Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ

Chương 51




Tiêu Hàn ngồi trên giường, tay trái đang cầm một bịch đá, thoa lên khuôn mặt sưng phồng của mình.

Hà Nhiễm ngồi xuống đối diện anh, dùng bông gòn sát trùng vết thương cho anh, lực đạo cũng không hề nhẹ nhàng.

Thỉnh thoảng cô ấn vào miệng vết thương của Tiêu Hàn một cái, cơ mặt của anh thoáng chút run rẩy, nhưng không phát ra tiếng.

Hà Nhiễm trừng anh, ánh mắt sắc bén thẩm vấn: "Ai ra tay trước?"

Tiêu Hàn buồn bực trả lời: "Anh."

Hà Nhiễm lại hỏi: "Tại sao anh lại đánh nhau?"

Sự im lặng này của Tiêu Hàn khiến người ta phát bực, nhẫn nhịn lúc lâu anh mới nhả ra được ba chữ, "Cậu ta phiền."

Hà Nhiễm khẽ cau mày, không vui nói: "Vậy anh cũng không nên đánh nhau với cậu ta, cậu ta bốc đồng, ai bảo anh cũng bốc đồng theo chứ?"

Tiêu Hàn mở to mắt nhìn cô, không nói chuyện nữa.

Hà Nhiễm ở bên Tiêu Hàn lâu như vậy, nên cô có thể hiểu được ánh mắt của anh.

Cô nói: "Anh yên tâm, lần đó cậu ta chưa làm gì em cả."

Nửa ngày sau, Tiêu Hàn mới thấp giọng ừm một tiếng.

Hà Nhiễm dặn dò: "Lần sau nếu gặp tình huống như thế này nữa, cho dù cậu ta có nói cái gì, anh đừng để ý tới là được."

Tiêu Hàn không tình nguyện cho lắm gật đầu: "Anh biết rồi."

Sau khi cho Tiêu Hàn uống thuốc xong, Hà Nhiễm đi vào nhà tắm, tắm lại bằng nước nóng.

Tiêu Hàn đứng canh ở trước cửa, cô vừa đi ra, anh liền quấn một chiếc khăn lông lên đầu cô, ra sức lau khô.

Đầu Hà Nhiễm hơi choáng váng, thân có chút lung lay, cô đưa tay nắm lấy cánh cửa.

Bất mãn liếc Tiêu Hàn một cái, Hà Nhiễm nói: "Tối nay em mà phát sốt là tại anh."

Tiêu Hàn mím môi thật chặt, không nói gì.

Mái tóc ngắn rất nhanh liền khô được một nửa, Tiêu Hàn còn muốn kiên trì lấy máy sấy giúp cô sấy tóc.

Hà Nhiễm vừa ngồi xuống, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa "ầm, ầm, ầm".

Người gõ cửa sức lực rất lớn, liên tục không ngừng, cứ cái đà này cửa sẽ bị người đó đập nát mất.

Hà Nhiễm đứng dậy, từ tốn hỏi một tiếng: "Ai đấy?"

Hàn Tự trầm giọng: "Tôi."

Tiêu Hàn đưa tay kéo Hà Nhiễm lại, Hà Nhiễm giãy dụa thoát ra, đi tới trước cửa.

Cô mở cửa, Hàn Tự đã đứng ngay bên ngoài, cậu ta ban nãy vừa mới làm thủ tục thuê phòng trọ ở đây.

Hà Nhiễm quét mắt nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, "Vết dao lành rồi sao?"

Hàn Tự mím môi thành đường thẳng, nói: "Cô yên tâm, tôi đến đây tìm cô không phải để truy cứu chuyện này."

Hà Nhiễm không đếm xỉa hỏi: "Vậy chứ chuyện gì?"

Hàn Tự nói thẳng: "Tới để đưa cô đi."

Hà Nhiễm vô cảm hỏi: "Đi đâu?"

"Quảng Châu."

Hàn Tự nói: "Ba tôi đã liên hệ với một chuyên gia người Mỹ, ông ta nói có thể tự tin chữa dứt bệnh cho cô, cô mau lập tức thu dọn đồ đạc về với tôi."

Hà Nhiễm đến nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền cự tuyệt: "Không đi."

"Tại sao lại không đi?" Hàn Tự suýt nữa tức đến nghẹt thở, mặt nhăn như ***, "Cô không lo chữa bệnh mà cứ chạy lung tung khắp nơi! Cô có biết tình hình nhà cô bây giờ như thế nào chưa, mẹ cô sắp bị cô làm cho tức chết rồi."

"Không biết." Hà Nhiễm không muốn nhiều lời, dứt khoát quyết định đóng sập cửa lại.

Cô qua một cánh cửa nói: "Cậu mau đi đi, lần sau tôi sẽ không mở cửa cho cậu đâu."

Hàn Tự vẫn không ngừng đập cửa như cũ, nhưng Hà Nhiễm lại làm như không hề hay biết.

****

Sau khi dầm mưa lạnh, quả nhiên nửa đêm Hà Nhiễm đã sốt cao.

Trong giấc ngủ, cô bị nhiệt độ không ngừng tăng lên trong cơ thể làm tỉnh dậy, Hà Nhiễm đau đầu choáng váng, vô thức đưa tay vỗ vỗ người bên cạnh.

Tiêu Hàn tỉnh dậy ngay lập tức, thấp giọng hỏi: "Em sao vậy?"

"Hình như phát sốt rồi." Hà Nhiễm mơ màng nói, "Lấy thuốc giúp em."

Tiêu Hàn vội vàng xuống giường, bật đèn lên, lấy nước ấm cho cô uống thuốc.

Mặc dù không nói ra, nhưng Hà Nhiễm có thể cảm nhận được hai bên quai hàm của mình đang sưng lên.

Có lẽ là đường hô hấp cũng đã bị nhiễm trùng, nên lúc cô uống thuốc cực kỳ khó khăn.

Uống xong hai viên thuốc hạ sốt và giảm đau, Hà Nhiễm lại nằm xuống giường lần nữa.

Tiêu Hàn giúp cô đo nhiệt độ, 39 độ, không hề lạc quan.

Nửa đêm về sau Hà Nhiễm luôn ở trong trạng thái ý thức tỉnh táo, một lớp chăn dày đắp lên người cô, mặc dù mí mắt rũ xuống nhưng căn bản cô không thể ngủ được.

Tiêu Hàn nằm kế bên cô, cũng trắng đêm không chợp mắt.

Anh vẫn không quên được mấy tháng trước Hà Nhiễm sốt cao dữ dội đến tám ngày, trong lòng âm thầm cầu nguyện mong rằng lần này chỉ là cảm sốt thông thường.

Buổi sáng hôm sau, lúc trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu Hàn liền kêu một chiếc xe đưa bọn họ đi đến phòng khám.

Vào thời điểm này hầu như các tài xế xe tải đều chưa bắt đầu làm việc, hơn nữa trời lại còn đang mưa, không tiện để di chuyển, nên phải trả tiền xe gấp đôi so với bình thường.

Thiết bị trong phòng khám ở địa phương nhỏ này cực kỳ thô sơ, giường bệnh cũng khan hiếm, Hà Nhiễm phải ngồi trên hành lang để vô hai bình thuốc.

Cô đã được vô thuốc giảm đau và một mũi hạ sốt khá yếu, không có mấy tác dụng.

Tiêu Hàn muốn đi tìm bác sĩ để hỏi rõ tình hình, nhưng bị Hà Nhiễm cản lại nói: "Hỏi cũng không ích gì, em chắc hẳn là bị tái phát rồi, ở đây khám không được đâu."

Tiêu Hàn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lo lắng, "Vậy phải làm sao?"

Hà Nhiễm quyết định thật nhanh nói: "Bây giờ hãy đến Lệ Giang, tìm bệnh viện lớn hơn nột chút."

Tiêu Hàn vội vàng lấy điện thoại, gọi cho tài xế xe tải.

Đối phương thấy anh đang rất gấp gáp, liền thừa cơ tăng giá, Tiêu Hàn không có thời gian cò kè mặc cả, nên đồng ý ngay lập tức.

Tiêu Hàn dìu Hà Nhiễm ra khỏi bệnh viện, đi chưa được bao xa, thì có một chiếc Limousine đen tuyền, bóng lưỡng dừng lại trước mặt bọn họ.

Cửa xe từ từ hạ xuống, bên trong lộ ra một gương mặt đen xì, Hàn Tự lắc đầu với hai người bọn họ, "Lên xe."

Tiêu Hàn nhìn về Hà Nhiễm, có hơi do dự.

"Là lúc nào rồi mà còn lề mề như vậy? Nhanh!" Hàn Tự cau chặt mày, ra lệnh, "Anh muốn để cô ấy ngồi trong chiếc xe tải đó sao, người còn chưa đến bệnh viện đã bị xóc chết rồi."

Hà Nhiễm đầu váng mắt hoa, không biểu hiện gì cả.

Tiêu Hàn vội vàng mở cửa ôm ngang cô vào, đặt ở ghế sau.

Con đường bị mưa làm trơn trượt, trên núi sương mù dày đặc, bình thường lộ trình chỉ cần năm tiếng là đến nơi, hôm nay phải mất tròn bảy tiếng đồng hồ mới tới được.

Một đoàn người đến Lệ Giang vào chập tối, Hàn Tự đã báo trước an bài tất cả, sau khi Hà Nhiễm xuống xe liền được đưa thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.

Cả con đường dài, cô còn có thể cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng đến khi Tiêu Hàn vội vã ôm cô chạy vào bệnh viện, cô hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Lúc tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã mờ sáng, hiện ra ánh sáng màu trắng bạc, Hà Nhiễm không biết rằng mình đã ngủ bao lâu rồi.

Ánh mắt dời qua một bên, thì thấy Tiêu Hàn đang ghé vào bên giường của cô, không hề động đậy.

Chỉ khi nhìn vào tấm lưng còng xuống của anh, cô mới biết được anh đã rất mệt mỏi. Đêm qua chắc hẳn là một đêm cực kỳ hỗn loạn, chỉ có mình cô là không biết gì cả.

Cô từ từ rút tay mình ra khỏi bàn tay Tiêu Hàn, cúi đầu nhìn một cái.

Mu bàn tay tái nhợt, mảnh khảnh của cô lại có thêm vài dấu kim, không biết đêm qua cuối cùng đã ồn ào đến thế nào, là vị y tá cao siêu nào đã tìm được mạch máu tiêm cho cô, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng.

Hà Nhiễm ngửa đầu nằm xuống giường, lặng lẽ cảm nhận một chút.

Sốt cao đã hạ, trán cũng không còn nóng như vậy nữa.

Nhưng cả người vẫn rất khó chịu, mềm nhũn vô lực, kèm thêm cả đau nhức.

Ngoài hành lang yên tĩnh bỗng truyền vào giọng nói của Hàn Tự, cậu ta hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Tiếng của Hàn Tự rất lớn, cậu ta lúc nói chuyện chưa bao giờ băn khoăn đến cảm thụ của người khác.

Hà Nhiễm nghe được một lúc, đại khái ý của Hàn Tự là đã tìm thấy cô rồi, kêu Dương Văn Bình sắp xếp thời gian qua chăm cô.

Tại giờ phút này cô lại có cảm giác mình như một tội phạm vừa bị bắt giữ, không nhịn được mà thở dài một hơi.

Lực bất tòng tâm, cô cũng lười để ý.

Không lâu sau, Tiêu Hàn đã tỉnh dậy, không biết có phải là do Hàn Tự làm ồn nên tỉnh dậy hay không.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt hiện đầy tơ máu, khàn giọng nói: "Đỡ hơn một chút nào chưa?"

Hà Nhiễm gật đầu, từ trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp: "Ừm."

Tiêu Hàn nắm lấy đôi tay bị đâm thành tổ ong của cô, chậm rãi vuốt ve, cuối cùng thì chôn đầu xuống nhẹ nhàng mà sâu sắc hôn lên.

Không lâu sau, y tá đến kiểm tra phòng bệnh, hỏi Hà Nhiễm vài câu về tình trạng cơ thể cô bây giờ.

Trước khi ăn sáng, Hà Nhiễm đã được kiểm tra máu và tủy sống, đến tối mới cho ra kết quả.

Hàn Tự là người đầu tiên nhận kết quả xét nghiệm, nhìn qua nhìn lại hai ba lần thì sững người đưa cho Tiêu Hàn.

Tiêu Hàn đưa tay nhận lấy, sau khi xem xong biểu cảm cũng giống như Hàn Tự, mặt xám như tro.

Tỷ lệ tế bào lympho trong tủy sống của Hà Nhiễm lên cao chưa từng thấy, còn tỷ lệ bạch cầu lại thấp tới mức đáng thương.

Bác sĩ nói sức khỏe của cô hiện nay đang cực kỳ suy yếu, bây giờ có chữa trị bằng hóa chất cũng đã quá muộn, có khi còn làm phản tác dụng.

Trải qua nhiều lần nguy hiểm tới tính mạng, lúc nhận được tin dữ như thế này, tâm trạng Hà Nhiễm vẫn vô cùng bình tĩnh.

Giống như lần cơn sốt cao dai dẳng vài tháng trước, cô nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, tất cả đều mặc cho số phận.

Nhân lúc nhiệt độ vẫn còn bình thường, Hà Nhiễm đã tiêm một mũi để tăng lượng bạch cầu.

Giấc ngủ tối hôm đó cũng tính là khá yên ổn, đó không phải loại yên ổn do sốt cao mang lại.

Bất quá vui chưa được bao lâu, buổi trưa ngày hôm sau nhiệt độ của Hà Nhiễm lại tăng cao trở lại, rất nhanh đã lên tới 40 độ.

Lúc cô đang hôn mê bất tỉnh, bác sĩ đã dùng rất nhiều thuốc mới có thể ngăn lại cơn sốt.

Khi tỉnh lại một lần nữa cũng không biết đây là năm tháng nào, Hà Nhiễm nhìn lên trần nhà ở trên đầu, ánh mắt dần dần tập trung.

Cô cũng không ngờ lần tái phát này lại diễn ra dữ dội tới như vậy, như đang ra một đòn cảnh báo, không cho cô một chút thời gian để phản ứng.

Cuộc sống vẫn luôn là những chuỗi ngày thăng trầm như thế, trong lúc bạn vui vẻ hạnh phúc nhất lại đột nhiên giáng xuống cho bạn một cú đả kích nghiêm trọng.

Thời điểm này vào tuần trước cô còn cùng với Tiêu Hàn du sơn ngạn thủy, làm sao nghĩ tới một tuần sau cô lại nằm liệt ở trên giường thế này.

Lặng lẽ quay đầu nhìn người người ghé vào bên giường cô, luôn vì cô mà sốt ruột lo lắng.

Hà Nhiễm khó khăn mở miệng, giọng nói khàn khàn như vừa hút thuốc, "Tiêu Hàn, em đói."

Tiêu Hàn nắm tay cô hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Hà Nhiễm vô lực mỉm cười: "Còn được lựa chọn sao."

Cổ họng cô đau nhức, đầu lưỡi sưng lên, đến nói chuyện còn mơ hồ không rõ ràng, chỉ có thể ăn một chút đồ ăn lỏng.

Tiêu Hàn xay một bát bột ngô, đút cho cô ăn từng miếng từng miếng một.

Hà Nhiễm cố hết sức mới có thể nuốt xuống, đầu óc cô trống rỗng, qua một lúc mới nói: "Em ở bệnh viện mấy ngày rồi?"

Tiêu Hàn đáp lại: "Bốn ngày rồi."

Hà Nhiễm không thể nhận ra mà cau mày, như thể hành động này cũng đòi hỏi từ cô rất nhiều sức lực.

Cô nói với Tiêu Hàn: "Anh nên trở về Phù Lăng đi."

Tiêu Hàn như không hề nghe thấy, tiếp tục đút cho cô ăn.

Hà Nhiễm nói: "Tuyền Tuyền và mẹ anh đang đợi anh."

Tiêu Hàn vô thưởng vô phạt nói: "Không sao."

"Ai nói không sao." Hà Nhiễm ngăn tay anh lại, ngữ khí cứng rắn: "Mẹ anh đã lớn tuổi như vậy, không có ai ở bên cạnh chăm sóc sao được."

Tiêu Hàn rũ hai mắt, nói: "Đợi en khỏe hơn một chút, anh sẽ về."

"Em không sao cả, chỉ là không ngừng phát sốt thôi, ở đây còn có Hàn Tự lo, hơn nữa mẹ em cũng sắp đến rồi." Đôi mắt Hà Nhiễm nhìn vào anh, bình tĩnh nói: "Tiêu Hàn, em có thể vì anh mà mặc kệ gia đình, nhưng em không hề muốn anh biến thành một người giống em."

Tiêu Hàn đặt muỗng xuống, không nói gì nhìn cô, hai người đối mắt nhau cả một lúc lâu.

Cuối cùng, anh gật gật đầu, "Được, sáng sớm ngày mai anh sẽ đi."

Buổi tối Tiêu Hàn sắp xếp xong hành lý, thì đi tới bên giường của Hà Nhiễm để tạm biệt cô.

Hà Nhiễm vừa mới tiêm thuốc và ngủ được một giấc.

Nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ, cô như cảm nhận được gì đó, chậm rãi mở mắt, mỉm cười với anh.

Tiêu Hàn ngồi xuống, lời nói tắc nghẽn ở trong cổ họng.

Anh ấp úng rất lâu mới nói ra được một câu: "Em cần sớm khỏe lại, đợi anh quay lại."

Hà Nhiễm chớp mắt, thay cho gật đầu: "Anh dựa lại gần đây một chút, em có cái này cho anh."

Giọng nói cô rất nhỏ, Tiêu Hàn phải chạm mặt vào tai cô mới có thể nghe rõ.

Hà Nhiễm lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho anh, "Trong này có một trăm vạn, là em đã tiết kiệm được."

Tiêu Hàn khẽ nhướn mày, "Đưa cho anh cái này để làm gì?"

Hà Nhiễm thản nhiên nhẹ nhàng nói: "Anh sau này sẽ dùng tới."

"Anh không cần." Tiêu Hàn từ chối đem thẻ đẩy lại.

"Đừng có không cần, em biết anh có thể lo tốt cho bản thân." Hà Nhiễm lại đưa tấm thẻ ra: "Nhưng số tiền này là quà em tặng cho Tuyền Tuyền, để làm học phí cho nó sau này, anh không có quyền thay nó từ chối."

Cô ho khan vài tiếng, mới nói tiếp: "Khó lắm mới thấy nó thích thú với vẽ tranh như vậy, anh phải bồi dưỡng nó cho thật tốt."

Tiêu Hàn trầm mặc rất lâu.

Anh cúi đầu, đem tấm thẻ đó đưa lại vào tay cô, nói: "Em vẫn nên giữ lại đi, đợi anh quay lại rồi đưa cho anh."

Hà Nhiễm mím môi, cười cười: "Được, em đợi anh quay lại."

Lúc Tiêu Hàn quay người rời đi, Hà Nhiễm đã âm thầm đem tấm thẻ đó nhét vào ba lô của anh.

Anh vẫn không hề biết rằng, câu nói "Đợi anh quay lại" ấy, cũng là câu nói cuối cùng của cô.

****

Sốt cao không dứt, triệu chứng đau nhức cũng đã lan rộng hết toàn bộ cơ thể.

Đầu tiên là từ khoang miệng, tiếp theo là đường hô hấp rồi đến cả phổi.

Ngực của Hà Nhiễm thường có cảm giác đau đớn ngắn ngủi như đang có kiêm chích, mồ hôi túa ra không ngừng, ga giường dưới người liên tục thay một tấm rồi lại một tấm.

Thời gian hôn mê của cô ngày càng nhiều, thời gian tỉnh táo thì ngày càng ít đi.

Hà Nhiễm ngược lại muốn ngủ nhiều hơn một chút, vì khi tỉnh lại cô chỉ có thể chịu đựng sự tra tấn đau đớn ở khắp cơ thể, không thể không tiêm thuốc giảm đau để làm dịu đi đôi chút.

Cô có thể cảm nhận được máu huyết trong cơ thể đang dần bốc hơi bởi cái nhiệt độ cao này thiêu đốt, tất cả dấu hiệu đều cho nói lên rằng cô khó coa thể thoát khỏi kiếp nạn lần này.

Hàn Tự nổi trận lôi đình, rất nhiều lần muốn chuyển viện, nhưng đều bị bác sĩ ngăn lại, thân thể của Hà Nhiễm bây giờ quá mức yếu ớt, chuyển viện vào thời điểm này chỉ rút ngắn đi mạng sống vô vọng của cô.

Biết được mình sống không được bao lâu nữa, Hà Nhiễm cũng không hề hoảng loạn, thời gian ba tháng vừa qua cô đã vì chính mình hết sức cố gắng mà có được.

Nếu như ba tháng đó, Tiêu Hàn không mang cô đi, cô đã sớm chết đi trong một ngày nào đó rồi.

Sau khi Tiêu Hàn rời đi, người ngồi bên giường cô đổi thành Hàn Tự.

Cậu ta không biết hỏi han ân cần, cũng không biết nói những lời an ủi, quan tâm người khác, nên mỗi lần Hà Nhiễm tỉnh dậy, cậu ta liền không nói gì mà chỉ ngồi đó nhìn cô.

Đoạn thời gian trước cậu ta còn không ngừng chửi bới bác sĩ và y tá, phàn nàn ở đây không đủ thiết bị tiên tiến, nhưng khi nhìn thấy gương mặt Hà Nhiễm hao mòn qua từng ngày từng ngày, cậu ta cũng ngày càng trầm mặc hơn.

Không nói gì cũng tốt, bọn họ lúc trước chỉ nói được vài câu đã sinh ra cãi vã, rất hiếm thời gian được hòa bình thế này.

Y tá đút Hà Nhiễm ăn thức ăn lỏng, cô nằm trên giường, vẫy vẫy tay về phía Hàn Tự.

Hàn Tự nhích lại gần hơn một chút, hỏi: "Làm sao?"

Hà Nhiễm khẽ nói: "Đầu tiên, hỏa thiêu, tất cả đều giản lược."

"Thứ hai, đem tro cốt rải xuống biển, tro của tôi cũng là tôi, tôi không muốn mình bị nhốt trong hộp kín."

"Thứ ba, giác mạc của tôi hãy tặng cho Từ A Phỉ."

Mãi tới khi Hà Nhiễm nói xong, cậu ta mới nhận ra rằng cô đang để lại di ngôn.

Hàn Tự gắt gao cắn môi, rất lâu mới buông ra, cậu ta giả vờ mạnh mẽ nói lớn: "Cô đừng có nói mấy cái này với tôi, tôi không nhớ được đâu, đợi cái người đàn ông kia trở lại cô đi mà nói với hắn!"

"Thực sự tôi chưa từng nghĩ tới, tôi vậy mà lại nói những lời này với cậu." Hà Nhiễm cười khổ, có mấy phần bất đắc dĩ, "Nhưng có lẽ tôi không chờ được anh ấy quay lại."

"Thế nào mà không chờ được." Hàn Tự quát lớn, "Hắn ta rất nhanh sẽ trở lại."

Hà Nhiễm đã có chút mệt mỏi, hai mắt dần khép lại, âm thanh nhẹ như gió: "Anh ấy không ở đây cũng tốt, nhìn thấy anh ấy tôi sẽ không nỡ rời đi."

Không biết đây là lần thứ mấy cô từ cơn hôn mê tỉnh dậy, Hà Nhiễm phát hiện trên mặt của mình đã được đeo mặt nạ dưỡng khí.

Thân thể cô đã hoàn toàn mất đi chức năng tái tạo máu, nên mấy ngày nay chỉ có thể truyền máu để kéo dài tính mạng.

Một phát hiện khác là Dương Văn Bình và Hà Lực đã tới.

Cô không biết bọn họ đã tới từ bao giờ, Dương Văn Bình thì ngồi xuống bên giường, còn Hà Lực thì đứng bên cạnh bà ấy, hai người đều đang nhìn chăm chú vào Hà Nhiễm.

"Nhiễm Nhiễm." Sắc mặt Dương Văn Bình buồn bã, khẽ gọi tên cô, có rất nhiều lời nói không nên lời bị kẹt lại trong mắt và cổ họng.

Hà Nhiễm giây phút đó có chút hoảng hốt, cô đã rất lâu rồi không được nghe thấy bà ấy gọi cô như thế, bọn họ đã từng có thể nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh, nhưng sau này thì.....

Sau này, không nên nhắc tới.

Hà Nhiễm muốn đáp lại, nhưng khi cô mở miệng lại không thể phát ra được âm thanh hoàn chỉnh.

Hầu hết phần cổ họng nóng rát như bị thiêu đốt bởi một cái bàn ủi.

Dương Văn Bình nhẹ lau khóe mắt ướŧ áŧ, quay người dựa đầu lên người Hà Lực.

Hà Lực thở dài một tiếng, "Nghiệp chướng mà."

Chuyện đã tới mức này, mắng cô không nghe lời thì cũng vô dụng.

Vậy thì biết mắng ai đây? Chỉ có thể mắng ông trời.