Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời

Chương 42: - Chương 42




Chương 42

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ QUẢ LÀ MỘT NGƯỜI CẢNH SÁT NHÂN DÂN TẬN TÂM TẬN LỰC VỚI CHỨC TRÁCH NHIỆM VỤ CỦA MÌNH NHỈ!

Giản Thù dậy từ lúc năm rưỡi. Ngoài trời vẫn rất tối, tối một cách u ám, dày đặc.



Cô cũng lười trang điểm. Vẫn còn tối mù như thế này, chìa tay ra còn chẳng nhìn thấy ngón, trang điểm làm cái quái gì chứ.



Cô rửa mặt, thoa một lớp nước hoa hồng đơn giản, sau đó moi một đôi giày thể thao nhét ở dưới đáy tủ mà cô đi từ thời còn đi học ra, đi vào.



Trước khi ra ngoài, cô còn đổ cho cậu nhóc con đang chưa hiểu vì sao cô lại dậy sớm như thế này, mặt ngẩn ra nhìn cô kia một bát thức ăn đầy, rồi mới chậm rãi đi xuống nhà.



Lúc cô đến cửa khu chung cư, cũng mới có năm giờ năm mươi lăm phút.



Giản Thù cứ tưởng mình đến trước, ai ngờ Phó Thời Lẫm còn đến sớm hơn cả cô.



Chiếc xe việt dã màu đen tựa như đã dừng lại ở đó rất lâu rồi, gần như hòa vào cảnh sắc xung quanh, phủ cả lớp sương lạnh không biết là nửa đêm hay của sáng sớm.



Thậm chí Giản Thù còn hơi nghi hoặc, liệu có phải anh ấy đã ở đây cả một đêm không?!



Cô bước tới, khom người xuống, hai tay chắp lại đặt trên cửa sổ xe bên ghế lái, che ánh đèn đường trên đầu đi, nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ngủ trong xe.







Không biết vì sao, tim cô bỗng hơi thắt lại một chút.



Mắt Phó Thời Lẫm khép hờ, dưới vành mắt hiện rõ quầng thâm, sắc mặt nhìn có vẻ rất mệt mỏi.



Giản Thù không gọi anh dậy, chỉ nhẹ nhàng đứng thẳng người, đi sang bên cạnh mấy bước.



Cô không biết anh đến đây lúc nào, nhưng có thể xác định rằng đêm qua anh không về nhà.



Giản Thù ngồi xổm xuống đất, nhìn con đường vắng lặng không một bóng người, khe khẽ thở dài một hơi.



Đội trưởng Phó quả là một người cảnh sát nhân dân tận tâm tận lực với chức trách nhiệm vụ của mình nhỉ. Cũng không biết đêm qua anh phải đi thực hiện nhiệm vụ gì mà mệt tới nỗi không có cả thời gian về nhà. Đã vậy, anh vẫn không muốn để lỡ tiến độ quay chụp của đoàn phim, trời chưa sáng đã chạy tới để huấn luyện cô rồi.



Cô còn có lý do gì để mà không nghiêm túc phấn đấu đây.



Giản Thù khẽ sụt sịt cái mũi bị lạnh cóng đến đỏ bừng của mình, quấn chặt quần áo trên người, yên tĩnh ngồi chờ.



Không bao lâu sau, cô đã nghe thấy tiếng mở cửa xe. Trong khoảng không gian tĩnh lặng như tờ này, tiếng động đó rõ nét đến lạ kỳ.



Một giây sau, bóng người đàn ông cao to thẳng tắp xuất hiện trước mắt cô.



Giản Thù vô thức nhìn xuống đồng hồ. Sáu giờ đúng.



Không hơn một phút, không kém một giây.



Phó Thời Lẫm nhìn về phía cô, giọng nói vẫn còn mang theo chút khàn khàn, chút giọng mũi nghẹn nghẹn vì vừa tỉnh dậy, trầm thấp hơn trước vài phần: “Em chờ lâu chưa?” Vừa nói, anh vừa cào lại mái tóc hơi rối bời của mình, động tác rất thoải mái tự nhiên.



Đây là lần đầu tiên Giản Thù nhìn thấy anh như thế này.



Không còn vẻ nghiêm túc cấm dục kiềm chế thường ngày, cũng không còn vẻ lãnh đạm đẩy người khác ra xa nghìn dặm nữa, chỉ còn lại sự chân thực rất xa lạ.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Sự chân thực khiến cô đau lòng.

Giản Thù vội lắc đầu đáp: “Em vừa mới xuống thôi…”



Phó Thời Lẫm nói: “Đi thôi.”



Giản Thù lẳng lặng đi theo sau anh. Nhìn bóng lưng cao to vạm vỡ của anh, cô thực sự cảm thấy anh rất mệt mỏi.



Có một thoáng giây, cô rất muốn nói thẳng rằng, hay là hôm nay đừng tập luyện nữa, nếu không thì để mình cô chạy vài vòng cũng được mà.



Thế nhưng cô còn chưa kịp mở lời, Phó Thời Lẫm đã dừng bước.



Giản Thù ló đầu ra từ sau lưng anh, bỗng chốc hơi sửng sốt.



Sao cô không nhớ là cách nhà cô chưa đến năm phút đi bộ lại có một sân bóng rổ nhỉ…



Phó Thời Lẫm moi trong túi áo ra điếu thuốc, gõ gõ đầu lọc rồi đưa lên miệng châm lửa. Đôi mắt đen của anh khép hờ, giọng trầm khàn nói: “Chạy năm vòng trước đi.”



Không ngờ rằng Giản Thù lại chẳng hề phản bác.



Anh vừa dứt lời, cô đã lập tức quay người, bắt đầu chạy vòng quanh sân bóng rổ.



Phó Thời Lẫm đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhả ra một hơi khói, nhìn cô chạy xuyên vào trong bóng tối.



Bóng lưng của cô, nhìn vừa quật cường, vừa bướng bỉnh.



Anh búng nhẹ tàn thuốc, trầm giọng cười, cô nhóc này đang giận dỗi anh sao?

Chương 42

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ QUẢ LÀ MỘT NGƯỜI CẢNH SÁT NHÂN DÂN TẬN TÂM TẬN LỰC VỚI CHỨC TRÁCH NHIỆM VỤ CỦA MÌNH NHỈ!

Giản Thù dậy từ lúc năm rưỡi. Ngoài trời vẫn rất tối, tối một cách u ám, dày đặc.



Cô cũng lười trang điểm. Vẫn còn tối mù như thế này, chìa tay ra còn chẳng nhìn thấy ngón, trang điểm làm cái quái gì chứ.



Cô rửa mặt, thoa một lớp nước hoa hồng đơn giản, sau đó moi một đôi giày thể thao nhét ở dưới đáy tủ mà cô đi từ thời còn đi học ra, đi vào.



Trước khi ra ngoài, cô còn đổ cho cậu nhóc con đang chưa hiểu vì sao cô lại dậy sớm như thế này, mặt ngẩn ra nhìn cô kia một bát thức ăn đầy, rồi mới chậm rãi đi xuống nhà.



Lúc cô đến cửa khu chung cư, cũng mới có năm giờ năm mươi lăm phút.



Giản Thù cứ tưởng mình đến trước, ai ngờ Phó Thời Lẫm còn đến sớm hơn cả cô.



Chiếc xe việt dã màu đen tựa như đã dừng lại ở đó rất lâu rồi, gần như hòa vào cảnh sắc xung quanh, phủ cả lớp sương lạnh không biết là nửa đêm hay của sáng sớm.



Thậm chí Giản Thù còn hơi nghi hoặc, liệu có phải anh ấy đã ở đây cả một đêm không?!



Cô bước tới, khom người xuống, hai tay chắp lại đặt trên cửa sổ xe bên ghế lái, che ánh đèn đường trên đầu đi, nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ngủ trong xe.







Không biết vì sao, tim cô bỗng hơi thắt lại một chút.



Mắt Phó Thời Lẫm khép hờ, dưới vành mắt hiện rõ quầng thâm, sắc mặt nhìn có vẻ rất mệt mỏi.



Giản Thù không gọi anh dậy, chỉ nhẹ nhàng đứng thẳng người, đi sang bên cạnh mấy bước.



Cô không biết anh đến đây lúc nào, nhưng có thể xác định rằng đêm qua anh không về nhà.



Giản Thù ngồi xổm xuống đất, nhìn con đường vắng lặng không một bóng người, khe khẽ thở dài một hơi.



Đội trưởng Phó quả là một người cảnh sát nhân dân tận tâm tận lực với chức trách nhiệm vụ của mình nhỉ. Cũng không biết đêm qua anh phải đi thực hiện nhiệm vụ gì mà mệt tới nỗi không có cả thời gian về nhà. Đã vậy, anh vẫn không muốn để lỡ tiến độ quay chụp của đoàn phim, trời chưa sáng đã chạy tới để huấn luyện cô rồi.



Cô còn có lý do gì để mà không nghiêm túc phấn đấu đây.



Giản Thù khẽ sụt sịt cái mũi bị lạnh cóng đến đỏ bừng của mình, quấn chặt quần áo trên người, yên tĩnh ngồi chờ.



Không bao lâu sau, cô đã nghe thấy tiếng mở cửa xe. Trong khoảng không gian tĩnh lặng như tờ này, tiếng động đó rõ nét đến lạ kỳ.



Một giây sau, bóng người đàn ông cao to thẳng tắp xuất hiện trước mắt cô.



Giản Thù vô thức nhìn xuống đồng hồ. Sáu giờ đúng.



Không hơn một phút, không kém một giây.



Phó Thời Lẫm nhìn về phía cô, giọng nói vẫn còn mang theo chút khàn khàn, chút giọng mũi nghẹn nghẹn vì vừa tỉnh dậy, trầm thấp hơn trước vài phần: “Em chờ lâu chưa?” Vừa nói, anh vừa cào lại mái tóc hơi rối bời của mình, động tác rất thoải mái tự nhiên.



Đây là lần đầu tiên Giản Thù nhìn thấy anh như thế này.



Không còn vẻ nghiêm túc cấm dục kiềm chế thường ngày, cũng không còn vẻ lãnh đạm đẩy người khác ra xa nghìn dặm nữa, chỉ còn lại sự chân thực rất xa lạ.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Sự chân thực khiến cô đau lòng.

Giản Thù vội lắc đầu đáp: “Em vừa mới xuống thôi…”



Phó Thời Lẫm nói: “Đi thôi.”



Giản Thù lẳng lặng đi theo sau anh. Nhìn bóng lưng cao to vạm vỡ của anh, cô thực sự cảm thấy anh rất mệt mỏi.



Có một thoáng giây, cô rất muốn nói thẳng rằng, hay là hôm nay đừng tập luyện nữa, nếu không thì để mình cô chạy vài vòng cũng được mà.



Thế nhưng cô còn chưa kịp mở lời, Phó Thời Lẫm đã dừng bước.



Giản Thù ló đầu ra từ sau lưng anh, bỗng chốc hơi sửng sốt.



Sao cô không nhớ là cách nhà cô chưa đến năm phút đi bộ lại có một sân bóng rổ nhỉ…



Phó Thời Lẫm moi trong túi áo ra điếu thuốc, gõ gõ đầu lọc rồi đưa lên miệng châm lửa. Đôi mắt đen của anh khép hờ, giọng trầm khàn nói: “Chạy năm vòng trước đi.”



Không ngờ rằng Giản Thù lại chẳng hề phản bác.



Anh vừa dứt lời, cô đã lập tức quay người, bắt đầu chạy vòng quanh sân bóng rổ.



Phó Thời Lẫm đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhả ra một hơi khói, nhìn cô chạy xuyên vào trong bóng tối.



Bóng lưng của cô, nhìn vừa quật cường, vừa bướng bỉnh.



Anh búng nhẹ tàn thuốc, trầm giọng cười, cô nhóc này đang giận dỗi anh sao?

Chương 42

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ QUẢ LÀ MỘT NGƯỜI CẢNH SÁT NHÂN DÂN TẬN TÂM TẬN LỰC VỚI CHỨC TRÁCH NHIỆM VỤ CỦA MÌNH NHỈ!

Giản Thù dậy từ lúc năm rưỡi. Ngoài trời vẫn rất tối, tối một cách u ám, dày đặc.



Cô cũng lười trang điểm. Vẫn còn tối mù như thế này, chìa tay ra còn chẳng nhìn thấy ngón, trang điểm làm cái quái gì chứ.



Cô rửa mặt, thoa một lớp nước hoa hồng đơn giản, sau đó moi một đôi giày thể thao nhét ở dưới đáy tủ mà cô đi từ thời còn đi học ra, đi vào.



Trước khi ra ngoài, cô còn đổ cho cậu nhóc con đang chưa hiểu vì sao cô lại dậy sớm như thế này, mặt ngẩn ra nhìn cô kia một bát thức ăn đầy, rồi mới chậm rãi đi xuống nhà.



Lúc cô đến cửa khu chung cư, cũng mới có năm giờ năm mươi lăm phút.



Giản Thù cứ tưởng mình đến trước, ai ngờ Phó Thời Lẫm còn đến sớm hơn cả cô.



Chiếc xe việt dã màu đen tựa như đã dừng lại ở đó rất lâu rồi, gần như hòa vào cảnh sắc xung quanh, phủ cả lớp sương lạnh không biết là nửa đêm hay của sáng sớm.



Thậm chí Giản Thù còn hơi nghi hoặc, liệu có phải anh ấy đã ở đây cả một đêm không?!



Cô bước tới, khom người xuống, hai tay chắp lại đặt trên cửa sổ xe bên ghế lái, che ánh đèn đường trên đầu đi, nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ngủ trong xe.







Không biết vì sao, tim cô bỗng hơi thắt lại một chút.



Mắt Phó Thời Lẫm khép hờ, dưới vành mắt hiện rõ quầng thâm, sắc mặt nhìn có vẻ rất mệt mỏi.



Giản Thù không gọi anh dậy, chỉ nhẹ nhàng đứng thẳng người, đi sang bên cạnh mấy bước.



Cô không biết anh đến đây lúc nào, nhưng có thể xác định rằng đêm qua anh không về nhà.



Giản Thù ngồi xổm xuống đất, nhìn con đường vắng lặng không một bóng người, khe khẽ thở dài một hơi.



Đội trưởng Phó quả là một người cảnh sát nhân dân tận tâm tận lực với chức trách nhiệm vụ của mình nhỉ. Cũng không biết đêm qua anh phải đi thực hiện nhiệm vụ gì mà mệt tới nỗi không có cả thời gian về nhà. Đã vậy, anh vẫn không muốn để lỡ tiến độ quay chụp của đoàn phim, trời chưa sáng đã chạy tới để huấn luyện cô rồi.



Cô còn có lý do gì để mà không nghiêm túc phấn đấu đây.



Giản Thù khẽ sụt sịt cái mũi bị lạnh cóng đến đỏ bừng của mình, quấn chặt quần áo trên người, yên tĩnh ngồi chờ.



Không bao lâu sau, cô đã nghe thấy tiếng mở cửa xe. Trong khoảng không gian tĩnh lặng như tờ này, tiếng động đó rõ nét đến lạ kỳ.



Một giây sau, bóng người đàn ông cao to thẳng tắp xuất hiện trước mắt cô.



Giản Thù vô thức nhìn xuống đồng hồ. Sáu giờ đúng.



Không hơn một phút, không kém một giây.



Phó Thời Lẫm nhìn về phía cô, giọng nói vẫn còn mang theo chút khàn khàn, chút giọng mũi nghẹn nghẹn vì vừa tỉnh dậy, trầm thấp hơn trước vài phần: “Em chờ lâu chưa?” Vừa nói, anh vừa cào lại mái tóc hơi rối bời của mình, động tác rất thoải mái tự nhiên.



Đây là lần đầu tiên Giản Thù nhìn thấy anh như thế này.



Không còn vẻ nghiêm túc cấm dục kiềm chế thường ngày, cũng không còn vẻ lãnh đạm đẩy người khác ra xa nghìn dặm nữa, chỉ còn lại sự chân thực rất xa lạ.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Sự chân thực khiến cô đau lòng.

Giản Thù vội lắc đầu đáp: “Em vừa mới xuống thôi…”



Phó Thời Lẫm nói: “Đi thôi.”



Giản Thù lẳng lặng đi theo sau anh. Nhìn bóng lưng cao to vạm vỡ của anh, cô thực sự cảm thấy anh rất mệt mỏi.



Có một thoáng giây, cô rất muốn nói thẳng rằng, hay là hôm nay đừng tập luyện nữa, nếu không thì để mình cô chạy vài vòng cũng được mà.



Thế nhưng cô còn chưa kịp mở lời, Phó Thời Lẫm đã dừng bước.



Giản Thù ló đầu ra từ sau lưng anh, bỗng chốc hơi sửng sốt.



Sao cô không nhớ là cách nhà cô chưa đến năm phút đi bộ lại có một sân bóng rổ nhỉ…



Phó Thời Lẫm moi trong túi áo ra điếu thuốc, gõ gõ đầu lọc rồi đưa lên miệng châm lửa. Đôi mắt đen của anh khép hờ, giọng trầm khàn nói: “Chạy năm vòng trước đi.”



Không ngờ rằng Giản Thù lại chẳng hề phản bác.



Anh vừa dứt lời, cô đã lập tức quay người, bắt đầu chạy vòng quanh sân bóng rổ.



Phó Thời Lẫm đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhả ra một hơi khói, nhìn cô chạy xuyên vào trong bóng tối.



Bóng lưng của cô, nhìn vừa quật cường, vừa bướng bỉnh.



Anh búng nhẹ tàn thuốc, trầm giọng cười, cô nhóc này đang giận dỗi anh sao?

Chương 42

ĐỘI TRƯỞNG PHÓ QUẢ LÀ MỘT NGƯỜI CẢNH SÁT NHÂN DÂN TẬN TÂM TẬN LỰC VỚI CHỨC TRÁCH NHIỆM VỤ CỦA MÌNH NHỈ!

Giản Thù dậy từ lúc năm rưỡi. Ngoài trời vẫn rất tối, tối một cách u ám, dày đặc.



Cô cũng lười trang điểm. Vẫn còn tối mù như thế này, chìa tay ra còn chẳng nhìn thấy ngón, trang điểm làm cái quái gì chứ.



Cô rửa mặt, thoa một lớp nước hoa hồng đơn giản, sau đó moi một đôi giày thể thao nhét ở dưới đáy tủ mà cô đi từ thời còn đi học ra, đi vào.



Trước khi ra ngoài, cô còn đổ cho cậu nhóc con đang chưa hiểu vì sao cô lại dậy sớm như thế này, mặt ngẩn ra nhìn cô kia một bát thức ăn đầy, rồi mới chậm rãi đi xuống nhà.



Lúc cô đến cửa khu chung cư, cũng mới có năm giờ năm mươi lăm phút.



Giản Thù cứ tưởng mình đến trước, ai ngờ Phó Thời Lẫm còn đến sớm hơn cả cô.



Chiếc xe việt dã màu đen tựa như đã dừng lại ở đó rất lâu rồi, gần như hòa vào cảnh sắc xung quanh, phủ cả lớp sương lạnh không biết là nửa đêm hay của sáng sớm.



Thậm chí Giản Thù còn hơi nghi hoặc, liệu có phải anh ấy đã ở đây cả một đêm không?!



Cô bước tới, khom người xuống, hai tay chắp lại đặt trên cửa sổ xe bên ghế lái, che ánh đèn đường trên đầu đi, nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ngủ trong xe.







Không biết vì sao, tim cô bỗng hơi thắt lại một chút.



Mắt Phó Thời Lẫm khép hờ, dưới vành mắt hiện rõ quầng thâm, sắc mặt nhìn có vẻ rất mệt mỏi.



Giản Thù không gọi anh dậy, chỉ nhẹ nhàng đứng thẳng người, đi sang bên cạnh mấy bước.



Cô không biết anh đến đây lúc nào, nhưng có thể xác định rằng đêm qua anh không về nhà.



Giản Thù ngồi xổm xuống đất, nhìn con đường vắng lặng không một bóng người, khe khẽ thở dài một hơi.



Đội trưởng Phó quả là một người cảnh sát nhân dân tận tâm tận lực với chức trách nhiệm vụ của mình nhỉ. Cũng không biết đêm qua anh phải đi thực hiện nhiệm vụ gì mà mệt tới nỗi không có cả thời gian về nhà. Đã vậy, anh vẫn không muốn để lỡ tiến độ quay chụp của đoàn phim, trời chưa sáng đã chạy tới để huấn luyện cô rồi.



Cô còn có lý do gì để mà không nghiêm túc phấn đấu đây.



Giản Thù khẽ sụt sịt cái mũi bị lạnh cóng đến đỏ bừng của mình, quấn chặt quần áo trên người, yên tĩnh ngồi chờ.



Không bao lâu sau, cô đã nghe thấy tiếng mở cửa xe. Trong khoảng không gian tĩnh lặng như tờ này, tiếng động đó rõ nét đến lạ kỳ.



Một giây sau, bóng người đàn ông cao to thẳng tắp xuất hiện trước mắt cô.



Giản Thù vô thức nhìn xuống đồng hồ. Sáu giờ đúng.



Không hơn một phút, không kém một giây.



Phó Thời Lẫm nhìn về phía cô, giọng nói vẫn còn mang theo chút khàn khàn, chút giọng mũi nghẹn nghẹn vì vừa tỉnh dậy, trầm thấp hơn trước vài phần: “Em chờ lâu chưa?” Vừa nói, anh vừa cào lại mái tóc hơi rối bời của mình, động tác rất thoải mái tự nhiên.



Đây là lần đầu tiên Giản Thù nhìn thấy anh như thế này.



Không còn vẻ nghiêm túc cấm dục kiềm chế thường ngày, cũng không còn vẻ lãnh đạm đẩy người khác ra xa nghìn dặm nữa, chỉ còn lại sự chân thực rất xa lạ.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Sự chân thực khiến cô đau lòng.

Giản Thù vội lắc đầu đáp: “Em vừa mới xuống thôi…”



Phó Thời Lẫm nói: “Đi thôi.”



Giản Thù lẳng lặng đi theo sau anh. Nhìn bóng lưng cao to vạm vỡ của anh, cô thực sự cảm thấy anh rất mệt mỏi.



Có một thoáng giây, cô rất muốn nói thẳng rằng, hay là hôm nay đừng tập luyện nữa, nếu không thì để mình cô chạy vài vòng cũng được mà.



Thế nhưng cô còn chưa kịp mở lời, Phó Thời Lẫm đã dừng bước.



Giản Thù ló đầu ra từ sau lưng anh, bỗng chốc hơi sửng sốt.



Sao cô không nhớ là cách nhà cô chưa đến năm phút đi bộ lại có một sân bóng rổ nhỉ…



Phó Thời Lẫm moi trong túi áo ra điếu thuốc, gõ gõ đầu lọc rồi đưa lên miệng châm lửa. Đôi mắt đen của anh khép hờ, giọng trầm khàn nói: “Chạy năm vòng trước đi.”



Không ngờ rằng Giản Thù lại chẳng hề phản bác.



Anh vừa dứt lời, cô đã lập tức quay người, bắt đầu chạy vòng quanh sân bóng rổ.



Phó Thời Lẫm đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhả ra một hơi khói, nhìn cô chạy xuyên vào trong bóng tối.



Bóng lưng của cô, nhìn vừa quật cường, vừa bướng bỉnh.



Anh búng nhẹ tàn thuốc, trầm giọng cười, cô nhóc này đang giận dỗi anh sao?