Khi hoàng thượng và hoàng hậu trở về tẩm cung, bóng đêm đã bao phủ toàn bộ hoàng thành. Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Hoàng hậu khẽ thở dài, ánh mắt dõi theo bóng lưng hoàng thượng đầy lo lắng.
"Hoàng thượng, xin đừng trách Thanh nhi," nàng nhẹ nhàng nói, giọng điệu đầy khẩn cầu.
"Thanh nhi còn trẻ người non dại, dễ bị kẻ khác xúi giục. Cũng tại thần thiếp gần đây lơ là dạy bảo Thanh nhi”.
Hoàng thượng quay lại, ánh mắt nghiêm khắc, đầy phẫn nộ.
"Nàng nghĩ ta còn không biết những chuyện nàng làm sao?"
Ông tiến sát hoàng hậu, giọng nói càng thêm gay gắt.
"Nàng đừng cậy mình là cháu của mẫu thân mà nghĩ ta sẽ mãi dung túng cho nàng. Thanh nhi đã chịu nhiều thiệt thòi. Sau này, khi về Yến Quốc, nhất định nàng cùng với ta phải bù đắp cho nó”.
Hoàng hậu cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự phẫn uất bị kìm nén
"Thần thiếp tuân lệnh, hoàng thượng”.
Hoàng thượng nhìn nàng một lúc lâu, rồi quay lưng rời đi, bỏ lại hoàng hậu một mình trong căn phòng rộng lớn và lạnh lẽo. Nàng nuốt giận vào lòng, nhưng trong ánh mắt không giấu tức giận
Sau khi hoàng thượng đi khỏi, hoàng hậu ngồi xuống ghế, tay nắm chặt mép áo, lòng đầy những suy nghĩ phức tạp.
"Thanh nhi, con đã biết được những gì rồi" nàng thầm thì, ánh mắt trở nên kiên định.
"Để xem con có thể làm được gì?"
Bên ngoài, gió đêm thổi qua, làm lay động những tấm rèm lụa. Ánh trăng chiếu vào, tạo nên những bóng hình kỳ ảo trên tường. Trong không gian yên tĩnh ấy, sóng ngầm trong cung đình vẫn tiếp tục cuộn trào.
Ngày Thanh Vũ lên đường sang Yến Quốc làm con tin cũng tới. Từ sáng sớm, quần thần đã tấp nập chuẩn bị. Trên con đường dẫn ra cửa cung, hoàng thượng, hoàng hậu, cùng vương thất và quần thần đã tụ tập đông đủ. Ánh nắng ban mai le lói qua những tán cây, chiếu sáng rực rỡ toàn bộ con đường.
Hoàng thượng dẫn đầu đoàn người, ánh mắt trang nghiêm nhìn Thanh Vũ. Ông tiến tới, đặt tay lên vai chàng, giọng nói trầm và đầy uy nghi:
"Thanh Vũ, con đường phía trước đầy gian truân, con phải giữ lòng kiên định và không được quên danh dự của Yến Quốc. Hãy nhớ rằng con là hoàng tử, phải luôn giữ vững lòng trung thành với Yến quốc và vương tộc”.
Thanh Vũ cúi đầu, giọng nói trang trọng nhưng nặng trĩu:
"Nhi thần sẽ không phụ lòng Phụ hoàng, sẽ cố gắng làm tròn bổn phận không để Phụ hoàng thất vọng".
Thái tử Cao Thanh Vân bước tới, ánh mắt lo lắng:
"Thanh Vũ, đệ hãy ghi nhớ, danh dự của Yến Quốc đang đặt trên đôi vai đệ. Trước mắt sẽ là những thử thách khôn lường, nhưng đệ phải kiên trì và cẩn trọng. Hãy tận dụng cơ hội này để học hỏi những điều tốt đẹp từ Yến Quốc, rồi trở về, cung ta giúp phụ hoàng xây dựng Vân Quốc thêm vững mạnh. Huynh tin rằng đệ sẽ vượt qua tất cả”.
Thanh Vũ cúi đầu, lòng đầy biết ơn:
"Đệ sẽ không phụ lòng kỳ vọng của huynh trưởng”.
Tam hoàng tử Cao Thanh Bảo tiến tới, nụ cười tươi trẻ, ánh mắt lấp lánh:
"Đệ đệ, nhớ giữ gìn sức khỏe. Ăn uống đầy đủ, và viết thư về nhà thường xuyên. Nếu gặp cô nương Yến quốc nào xinh đẹp, đừng bỏ lỡ, hãy đưa về Vân quốc. Chúng ta sẽ chờ đệ trở về, nhất định phải bình an, nghe không?"
Thanh Vũ gật đầu, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên gương mặt:
"Huynh bảo trọng, đệ sẽ nhớ mãi những lời dặn dò của huynh”.
Hoàng hậu bước lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng giấu đi những giọt lệ. Bà nhẹ nhàng chỉnh lại vạt áo cho Thanh Vũ, giọng nói mềm mại nhưng đầy xúc động:
"Thanh nhi, nhớ bảo trọng. Mẫu thân luôn cầu nguyện cho con bình an. Hãy luôn nhớ, mẫu thân yêu con nhiều lắm”.
Thanh Vũ xúc động, ôm hoàng hậu, miệng ghé sát vào tai bà, thì thầm:
"Mẫu hậu, chính người đã hạ độc mẫu thân con có phải không?"
Lời nói của Thanh Vũ như một lưỡi dao sắc bén xé nát sự giả tạo của hoàng hậu. Bà giật mình, một cơn run rẩy nhẹ chạy qua cơ thể nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, khuôn mặt dịu dàng của bà không hề thay đổi.
"Phải," Hoàng hậu ghé sát miệng vào tai Thanh Vũ nói nhỏ, ánh mắt đầy âm mưu.
"Thanh Nhi à, hãy nhớ kỹ, con mãi mãi đừng bao giờ trở về Yến Quốc. Nếu con trở về, đó sẽ là ngày giỗ của con”.
Thanh Vũ khẽ buông hoàng hậu ra, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên gương mặt:
"Con sẽ nhớ kỹ, thưa mẫu hậu. Nhất định con sẽ bình an trở về để chứng kiến ngày đó”. Nói xong Hoàng hậu nhẹ nhàng trở về bên nhà vua, trong lòng bùng lên cơn giận giữ thầm trách bản thân:
“Thanh Vũ, đáng lẽ năm đó ta phải dìm chết người rồi mới đúng, dù sao hôm nay ngươi thay con ta sang Yến Quốc cũng coi như ta nuôi ngươi không uổng”.
Sau khi lắng nghe xong những lời dặn dò
Thanh Vũ nhìn mọi người lần cuối, Chàng cúi đầu, hành lễ trước tất cả:
"Nhi thần xin cảm tạ Phụ hoàng, Mẫu hậu và các huynh đệ. Nhi thần sẽ làm tròn bổn phận, không phụ lòng mọi người”.
Nói rồi chàng nhanh chóng lên ngựa, không cho phép bản thân quay đầu ngoảnh lại. Phía sau chàng, hoàng thượng, hoàng hậu, vương thất và quần thần đều dõi theo, những ánh mắt đầy kỳ vọng và lo lắng. Cánh cửa cung từ từ khép lại, bóng dáng Thanh Vũ dần khuất xa.