến đây là để phỏng vấn anh một chút chuyện liên quan đến bức tranh kia, hy vọng anh có thể hợp tác.....Tiêu Tuyền có lẽ đã thông báo trước với anh rồi đúng không? Tôi đã nghe anh ấy kể lại một chút về câu chuyện của anh, nhưng tôi vẫn cảm thấy tự mình tới đây tìm anh nói chuyện sẽ tốt hơn một chút."

Tiêu Hàn khẽ gật đầu, "Ừm, tôi hiểu rồi."

Đường Huỳnh lấy bút và laptop từ trong giỏ ra, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy chúng tay bây giờ.....bắt đầu nhé?"

"Được." Tiêu Hàn kiệm chữ như vàng gật đầu.

Anh nhẹ nhàng đem Tư Tư đặt xuống mặt đất, dịu dàng hỏi thăm ý kiến cô bé, "Ba có chuyện cần nói với chị này một chút, con tự chơi một mình trước, có được không?"

Tiêu Tư Tư vểnh vểnh bờ môi nhỏ nhắn, có chút không vui nói: "Con muốn chơi với ba cơ."

"Nghe lời." Tiêu Hàn xoa đầu cô bé, kiên nhẫn nói: "Ba rất nhanh sẽ xong thôi, con cứ chơi với anh Lâm trước đi, giúp anh ấy tưới hoa một chút."

Tiêu Tư Tư ồn ào một lúc lâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu, "Dạ được."

Trấn an Tiêu Tư Tư xong, Tiêu Hàn dẫn Đường Huỳnh đi vào gian phòng bên trong, chỗ này hơi nhỏ, hai người ngồi đối diện với nhau có chút gò bó.

Đường Huỳnh dần dần cũng lấy lại thái độ chuyên nghiệp, bài bản bật laptop rồi lấy bút ghi âm ra, hướng về Tiêu Hàn gật đầu ra hiệu.

"Anh có thể bắt đầu nói rồi, tôi sẽ ghi chép lại thật kỹ lưỡng."

****

Cuối tháng mười, cuối thu của Bắc Kinh.

Theo lời Tiêu Hàn nói, đây cũng là mùa mà cô gái kia thích nhất.

Trước khi ánh vàng rực rỡ của khu rừng lá phong sắp bị bao phủ bởi một mảnh tuyết trắng rộng lớn, thì triển lãm tranh đầu tiên của phòng trưng bày Thanh Tiêu cuối cùng cũng đã được chính thức khai mạc.

Cùng ngày hôm đó, có rất nhiều họa sĩ trong giới cùng những nhà nghệ thuật gia, nhà giám định và thưởng thức đã đến phòng tranh để chúc mừng, đồng thời cũng có không ít phóng viên, ký giả tranh nhau đến đây để phỏng vấn đưa tin, bọn họ chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy hình dáng của vị học trò mà huyền thoại Phó Mặc tâm đắc nhất.

Bên trong hành lang triển lãm người đến tham quan không dứt, còn bên ngoài hành lang là một đoàn người được xếp thành hàng dài, đông như nêm cối.

Đường Huỳnh vài ngày trước đã vì lo lắng về vấn đề này mà chằn chọc khó ngủ suốt mấy đêm liền. Mãi cho đến ngày hôm nay, khi được tận mắt chứng kiến toàn bộ triển lãm được tổ chức cực kỳ thành công, thì hòn đá lớn ở trong lòng cô mới được đặt xuống, thay vào đó là sự vui mừng không thể kiềm chế.

Mang theo thẻ công tác chạy tới chạy lui ở đây, Đường Huỳnh không biết mệt mỏi mà liên tục giới thiệu từng bức tranh cho mọi người trong triển lãm lần này.

Ngày hôm đó, không có gì bất ngờ khi bức tranh《Anh đứng trong cơn mưa hoa mùa hạ》 đã làm dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi.

Cũng vào ngày hôm ấy, Đường Huỳnh đã kể lại chi tiết vô số lần về câu chuyện giữa Tiêu Hàn và Hà Nhiễm cho các vị khách quan ở đây, thẳng tới khi miệng đắng lưỡi khô cũng không thể ngừng lại.

Quá khứ bụi bặm lại một lần nữa được người ta nhắc đến, vẫn còn để lại vô vàn tiếc nuối và bất lực như xưa.

Nghe nói cho đến khi cơ thể Hà Nhiễm được đẩy vào trong nhà xác, Tiêu Hàn vẫn không thể gặp mặt cô một lần cuối.

Sau khi cô qua đời, anh cũng không có thân phận thích hợp để tham dự tang lễ của cô.

Thậm chí, đến cả tro cốt của cô anh vẫn chưa được chạm qua, thì chúng đã bị rải xuống trôi theo biển lớn.

Bi kịch giữa sinh ly tử biệt luôn luôn làm cho người ta cảm thấy ray rứt không ngừng, cô không thể tự chủ mà nhớ lại biểu cảm của Tiêu Hàn ngày hôm qua khi nhớ về câu chuyện xưa này, vẻ mặt bi thương của anh rất mờ nhạt, mờ nhạt đến nỗi không thể nhìn rõ được, cơ hồ nỗi đau đớn mất mát kia chưa từng xảy ra với anh vậy.

Anh nói: "Cô ấy vẫn luôn ở đây."

Đường Huỳnh vẫn không thể nghĩ ra được câu nói ấy đến tột cùng là có ý nghĩa gì.

Có lẽ anh vẫn luôn sống trong hồi ức của bản thân, cũng có thể anh chỉ lấy cái suy nghĩ này ra để an ủi chính mình.

****

Hoàng hôn gần đến, dòng người đến phòng triển lãm cuối cùng cũng từ từ giảm bớt, bận rộn cả ngày hôm nay đối với cô mà nói là một thu hoạch rất lớn.

Tiêu Tuyền đã đi đến khách sạn chiêu đãi quan khách, còn cô thì ở lại phòng triển lãm hoàn thành nốt những công việc cuối cùng để kết thúc.

Trong lúc dọn dẹp, Đường Huỳnh nhìn thấy một người đàn ông ôm theo một cô bé trên tay, đang đứng trước vị trí trung tâm không chịu rời đi.

Cô không thể không bước đến nhắc nhở, "Vị tiên sinh này, thật ngại quá, phòng triển lãm của chúng tôi chuẩn bị đóng cửa....."

Chưa nói hết lời, cô liền sững người, bây giờ cô mới nhìn rõ được người đang đứng trước mặt là ai.

Giọng nói của Đường Huỳnh rất nhỏ, nên Tiêu Hàn không hề nhận ra cô đã đến từ lúc nào.

Ánh mắt của anh vẫn luôn chăm chú nhìn vào bức tranh trên tường, không chút nhúc nhích, như thể đã quên hết toàn bộ thế giới xung quanh.

Những cảm xúc không thể diễn tả thành lời vẫn còn đọng lại ở trong đáy mắt, từng giọt từng giọt tương tư thành họa, không ai có thể cảm nhận hết được.

Đường Huỳnh bất giác nhìn vào người đàn ông trong bức tranh đang đứng giữa cơn mưa hoa mùa hạ, lại quay đầu nhìn Tiêu Hàn thêm vài lần nữa.

Anh của năm ấy với anh của bây giờ, dường như không có gì thay đổi cả.

Trong tranh, người đàn ông đang nghiêm túc làm việc kia đã để lại một sự mong đợi thấp thỏm.

Có lẽ vài giây sau anh sẽ quay đầu lại nhìn cô.

Có lẽ anh sẽ vẫy tay, mỉm cười với cô.

Cũng có lẽ sau khi làm việc xong, bọn họ sẽ cùng nhau đi ăn một bát mì suông nhạt nhẽo.

Nhưng chuyện đó đâu ai biết được.

Tiêu Tư Tư được ôm trong tay phấn khích, bô bô ba ba hét lớn: "Sau này con lớn lên sẽ trở thành họa sĩ!"

Lần này Tiêu Hàn mới tỉnh lại, anh mỉm cười nhéo nhéo cái mũi của cô bé, "Nha đầu ngốc, con có thấy gì đâu mà vẽ tranh?"

Tiêu Tư Tư bất mãn quơ quơ nắm tay nhỏ: "Con có thể, con có thể vẽ được!"

Nhìn hai cha con vui vẻ hòa thuận, Đường Huỳnh cũng không nỡ đến quấy rầy.

Cô lặng lẽ trở lại văn phòng chờ đợi, mãi cho đến khi Tiêu Hàn và Tiêu Tư Tư rời khỏi, cô mới từ từ bước ra.

Đứng ở trước cửa, nhìn vào hai bóng lưng của người đàn ông và cô gái nhỏ đang đi trên đường.

Trong ánh hoàng hôn mông lung và những cơn gió cuối thu cuốn qua.

Hai người từ đầu đến cuối vẫn nắm lấy tay nhau, dần dần đi xa, bóng người mơ hồ ấy dường như đã đi vào trong những trang giấy ố vàng, vĩnh viễn dừng lại ở trong một khung hình.

Đường Huỳnh đột nhiên hiểu ra được vài thứ.

Có lẽ đúng như lời anh đã nói.

Năm tháng trôi qua, có một số thứ đều sẽ thay đổi, nhưng cô ấy thì vẫn luôn ở đây.

Khi tia nắng ban mai chiếu trên người anh,

Đó là em đang lặng lẽ vuốt ve anh.

Khi từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mặt anh,

Đó là em đang âm thầm khẽ hôn anh.

Khi bầu trời thả tuyết trắng bay bay,

Đó là em đang vì anh mà ca hát.

Những khi anh nhung nhớ về em.

Hãy nhớ rằng, em vẫn luôn ở đó, ở sâu trong tim anh.

Em vẫn luôn mãi mãi ở lại bên cạnh anh.

Màn đêm yên lặng buông xuống, Đường Huỳnh là người cuối cùng rời khỏi phòng triển lãm, cô chậm rãi đem cửa cuốn kéo xuống.

Quay người nhìn lại lần cuối cùng, bức tranh kia vẫn tĩnh lặng không hề thay đổi.

Một bức tranh, kể về một câu chuyện tình vĩnh cửu, nhìn tranh cũng như nhìn hết cả một đời người.

Năm đó, cô vẫn xinh đẹp, anh vẫn còn trẻ trung.

Tình yêu của bọn họ có lẽ là điên rồ, là vô lý. Nhưng vì thoáng qua, nên càng được nhiều người biết tới.

HOÀN CHÍNH VĂN.