Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ

Chương 42




Hà Nhiễm tăng nhanh bước chân đi đến cửa tiệm của Tiêu Hàn, vừa đến trước cửa tiệm, liền chứng kiến cảnh tượng rất nhiều chậu cây đã bị đập phá tan nát ở trên mặt đất.

Bên trong cửa tiệm hỗn loạn như vừa có một cơn bão lớn đi qua, mấy cái lồng sắt xiêu vẹo nằm lăn lóc, mấy con mèo và cún con cứ thế mà chạy loạn tứ tung, trên mặt đất thậm chí còn có mấy con gà con đã bị đạp chết, toàn thân đầy máu.

Với một bãi chiến trường như vậy, đương nhiên là việc kinh doanh hôm nay của Tiêu Hàn cũng không thể tiếp tục rồi.

Người trong cuộc vẫn đưa lưng về phía cửa, trong tay đang cầm chổi và giẻ lau, cố gắng dọn dẹp lại mọi thứ.

Nghe thấy tiếng giày cao gót, anh quay người lại, đúng lúc trông thấy Hà Nhiễm đang đi tới.

Tiêu Hàn ngẩng đầu nhìn đồng hồ: "Sao em lại đến sớm như vậy?" Bọn họ đã hẹn nhau lúc bảy giờ tối, bây giờ mới là bảy giờ sáng.

Hà Nhiễm trực tiếp đi đến trước mặt anh, đưa mắt nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh không có gì đáng ngại, mới nhẹ nhàng thở ra.

"Em lúc nãy vừa gặp được Hàn Tự ở giao lộ." Hà Nhiễm nói.

"Ừm." Tiêu Hàn đáp lại một tiếng.

Hà Nhiễm không biết nên khóc hay nên cười, "Anh thật là trâu bò, anh không biết mình vừa đánh con trai của ai đâu?"

"Không biết." Tiêu Hàn trả lời một câu đơn giản, "Nhưng mà cậu ta đánh em."

"Ừm, anh đúng là giúp em xả giận mà." Hà Nhiễm có chút cong môi, lại nói: "Nhưng anh cũng không nên manh động như vậy, Hàn Tự con người này, anh đánh cậu ta một cậu ta sẽ trả lại gấp mười."

Tiêu Hàn mím môi, "Không sao, anh không sợ."

Anh nói xong, đem chổi đi tới bên cô, quét sạnh hết những mảnh vỡ dưới chân cô.

Hà Nhiễm nhìn anh bước đến, mới phát hiện động tác của anh không được lưu loát cho lắm.

Cô đi đến hỏi: "Chân anh bị sao vậy?"

Tiêu Hàn tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Chỉ bầm một chút thôi."

Hà Nhiễm cau mày: "Anh bị cái gì đánh trúng?"

Tiêu Hàn nói: "Gậy gỗ."

Cô cầm lấy cây chổi trong tay anh, lông mày lại cau lại: "Trước đừng dọn nữa, chúng ta đi bệnh viện xem thử đi."

Tiêu Hàn đứng nguyên tại chỗ, "Chỉ là tụ máu một chút, mấy ngày nữa sẽ hết thôi."

Hà Nhiễm dùng sức kéo anh ra ngoài, kiên trì nói: "Không được, vạn nhất sau này lưu lại di chứng thì làm sao bây giờ."

Tiêu Hàn do dự một lúc, nói: "Được, anh đi với em."

Anh lại đưa ra điều kiện: "Nhưng em cũng phải làm xét nghiệm một lần nữa cho anh xem."

Hà Nhiễm không thể giải thích được nhìn anh: "Em vẫn rất tốt, sao phải làm xét nghiệm?"

"Xét nghiệm máu thông thường."

Hà Nhiễm không tình nguyện cau mày, "Em ngày mai phải bay về Quảng Châu, bây giờ mà còn làm cái kiểm tra máu gì đó, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng."

Tiêu Hàn nói: "Chính vì em sắp đi nên mới phải kiểm tra cho anh xem một chút, nếu không anh sẽ không an tâm được."

Hà Nhiễm cân nhắc một lát, cuối cùng cũng nhượng bộ: "Được được được, đi thôi."

Xe của Hà Nhiễm đỗ ở cách đó không xa, cô dìu Tiêu Hàn ngồi lên ghế phụ, giúp anh thắt dây an toàn.

Sau khi đến bệnh viện, Hà Nhiễm đưa anh đi khám chân trước, rồi sau đó hai người bọn họ mới lên lầu hai thử máu.

Quá trình chờ đợi kết quả luôn dài đằng đẵng như vậy.

Tiêu Hàn ngồi trên ghế, không chớp mắt nhìn cô, không biết đang trầm tư suy nghĩ gì đó.

Hà Nhiễm rũ mắt xuống, vô thức tránh né ánh mắt quá mức phức tạp của anh.

Đúng tám giờ, người trong bệnh viện cũng dần dần nhiều lên, đi qua đi lại khắp hành lang, không khí càng ồn ào càng làm cho người ta đứng ngồi không yên.

Không lâu sau, bác sĩ cau mày cầm tờ giấy xét nghiệm của cô đi ra.

Lượng bạch cầu vẫn cao như cũ, không mấy lạc quan.

Bác sĩ trước sau vẫn như một bà thím, không ngừng đi theo sau lưng Hà Nhiễm lải nhải: "Tình trạng này của cô phải điều trị bằng hóa chất, nếu không hóa trị sẽ hết sức nguy hiểm."

Câu nói này từ lần đầu tiên cô phát bệnh đã nghe qua không dưới trăm lần, đáng sợ không kém gì so với kim cô chú.

Cô không muốn ở lại đây quá lâu, vội vàng kéo Tiêu Hàn rời khỏi bệnh viện, ai cũng không thể ngăn được cô lại.

Trên đường lái xe về nhà, Tiêu Hàn không an tâm nhìn chằm chằm vào cô, thái độ tương đối nghiêm túc: "Em có thể phối hợp với bác sĩ nhiều hơn được không, đừng làm anh lo lắng nữa."

"Tiêu Hàn, em không phải là không phối hợp." Hà Nhiễm nhìn thẳng không chớp mắt, giọng nói cũng hiếm khi nghiêm túc: "Chẳng qua nếu như không phải trường hợp bất đắc dĩ, em sẽ không điều trị bằng hóa chất."

Tiêu Hàn cau mày nói: "Nhưng cũng không thể một mình chống chọi như vậy, em nên nghe theo ý kiến của bác sĩ."

Thanh âm anh dừng lại, qua vài giây mới nói tiếp: "Xem như là vì anh, được không?"

Hà Nhiễm quay đầu nhìn anh, hai tay Tiêu Hàn nắm chặt tay lái, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.

"Anh đừng nhìn em nữa, chuyên tâm lái xe đi.", Hà Nhiễm nói.

Tiêu Hàn lờ đi: "Em phải hứa với anh đã."

Hà Nhiễm mím môi, rất lâu mới thở dài nói: "......Được."

Cô cuối cùng cũng đồng ý với anh: "Sau khi quay về Quảng Châu, em sẽ xem xét tình hình mà cân nhắc phối hợp điều trị."

Tiêu Hàn lúc này mới yên lòng thu lại ánh mắt, chuyên tâm lái xe.

Bọn họ rất nhanh đã về tới chợ hoa, tùy tiện ăn vài thứ gì đó để lấp đầy bao tử.

Chiều tới, Hà Nhiễm cùng Tiêu Hàn quét dọn lại tiệm hoa.

Thú cưng trong tiệm đều bị dọa cho sợ hãi, tâm trạng không ổn định.

Trong lúc quét dọn, có con mèo còn hung hăng cong móng, cào Hà Nhiễm một cái. Cánh tay của cô lập tức bị rách da, nhưng may là cũng không có chảy máu.

Sau đó Tiêu Hàn không dám cho cô lại gần nữa, một mình anh làm là được.

Sau khi kết thúc công việc buổi chiều, bọn họ dựa theo kế hoạch đi đến nhà hàng mà Hà Nhiễm yêu thích để dùng bữa tối, sau đó lại tiếp tục đi đến rạp chiếu phim.

Lúc xếp hàng mua vé, có một cặp vợ chồng mái tóc đã bạc trắng đang đứng trước mặt bọn họ.

Ông lão nói giọng địa phương Trùng Khánh, thính lực lại không được tốt cho lắm, nói chuyện với nhân viên nửa ngày cũng chưa có bất kỳ tiến triển nào. Nhiều người ở đằng sau đã dần mất hết kiên nhẫn, bắt đầu lên tiếng phàn nàn.

Tiêu Hàn đi lên đằng trước hỗ trợ phiên dịch một chút, lão ông cùng với lão bà thương lượng một thời gian ngắn mới chọn được bộ phim mình muốn xem.

Sau khi mua vé, hai ông bà lão mỉm cười cảm kích Tiêu Hàn một phen, rồi tạm biệt anh.

Tiêu Hàn nhìn theo bóng lưng của hai người đang dìu lấy nhau đi xa dần, thất thần thật lâu mới thu lại ánh mắt.

Hà Nhiễm hiểu được anh đang nghĩ những gì, tâm linh tương thông nhìn anh mỉm cười: "Đến tuổi đó rồi mà vẫn còn lãng mạn như vậy, cũng không dễ dàng gì."

Tiêu Hàn đồng ý gật đầu, không nói gì thêm.

Bọn họ xem xong phim thì đi ra, một buổi hẹn hò cứ vậy mà kết thúc, chín giờ rưỡi mới về đến nhà.

Hà Nhiễm tắm xong, chỉnh lại độ ấm rồi nằm trên giường đọc sách một chút.

Tiêu Hàn sau đó mới từ nhà tắm bước ra, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh một tay lấy đi quyển sách của cô, nghiêm khắc nói: "Đừng nằm trên giường đọc sách, sẽ làm hại mắt."

Hà Nhiễm có chút bất mãn: "Em đây không phải đang đợi anh sao."

Hai tay cô duỗi ra vòng qua eo anh, giọng nói mềm nhũn: "Anh hôm nay sao lại tắm lâu như thế? Hai chúng ta đang tráo đổi nhân vật với nhau sao?"

Tiêu Hàn không tiếp lời, trái lại dặn dò cô: "Hành lí đã thu xếp ổn thỏa hết rồi chứ?"

Hà Nhiễm gật đầu: "Ừm."

Tiêu Hàn vén chăn lên, ôm lấy cô, đặt cô nằm lên đùi của mình.

Trước khi làm điều đó, anh ngước mắt nhìn đồng hồ, nói: "Ngày mai em còn phải bay sớm, chúng ta làm đến mười giờ thì kết thúc."

Hà Nhiễm cười yếu ớt: "Nghe anh hết."

Đôi khi Hà Nhiễm cảm thấy chuyện này so ra mới là điều tuyệt vời nhất, Tiêu Hàn ở phương diện này có năng lực khống chế rất mạnh, dùng từ bày mưu tính kế cho anh cũng không hề khoa trương.

Thời gian của anh luôn tính toán rất chuẩn xác, trừ lúc Hà Nhiễm cố ý khiêu khích anh không buông, thì anh chưa từng để đánh mất chính mình.

Lúc vội vàng thì tương đối mãnh liệt và nhanh chóng kết thúc.

Những lúc còn lại thì chậm rãi như một dòng suối nhỏ, kiên nhẫn từng chút từng chút tạo nên cảm giác trọn vẹn.

Hà Nhiễm lúc trước chỉ thích vế sau, nhưng bây giờ cô lại thích sự kết hợp của cả hai.

Thỉnh thoảng anh đột ngột rút ra để kéo dài thời gian, cô sẽ không thể nhịn nổi mà đuổi theo, dùng tay tấn công lại.

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của Tiêu Hàn, đều làm cho tâm trạng trở nên Hà Nhiễm vui vẻ.

Trong vòng nửa tiếng, Hà Nhiễm đã tới hai lần, hai tay cô vòng qua sau lưng Tiêu Hàn, cào sâu vào da thịt của anh.

Ấm nóng của anh chạm tới nơi sâu nhất của cô, cả ngoài lẫn trong đều vì lần va chạm này mà co rút, rồi sau đó là một hồi thả lỏng, trống rỗng, dây dưa.......

Cảm giác làm người ta hít thở không thông cũng dần dần vơi bớt, Hà Nhiễm mở mắt nhìn lên trần nhà.

Tiêu Hàn nói đúng, cô cần anh.

Rất cần anh.

Thấy người bên cạnh đang ngẩn người, anh một lần lại một lần không sợ làm phiền người khác mà vuốt ve mái tóc bên mặt cô.

"Tóc em rất đẹp." Ngữ khí của anh nghe như đang thì thầm độc thoại.

Hà Nhiễm "ừm" một tiếng, cúi mặt thuận theo ngón tay anh, làm cho động tác của anh càng thêm liền mạch.

"Rất đen, rất mềm, rất mượt." Tiêu Hàn đem mũi lại gần, ngửi một hơi, "Rất thơm."

Hà Nhiễm hỏi: "Vậy anh thích em để tóc ngắn hay tóc dài?"

Tiêu Hàn: "Đều thích."

Hà Nhiễm cười thầm.

Lại nằm nghỉ được một lúc, Tiêu Hàn đột nhiên mở miệng: "Đứa nhỏ."

"Hử?"

"Anh đã nghĩ xong rồi."

"Nghĩ xong gì chứ?"

Hà Nhiễm nói: "Dự định về sau mà lần trước chúng ta đã nói tới."

Hà Nhiễm hứng thú: "Nói thử em nghe xem."

Tiêu Hàn đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn vào cô.

"Thực sự rất đơn giản." Anh nhẹ nhàng, chậm rãi nói ra suy nghĩ trong lòng: "Đợi đến sau này chúng ta đều đã bạc đầu, anh vẫn có thể dắt em đi xem phim, như thế là đủ rồi."

Điều Tiêu Hàn nói kỳ thực không hề đơn giản.

"Sau này", hai chữ đại diện cho tất cả những thứ xa vời, vô vọng nhất.

Hà Nhiễm cong khóe miệng, mỉm cười như một màn sương nhàn nhạt, "Chỉ sợ em không thể bên anh lâu như vậy."

"Đừng nói mấy lời tiêu cực như thế." Anh đưa tay vuốt ve đuôi lông mày cùng tóc mai của cô, ánh mắt anh khắc sâu trong lòng của cô: "Em có thể mà."

****

Sau khi về đến Quảng Châu, dưới sự yêu cầu của Dương Văn Bình, Hà Nhiễm đã nhập viện. Phụ trách theo dõi bệnh tình của cô vẫn là bác sĩ Tiết lúc trước.

Bác sĩ Tiết vỗ vai cô nói: "Không cần phải áp lực tâm lý, chúng ta cứ giống như lúc trước, từ từ chữa trị."

Vị bác sĩ này trừ việc luôn giục cô chích thuốc ra vẫn rất tốt bụng.

Nhập viện ngày hôm ấy, Hàn phu nhân liền mang theo một giỏ trái cây tới thăm Hà Nhiễm.

Nghe nói Hàn Tự đến bây giờ vẫn chưa về Quảng Châu, một mực ở lại Bắc Kinh, Hàn phu nhân đến tột cùng cũng không biết cậu ta ở lại đó làm cái gì.

Hà Nhiễm không thể yên tâm, đợi đến tối mọi người đều đi hết, mới lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Hàn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiết Ánh Trăng
2. Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ
3. Vô Vi Nhất Niệm
4. Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi
=====================================

Hỏi thăm anh mấy ngày nay như thế nào, Tiêu Hàn chỉ qua loa trả lời: "Rất tốt."

Hà Nhiễm bán tín bán nghi hỏi anh: "Hàn Tự không đến quấy rầy anh chứ?"

Tiêu Hàn nói: "Không có."

"Thật sự không có hay giả vờ không có?"

"Thật sự không có."

Hà Nhiễm tạm thời tin anh một lần, chuyển chủ đề nói: "Tiêu Hàn, hôm nay em nhập viện rồi."

"Ừm." Tiêu Hàn thấp giọng đáp một tiếng, dặn dò: "Ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ."

"Em cũng đã xét nghiệm tủy sống, đợi đến khi có kết quả mới có thể chắc chắn là em có tái phát hay không."

"Tốt rồi, nếu có kết quả nhớ nói cho anh biết."

Hà Nhiễm hỏi tiếp: "Anh lúc nào thì đến thăm em?"

Tiêu Hàn suy nghĩ vài giây, nói: "Có lẽ qua năm mới đi."

"Vậy anh phải nhớ em đó."

"Ừm."

Vừa nói xong, Dương Văn Bình đã đẩy cửa phòng bệnh bước vào, trong tay bưng một đĩa trái cây đã được gọt sẵn.

Hà Nhiễm che lại điện thoại, nhỏ giọng nói: "Mẹ em đến rồi, ngày mai lại nói."

Cô cúp điện thoại, Dương Văn Bình đi đến bên cạnh cô, ngước mắt hỏi: "Ai gọi đó?"

Hà Nhiễm xiên một miếng táo đưa vào trong miệng, không trả lời.

Dương Văn Bình bất động đứng nhìn cô: "Đang hỏi con đó con có nghe không?"

Hà Nhiễm vẫn không lên tiếng.

Dù gì hai người vẫn là mẹ con, từng biểu hiện nhỏ của Hà Nhiễm đều không qua được ánh mắt của bà.

"Hôm nay mẹ Hàn người ta là khách khí nên mới đến thăm con, chuyện của con và người đàn ông kia Hàn Tự đã nói cho chúng ta nghe hết rồi." Dương Văn Bình ngồi xuống, lời lẽ nghiêm khắc: "Mẹ cảnh cáo con một lần cuối, dừng lại mọi chuyện trước khi nó trở nên ồn ào hơn, đừng làm ta phải mất hết mặt mũi."

Hà Nhiễm từ tốn nhai hết miếng táo nuốt xuống, trả lời lại hai chữ: "Không dừng."

Dương Văn Bình thoáng chốc cau mày, "Con nói cái gì?"

Hà Nhiễm tâm lặng như nước nói: "Con sẽ không dừng lại."

"Con không biết con đang làm gì ư?" Ngữ khí Dương Văn Bình sắc nhọn, "Con muốn học theo chị họ cả của con phát điên rồi sao?!"

Hà Nhiễm từ giường nhảy xuống, duỗi lưng một cái rồi đi ra cửa, "Con điên mới ở bên cạnh Hàn Tự."

Dương Văn Bình nhìn theo bóng lưng của cô, quát lớn: "Con đi đâu đó? Quay lại đây cho mẹ!"

Bước chân Hà Nhiễm vẫn không dừng lại, "Con đi vệ sinh."

Dương Văn Bình đi theo sau cô, "Mẹ hỏi lại con một lần nữa, con cuối cùng có chịu dừng lại hay không?"

Đầu Hà Nhiễm cũng không thèm quay lại: "Không dừng."

"Con là cố ý tức chết mẹ mà." Dương Văn Bình thở hổn hển, run giọng nặng nề nói, "Ta nói cho con biết, nếu con không cắt đứt với người đàn ông đó, ta sẽ không nhận đứa con gái như con!"

Câu nói cuối cùng vang vọng khắp hành lang, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến bệnh nhân khác nghỉ ngơi, y tá giám sát liền kịp thời đến ngăn cản bà lại.

Hà Nhiễm nhân cơ hội trốn thoát, rẽ vào một nhà vệ sinh ở trong góc.

Cô đóng cửa nhốt mình lại, đậy nắp bồn cầu xuống, đặt mông ngồi xuống ngẩn người rất lâu.

Trong lòng cô đã sớm chuẩn bị tốt mọi việc sẽ như thế này, nên khi đối diện với sự tức giận của Dương Văn Bình, ngược lại cô vẫn tương đối bình tĩnh.

Chỉ có điều nếu như bây giờ Tiêu Hàn đang đứng trước mặt cô, có lẽ cô sẽ mượn một điếu thuốc từ anh.

****

Trải qua hai ngày nằm viện quan sát và sự tư vấn của các chuyên gia, tình trạng của Hà Nhiễm đã có đánh giá cuối cùng.

Cô được chẩn đoán là đã tái phát, bệnh bạch cầu hỗn hợp cấp tính đã xâm nhập vào dây thần kinh.

Bác sĩ Tiết trịnh trọng thông báo: "Bệnh tình chuyển biến xấu, phải ức chế bằng hóa trị."

Ở chỗ này người có quyền nói chuyện tuyệt đối, ngoại trừ bác sĩ ra thì chính là Dương Văn Bình, ý kiến của Hà Nhiễm không hề có giá trị.

Vào ngày ký vào đơn chấp nhận hóa trị, cô đã yêu cầu được chuyển từ phòng đơn sang phòng hai người.

Bình thường thích yên tĩnh một mình, nhưng đến nơi yên tĩnh nhất như bệnh viện, lại không hiểu vì sao cảm thấy sợ hãi sự cô độc sẽ ập tới.