Nam nhân cao lớn cười nhạt, ngữ điệu trong giọng nói càng trở lên cay độc hơn:
"36 cực hình của Thiên Vân ngươi chắc chưa thấy bao giờ, để mở rộng tầm mắt cho ngươi, mỗi ngày ta sẽ mang đến một tên trước mặt ngươi, cho ngươi nhìn hắn vật vã đau đớn trải qua từng cực hình một. Để xem ngươi còn cứng miệng được đến bao giờ? Trò vui chưa hết, ngươi xa nhà đã lâu chắc cũng nhớ người phụ thân, phụ mẫu, huynh đệ của ngươi lắm? Nhân cơ hội này ta san bằng Thiên Yến, đưa họ đến Thiên Vân đoàn tụ với ngươi, thế nào? ngươi vui chứ?"
Chàng trai bất chợt run lên. Mỗi lời nói của nam nhân như từng nhát dao cắm vào trái tim chàng. Hình ảnh phụ thân, mẫu thân và các huynh đệ hiện lên trong tâm trí chàng, nỗi sợ hãi dâng lên không ngừng.
"Ngươi... ngươi muốn là một hôn quân đời đời phỉ nhổ ư?".
Nam nhân cao lớn cười thích thú, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
"Ngươi biết ta không nói chơi. Ta không có nhiều sự kiên nhẫn đâu, Thanh Vũ. Nếu ngươi không ngoan ngoãn, tất cả những gì ngươi yêu thương, trân trọng ta đều sẽ hủy hoại bằng sạch, thứ duy nhất mà ngươi có chỉ có thể là ta".
Nam nhân cao lớn kia nhướng mày, đôi mắt lộ rõ vẻ tàn nhẫn và quyết liệt.
"Hôn quân? Ngoài ngươi ra ai dám nhắc đến điều đó. Ta là quân vương, ta là người nắm giữ quyền lực, ta là người quyết định tất cả, quyết định cả số phận của ngươi nữa. Nhưng Thanh Vũ à! ngày mai Vũ Trung, Lý Kiên, Hàn Thu ai sẽ chết trước, ta để ngươi quyết định nhé?".
Thanh Vũ giờ đây giống như một chú chim nhỏ đã bị cắt hết móng vuốt, chặt đi đôi cánh tự do, bị ác thú dồn vào chân tường, anh không còn lựa chọn nào khác, biết rằng mọi sự chống cự đều vô nghĩa trước sự tàn nhẫn của người nam nhân này.
"Xin đừng làm hại họ, Ta... ta sẽ nghe lời ngài."
Người đàn ông nhìn Thanh Vũ, ánh mắt dịu lại một chút nhưng vẫn không che giấu được sự tàn nhẫn.
"Được, tất cả đều nghe người hết, nếu đêm nay ngươi làm ta hài lòng" anh ta nói, giọng nói như một mệnh lệnh.
Nói xong, người đàn ông cúi xuống tháo xích sắt cho Thanh Vũ. Chàng trai ngay lập tức ngã khuỵu xuống sàn, thân thể mệt mỏi không còn chút sức lực. Người đàn ông đỡ lấy anh, bế lên giường ân cần, dịu dàng như sợ làm hỏng món đồ quý giá.
"Phụ hoàng, thứ lỗi cho nhi thần vô năng, không thể giữ được phẩm hạnh của hoàng tộc" Thanh Vũ khẽ thì thầm, mắt nhắm lại. Từng giọt nước mắt tủi nhục, nhẫn nhịn nối theo nhau lăn dài trên má, lấp lánh trong ánh nến yếu ớt.
Trần Minh đứng đó, cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh không thể di chuyển, không thể nói, chỉ có thể đứng nhìn cảnh tượng tàn nhẫn diễn ra trước mắt. Tim anh đập thình thịch, mỗi lời nói của người đàn ông kia như những nhát dao đâm vào lòng anh, không thể tin rằng đây là cách của con người đối xử với nhau.
Trần Minh bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa trên trán. Anh ngồi dậy, thở hổn hển, cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.
“Chuyện quái gì vậy? Sao lại có giấc mơ kỳ lạ như thế này?” Trần Minh tự lẩm bẩm, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Hình ảnh Thanh Vũ, chàng trai đáng thương trong giấc mơ, cứ hiện lên không ngừng trong tâm trí anh, giống như chính anh đã trải qua từng giây phút nhục nhã và đau đớn. Cảnh tượng trong giấc mơ quá đỗi chân thực và có chút quen thuộc.
"Đúng rồi, chính là kịch bản của Vương Việt". Anh lờ mờ nhận ra rằng giấc mơ không chỉ là một cơn ác mộng ngẫu nhiên mà có liên hệ chặt chẽ với câu chuyện của Thanh Vũ, trong kịch bản "người tình của quân vương"
“Chẳng lẽ vì đọc kịch bản nên mình đã bị ám chăng?” Trần Minh thầm nghĩ. Trần Minh hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh lại.
Anh nhìn đồng hồ, mới 5 giờ sáng. Không thể ngủ lại được, anh quyết định thay đổi một chút trong lịch trình để tâm trạng thoải mái hơn: đi moto dã ngoại tận hưởng không khí trong lành