Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy - Chương 92: Yêu Thị




Hứa Bạch khiếp sợ cách chào hàng của Yêu giới, rốt cuộc Phó Tây Đường cũng chịu vén rèm nhìn ra bên ngoài.



Chim đại bàng đang định thổi phồng trái cây của mình vài câu, vừa thấy mặt Phó Tây Đường đã sợ tới mức lông rụng lả tả, “Phó, Phó tiên sinh!”



Phó Tây Đường lạnh lùng nhìn anh ta, không nói lời nào.



Chim đại bàng giật mình, dúi một quả màu lam vào tay Hứa Bạch, ngượng ngùng nói: “Không ngờ Phó tiên sinh cũng ở đây ha ha ha ha ha ha tặng ít trái cây này cho các anh nhé, tôi còn có việc, hẹn gặp lại!”



Chim đại bàng bay thẳng không ngoái đầu lại, bóng dáng mạnh mẽ cắt ngang không trung, nhanh chóng hóa thành chấm đen nơi chân trời.



Hứa Bạch bất đắc dĩ lại ngạc nhiên nhìn rổ trái cây trong tay, nghĩ thầm nghe giá cả thì có vẻ hơi quý đấy, cậu có nên ăn hay không đây.



Phó Tây Đường liền nói: “Cho em thì em nhận đi.”



Hứa Bạch bèn hỏi: “Đồ bán trên tàu đều quý vậy sao?”



Phó Tây Đường giải thích: “Đầu năm nay có điều chỉnh một chút, đồ trên tàu thì không quý, nhưng đồ vật từ các yêu trong các thành phố thì bên phía đoàn tàu không quản. Chim đại bàng vừa rồi là khi dễ mặt em non.”



Hứa Bạch nghe xong tức tới nỗi mũi suýt đã xì khói. Tốt xấu gì cậu cũng là đại minh tinh, không đến mức nhà nhà đều biết nhưng gương mặt này cũng có độ nhận diện rất cao, thế mà có người khi dễ thiếu.



A Yên vui sướng khi người gặp họa, ai kêu ngày thường tiểu bảo bối hống hách kiêu ngạo làm chi, giờ gặp chuyện bẽ mặt rồi? Đáng đời. A Yên chưa vui vẻ được một phút, Phó Tây Đường bỗng liếc nhìn cậu nhóc, “Đem trái cây ra ngoài rửa sạch đi.



A Yên: “…………….”



Tức chết tôi rồi.



A Yên chấp nhận số phận xách rổ trái cây đi, nhân lúc Phó Tây Đường không để ý trừng mắt với Hứa Bạch một cái. Hứa Bạch đáp lại bằng nụ cười từ ái, dõi theo bóng dáng cậu nhóc rời đi.



Bọn họ đang ngồi trong toa xe đặc thù cho đại yêu, tuy không gian không lớn, mặc dù chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, đến bồn rửa tay cũng có. Nhưng Phó Tây Đường vẫn kêu A Yên ra ngoài, A Yên dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn hai người kia muốn làm chuyện xấu gì rồi.



Cậu nhóc lầu bầu, thầm nghĩ: Anh Yên người lớn rộng lượng, tuy các người tàn nhẫn với tôi, nhưng tôi rất có đạo đức không quấy rầy thế giới của hai người.



A Yên rửa trái cây xong dứt khoát không về, ngồi xếp bằng ở khoảng trống giữa hai toa xe, vừa ăn trái cây thưởng thức phong cảnh bên ngoài, vừa bấm di động độc miệng với anh em trong nhóm chat.



Hút thuốc uống rượu làm tóc



Pháo nổ tung trời: Lại lại lại bị đuổi ra ngoài [Tự chụp.jpg]



Bắc Phương Bất Bại: Chúc mừng chúc mừng.



Pháo nổ tung trời:



Bắc Phương Bất Bại:



Pháo nổ tung trời: [Giận bốc hỏa.jpg] [Giận bốc hỏa.jpg] Anh không lo đi làm đi trốn việc cái gì!



Bắc Phương Bất Bại: Tại anh tìm tôi mà! Tôi đang đi làm êm đẹp, một hai anh nói với tôi là anh đi du lịch! Muốn đánh nhau hả! A! Muốn đánh nhau hả!?



Pháo nổ tung trời: ………..



A Yên tìm được an ủi về mặt tâm lý từ Diệp Viễn Tâm, vì thế đã vui vẻ hơn nhiều, quyết định không so đo với cẩu độc thân này.





Pháo nổ tung trời: @Bình an là phúc



Pháo nổ tung trời: @Bình an là phúc



Bình an là phúc: Bạn tốt của ngài đang làm bài, xin hỏi có thể chia sẻ với cậu ta không? A: Một bộ đề tiếng Anh; B: Một cuốn sách toán; C: Xin dùng “Hữu nghị” viết một bài văn nghị luận ít nhất 800 chữ.



Bình an là phúc: Thời khắc khảo nghiệm tình hữu nghị của chúng ta đã tới.



An Bình vừa gửi lên hai tin nhắn, khung chat lặng ngắt như tờ.



A Yên ảo não vả tay mình ——- cho mày nhiều chuyện, cho mày @ người ta, gây chuyện rồi đó!



Một tin nhắn của Diệp Viễn Tâm nhảy lên.



Bắc Phương Bất Bại: Đang trong cuộc họp……….



Pháo nổ tung trời: ………………



Bình an là phúc: Thế thì tốt quá, anh kêu nhân viên của anh viết cho em đi, phòng quan hệ công chúng của Tứ Hải rất lợi hại mà? Ít nhất ai cũng tốt nghiệp đại học danh giá cả, không cần viết quá xuất sắc đâu, sương sương là được rồi.



Pháo nổ tung trời: ………………



Bắc Phương Bất Bại: ……………



Lão đại không hổ là lão đại, A Yên bái phục. Cậu thề, từ nhỏ tới lớn không mấy ai khiến cậu tâm phục khẩu phục thế này, An Bình là một trong số đó.



Nửa giờ sau, A Yên bị An Bình nô dịch tới mặt mày biến sắc xách theo rổ trái cây trở về. Cậu nhóc nhìn lượng trái cây đã vơi hơn phân nửa, suy nghĩ xem làm sao nói chuyện với tiên sinh, mở cửa lại không thấy ai.



A Yên không còn lời nào để nói, đợi chốc lát cũng không thấy hai người về bèn chủ động đi tìm.



Cuối cùng, bắt gặp hai người tận hưởng bữa trưa ở toa ăn uống. Ánh nắng, hoa tươi, đàn violon, rượu vang đỏ, beef steak, canh hải sản và cả đồ ngọt tráng miệng, quả thực hoàn mỹ.



A Yên: “………..”



Hứa Bạch đưa lưng về phía A Yên nên không phát hiện cậu nhóc đã đến, vẫn ăn uống tưng bừng.



Khi thấy Phó Tây Đường xuất hiện, các yêu quái đều giật mình lẫn nhiệt tình quá mức, tiếp viên trên tàu giải tán đám đông giúp Phó Tây Đường, hiện tại cả gian ăn uống chỉ có hai người bọn họ, chung quanh yên tĩnh khó mà hình dung.



Đương nhiên, Hứa Bạch vẫn có thể rất nhiều gương mặt dán lên mặt kính thủy tinh giáp giữa toa ăn uống và các toa khác.Mấy yêu quái đó đúng là dùng cả sinh mệnh để hosgn chuyện.



Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Hứa Bạch cùng Phó Tây Đường ăn cơm Tây.



Không có gì để soi mói về lễ nghi trên bàn ăn của Phó Tây Đường, động tác cầm dao nĩa cắt beef steak có thể nói là nghệ thuật, ngay cả lực bạn trai cũng tự động dâng lên. Hứa Bạch mặt như hoa si mà ngắm anh, anh cắt xong beef steak của mình thì đổi với dĩa còn nguyên khối của cậu.



“Cảm ơn anh.” Hứa Bạch kiên trì cho rằng cho dù có là người yêu thì cũng cần thường xuyên biểu đạt cảm ơn với nhau.



Phó Tây Đường thản nhiên nhận lấy.



Hứa Bạch vừa ăn vừa hỏi: “Hồi trước ở nước ngoài Phó tiên sinh thường xuyên ăn cơm Tây sao?”




“Nhập gia tùy tục.” Phó Tây Đường đáp: “Có điều tôi dẫn A Lực theo, dùng đồ ăn Trung cũng tương đối nhiều.”



“A Lực? Là đầu bếp ấy à?”



“Ừ.”



Hứa Bạch nghe xong không nén được lòng hiếu kỳ, “Anh ta còn ở Thái Bình Dương à? Rốt cuộc có trở về không vậy?”



Phó Tây Đường ngước mắt: “Em ngông anh ta về vậy sao?”



Hứa Bạch chớp chớp hai mắt, “Cái này thì mong hay không mong gì?”



Phó Tây Đường: “Nếu anh ta về thì có khả năng phải dìu già dắt trẻ.”



“Nữ hải yêu kia thích anh ta thật à?”



“Nghe nói vì anh ta làm đồ ăn Trung Quốc quá ngon mà Thái Bình Dương thì không có được mỹ thực như vậy.”



“Phốc…..” Hứa Bạch không nhịn được bật cười thành tiếng, hiếm khi Phó Tây Đường nghiêm trang nói giỡn như vậy, trông có chút cảm giác dễ thương.



Cậu để beef steak qua một bên không ăn nữa, hai tay chống cằm liếc mắt nhìn Phó Tây Đường, khóe môi nâng lên một độ cong phong lưu.



Phó Tây Đường khum tay gõ nhẹ mặt bàn, nhắc nhở cậu chú ý tầm mắt, nhưng Hứa Bạch thấy việc nhìn bạn trai của mình là cực kỳ bình thường, chớp chớp mắt với anh.



Phó Tây Đường bất đắc dĩ, anh thoáng nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ, nhắc nhở cậu: “Em nhìn bên ngoài xem.”



“Hửm?” Hứa Bạch quay đầu, rào tre bị tường vi bao phủ chạy dài trước mắt. Tường vi trắng hồng xen lẫn từng chùm hoa tím, bò dọc lên rào tre, cùng đồng bạn ở dãy đối diện chạm mặt nhau phía trên đầu đoàn tàu.



Đoàn tàu đi ở giữa như xuyên qua cổng vòng thật dài.



Không thể nghi ngờ, đây chính là khúc đường ray thần kỳ Hứa Bạch từng nhắc với Phó Tây Đường. Cậu mở của sổ cảm thụ tiếng gió, âm thanh violon du dương còn vờn quanh tai, lắng nghe kỹ một chút còn có tiết tấu từ lục lạc treo trên tàu.



Hình như đó là thiết kế của Phó Tây Đường, lục lạc là một bộ phận trong trận pháp điều khiển tàu. Tiếng lục lạc trong trẻo pha chút thần bí dọc theo con đường đưa lữ khách tới phương xa. Đóng cửa sổ thì có thể ngăn cách hết tahry âm thanh bên ngoài, có thể nói là thiết kế cực kỳ nhân tính hóa.




Nhìn cảnh sắc trước mắt, Hứa Bạch xúc động muốn chụp ảnh, đáng tiếc camera cậu mang theo đã để toa của bọn họ rồi, đành dùng di động chụp tạm.



Rất nhanh, đoàn tàu ngừng lại, Bắc Quốc đã tới yêu thành thứ nhất.



Nữ phát thanh viên cất lên giọng nói tao nhã ôn nhuận: “Kính thưa quý hành khách, đoàn tàu đã ngừng tại trạm yêu thành Lê Sơn, mời quý hành khách theo cửa chính xuồn xe, vui lòng không đi bằng cửa sổ, vui lòng không khai mở lối đi trên thành xe, cũng vui lòng không đi ngược trên trần xe, nếu bị phát hiện, nhân viên bảo vệ lập tức bắt quý hành khách đi hầm canh. Đoàn tàu sẽ ở trạm trong một giờ, mong quý vị tranh thủ thời gian, lỡ như quá giờ khởi hành, chúng tôi sẽ không chờ đợi. Cảm ơn sự phối hợp từ quý hành khách.”



Hứa Bạch cùng Phó Tây Đường trở về toa xe lấy đồ, nhìn các lữ khách yêu quái xuống tàu, không khỏi hỏi: “Bắt đi hầm canh là thật hay giả vậy?”



Phó Tây Đường đáp: “Giả, nhưng sẽ bị đưa vào trại lao động cải tạo.”



A Yên vừa bắt kịp hai người bổ sung thêm: “Tôi nói anh này tiểu bảo bối, lần trước tôi tận mắt thấy một yêu quái bị kéo đi rồi, kêu là cho đi khai thác than đá.”



“Khai thác than?” Cậu chắc chứ?



Phó Tây Đường lạnh lùng liếc mắt, A Yên lập tức im bặt.




Sau đó Phó Tây Đường giải thích: “Mạch núi Côn Luân có tổn hại, bọn họ bị đưa đi tu bổ địa mạch, em có thể hiểu là —— xây dựng công trình công cộng cho Yêu giới.”



Hứa Bạch: “………”



Yêu giới các người nói và Yêu giới tôi biết không giống nhau, tôi sợ mình là yêu quái giả quá.



Yêu thị Lê Sơn, ý nghĩa nằm ngay trong tên, là chợ mở dưới chân núi Lê. Theo lời Phó Tây Đường thì bối phận của đại yêu trên núi Lê không tính là cao, tu vi cũng vậy, nhưng là một lão tham ăn chính hiệu.



Ông ta thích ăn lê, nên ngọn núi này được gọi là Lê Sơn. Mà đa số hàng hóa bán ở chợ yêu Lê Sơn cũng là các loại mỹ thực.



Một chú chim lửa không rõ tên đứng ở một góc chợ yêu xào quả hạch, há to miệng, ngọn lửa thật lớn phụt lên chảo sắt, hai bên là hai tiểu yêu quái trụi lông cầm sạn cán dài dùng sức xào.



“thiếu”



Sát bên cạnh chim lửa là gian hàng bày ngay trên vỉa hè của một ông lão, hàng hóa kỳ quái bày trên tấm vải bố, có miếng sắt đen, có hạt châu phát sáng, cũng có thiếu. Ông ta vuốt vuốt râu, vẻ mặt cao thâm khó dò lừa gạt yêu ngoại quốc đang ngồi xem hàng.



“Đó là yêu gì vậy?” Hứa Bạch chỉ vào người đàn ông tóc vàng mặc tây trang nhìn không ra chủng loại đằng kia.



“Sơn tinh ngoại quốc.” Phó Tây Đường đáp.



A Yên nghe vậy thì không nhịn được nói chen vào, “Mấy yêu ngoại quốc làm sao hiểu được huyền học Trung Quốc chúng ta, tôi nói cho anh nghe, một giây là bị lừa chắc luôn. Hồi trước ông đây tung hoành ở châu Âu, có gì mà chưa từng gặp, quỷ hút máu rồi người soi gì đó, thiếu, có một cái lẩu thôi mà ăn còn không hết thì làm yêu quái cái gì nữa……….”



Không ăn hết nổi một cái lẩu thì nhân lúc còn sớm đi đầu thai đi. Anh Yên đã nói như thế.



Là một người yêu thích lẩu thâm niên, Hứa Bạch hoàn toàn hiểu được tâm trạng của A Yên. Bỗng nhiên, mùi thơm của hoa quả phát ra ở đằng trước, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.



Ba người Hứa Bạch cũng nhìn về phía đó, chỉ thấy một đám yêu quái màu hồng khiêng giỏ tre lớn thở hổn hển chạy xuống núi, không biết trong giỏ đựng thứ gì mà hương vị thơm ngọt đã lan tỏa từ xa.



“Đó chính là quả lê của Lê Sơn. Trên núi có một dòng suối hương vị ngọt lành, mấy quả lê này được rửa ở đó, có tác dụng làm đẹp dưỡng nhan, kéo dài tuổi thọ” Phó Tây Đường giải thích.



“Cái này mua được không?” Hứa Bạch hỏi.



“Không, ai có duyên thì có phần.” Bỗng Phó Tây Đường kéo mạnh Hứa Bạch lui về sau một bước. Hứa Bạch còn chưa hồi thần đã thấy các yêu quái cẩm lê như đàn ong vồ tới, phần phật từng lớp từng lớp, thiếu.



Giữa đàn yêu bỗng vang lên một tiếng hét: “Phó tiên sinh! Phó tiên sinh!”



“Phó Tây Đường ở đâu?”



“Phó tiên sinh, Đại vương nhà ta dâng lê cho ngươi!”



“Đừng có giành!”



Nhóm yêu quái khiêng giỏ lớn tiếng hét lên, các yêu quái còn lại hậu tri hậu giác nghĩ tới Phó Tây Đường ——— Phố Bắc Phó tiên sinh trong truyền thuyết!



Yêu giới nhất chi hoa, nhân gian mười dặm hương!



Chỉ ba phút ngắn ngủi sau đó, Hứa Bạch đã sâu sắc hiểu được hiệu quả “Thiếu” khi đại mỹ nam cổ đại ra phố, thậm chí có khả năng bị người vây xem tới chết.



“Phó tiên sinh! Cho ngươi lê của ta!”