Mỗi giây phút trôi qua thật nặng nề, Quân Vân Kỳ sốt ruột quan sát mặt hồ vẫn lặng im như tờ, không thấy bóng dáng Thanh Vũ nổi lên, không thể chờ đợi thêm, lòng đoán chắc sự việc lành ít dữ nhiều, Quân Vân Kỳ toan nhảy xuống hồ thì bị Vân Thành ngăn lại:
“Hoàng huynh cẩn thận trúng mưu đó! Một hoàng tử mà không biết bơi, huynh không thấy kỳ lạ sao?”
Quân Vân Kỳ không nói gì, hất mạnh tay Vân Thành ra rồi nhảy ào xuống nước. Ngay lúc ấy, thái giám Lâm Triều cũng hô lớn:
“Hoàng thượng nhảy xuống hồ rồi, mau hộ giá!”
Tiếng nước bắn tung tóe vang lên liên hồi “tùm”, “tùm”, “tùm”. Bá quan văn võ, cung nữ, thị vệ, thái giám từ các thuyền lân cận đều nhảy ào xuống hồ bơi đến thuyền rồng.
Nước hồ lạnh lẽo và sâu thẳm. Quân Vân Kỳ lặn một hơi dài, cuối cùng cũng tìm thấy Thanh Vũ gần đáy hồ. Chàng nhanh chóng bơi đến, dùng hết sức kéo Thanh Vũ lên mặt nước. Lúc này, thị vệ, cung nữ, thái giám mới lao đến, cùng giúp cả hai lên thuyền. Thanh Vũ được đưa lên trong tình trạng tái nhợt, môi tím tái, không còn thần thức.
Quân Vân Kỳ lập tức lật ngửa Thanh Vũ, dùng hai tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt lạnh như băng của chàng:
“Thanh Vũ, tỉnh lại, mở mắt nhìn trẫm!”
Thanh Vũ vẫn nằm im, bất động, hoàn toàn không có phản ứng. Không kịp suy nghĩ nhiều, Quân Vân Kỳ cúi xuống, dùng tay mở miệng Thanh Vũ, rồi áp miệng của mình vào, liên tục thổi hơi vào miệng chàng.
Một lúc sau, Thanh Vũ bỗng ho sặc sụa:
“Khụ! Khụ! Khụ!”
Cả người Thanh Vũ khẽ rung lên, nước từ trong cổ họng trào ra ngoài khóe miệng:
“ọc! ọc! ọc!” Đôi mắt chàng từ từ mở ra, lờ đờ không tiêu cự.
Quân Vân Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lập tức cởi áo bào của mình phủ kín người Thanh Vũ giữ ấm cho chàng, rồi ra lệnh:
“Nghi lễ kết thúc tại đây. Lâm Triều, cho người hộ tống tất cả bá quan văn võ trở về, không một ai được phép ở lại.”
Lâm Triều cung kính nhận lệnh, truyền ý chỉ của Quân Vân Kỳ. Giọng vị thái giám vang xa, vọng đến tận bờ: “Nghi lễ kết thúc tại đây, mời văn võ bá quan lập tức hồi phủ”
Quân Vân Kỳ hướng sang Quân Vân Thành, ánh mắt đầy trách cứ:
“ Đệ cũng ngay lập tức hồi phủ, từ giờ ta không cho phép đệ tùy ý đến gần Thanh Vũ.”
Quân Vân Thành lúng túng, cố gắng biện minh:
“Hoàng huynh, đệ chỉ vô tình, không cố ý…”
Quân Vân Kỳ quắc ánh mắt sắc lạnh, cắt ngang:
“Ta còn không biết đệ phóng túng như nào sao? Chỉ vì trò đùa của đệ, suýt chút nữa đã hại chết hoàng tử Yến Quốc. Đệ còn chưa biết lỗi của mình?”
Quân Vân Thành im lặng, ánh mắt lấm lét nhìn Quân Vân Kỳ, trong lòng bực bội không thôi, đoán rằng Thanh Vũ chỉ là đang diễn kịch, để cho Hoàng huynh trách phạt mình, trong lòng thề rằng nhất định sau này dạy lại cho Thanh Vũ một bài học.
Thuyền rồng ngay lập tức di chuyển vào bờ. Văn võ bá quan đã được hộ tống rời khỏi hồ, ngay cả Hàn Thu và Vân Nghi đang đứng ở trên bờ lo lắng, cố gắng nán lại cũng bị thị vệ kiên quyết đưa đi.
Ở trên thuyền Thanh Vũ cảm nhận được cái lạnh như đang thấm vào xương tủy, đôi mắt lờ đờ một lần nữa từ từ khép lại, chàng cứ thế lịm dần đi.
Quân Vân Kỳ thấy vậy, lo lắng đỡ Thanh Vũ lên, áp khuôn mặt lạnh như băng của chàng vào lồng ngực mình, cố gắng truyền hơi ấm sang cho Thanh Vũ, miệng không ngừng gọi:
“Thanh Vũ! Không được ngủ, mở mắt ra nhìn trẫm.”
Khi thuyền cập bến, Thái y Bạch Lạc đã đợi sẵn. Ông nhanh chóng đến bắt mạch cho Thanh Vũ, giọng nói có chút gấp gáp:
“Bệ hạ, thân nhiệt của tứ điện hạ đang rất thấp. Cần đưa điện hạ về phòng thay quần áo và sưởi ấm ngay, để thêm nữa e là sẽ nguy kịch. Thần sẽ lập tức cho sắc thuốc mang đến sau.”
Quân Vân Kỳ liền bế bổng Thanh Vũ trên tay, ngay lập tức đưa chàng đến thư phòng gần nhất bên hồ Thủy Nguyệt. Nước ấm và quần áo đã được chuẩn bị sẵn.
Quân Vân Kỳ hạ lệnh cho cung nữ:
“Lui hết ra ngoài, chờ lệnh của ta”
Các cung nữ cúi mình, kính cẩn tuân lệnh nhanh chóng rời khỏi gian phòng ấm áp.
Khi cánh cửa vừa khép lại, Quân Vân Kỳ nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ quần áo đã ướt sũng của Thanh Vũ ra. Sau đó nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau sạch toàn bộ cơ thể của chàng, từ khuôn mặt diễm lệ, đến bờ vai thanh mảnh, xương quai xanh tinh tế, dần xuống đến đôi chân dài thon gọn.
Đôi mắt Quân Vân Kỳ lướt qua từng chi tiết trên cơ thể Thanh Vũ, từng đường nét mềm mại, cân đối tạo nên vẻ đẹp tuyệt mỹ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo. Mỗi khi chạm vào làn da trắng mịn như ngọc, trái tim Quân Vân Kỳ lại rung lên nhè nhẹ. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh của Thanh Vũ đã chiếm trọn tâm trí Quân Vân Kỳ.