Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy - Chương 47: Hạt Giống Hoa




Sau bữa cơm trưa, Hứa Bạch và Phó Tây Đường cùng nhau ra ngoài.



Buổi chiều Hứa Bạch còn lịch trình. Phó Tây Đường thì đi thư viện yêu quái, anh vừa nhận được tin tức về mảnh vỡ cuối cùng của chìa khóa.



Phó Tây Đường đưa Hứa Bạch tới trường quay quảng cáo, vì tránh phiền toái không đáng có, anh chỉ ngồi yên trên xe không bước xuống.



Hứa Bạch xuống xe, khom lưng bên cửa sổ nói vài câu với anh, khắc chế lắm mới không rướn tới hôn anh.



Phó tiên sinh đeo kính râm ngồi trong xe thể thao quả thật quá hấp dẫn, ẩn đi phong phạm học giả ưu nhã thường ngày, phô trương ra hết thẩy sức hút, tỏa sáng chói mắt. Lại thêm dáng người một mét chín mấy kia dư sức nghiền ép tuyệt đại đa số nam thần chân dài trong giới giải trí.



Nhân viên công tác tại trường quay liên tục đưa ánh mắt tò mò về phía hai người. Từ góc độ của bọn họ tuy không thấy được người trong xe, nhưng gương mặt tươi cười và hơi thở màu hồng nhạt tỏa ra từ Hứa Bạch lại rất rõ ràng, muốn người ta không chú ý cũng khó.



Nhưng hiện giờ Tứ Hải đang nắm giữ chiều gió, bọn họ có tò mò cũng chỉ là tò mò thôi, ai lại không có não mà cố tình tọc mạch lung tung.



Hứa Bạch rất nhanh đã vào trong. Phó Tây Đường cũng tới thư trai, nhưng anh lại không vội vã hỏi về mảnh vỡ.



Lục Tri Phi tự mình ra đón tiếp, Thương Tứ đợi anh ở hành lang trước phòng khách, bất động thanh sắc tự mình đổ một bàn cờ.



Mùa hè tới rồi, hai nhóc mập mạp Thái Bạch Thái Hắc bò trên giàn nho trong sân, đẩy hết đám lá xanh ra, tìm được đóa hoa nho nho nhỏ. Đóa hoa tí xíu giấu sâu trong lá xanh, cứ như một niềm vui nhỏ bất ngờ, hễ không nhìn kỹ nó sẽ lẻn qua khe hở lặng lẽ trốn đi.



“Ba đát.” một tiếng lại một tiếng hí khúc Liên Hoa Lạc vang lên, thanh âm quẩn quanh len lỏi trong khoảng sân bốn mùa đầy hoa nở.



Nắng nhạt yên ắng lưu luyến giữa những ngón tay khéo léo đang nhấc từng đường kim mũi chỉ của Lục Tri Phi, lại miêu tả đôi gò má bình tĩnh ôn hòa của cậu.



Hai nhóc mập mạp “Ai da” một tiếng rơi từ giàn xuống xuống hồ, ở trong nước tình cờ gặp gỡ gương sen nhỏ. Bọn họ cười rộ lên khanh khách, thở hổn hển hổn hển bò lên trên lá sen, lật ngửa cái bụng trắng nho nhỏ phơi nắng.



Thương Tứ tựa vào cột lớn ở hành lang, ánh mắt khi thì đảo qua Lục Tri Phi và mấy nhóc mập, sau cùng dừng trên bàn cờ. Lại đặt xuống một quân, hai bên trắng đen phân thiên hạ, anh ném quân cờ cuối về hộp sơn, “Ta vẫn luôn tìm dọc tuyến thời gian, đi theo mảnh vỡ qua hơn phân nửa cái Trung Quốc, cuối cùng phát hiện nó bị người đem về Bắc Kinh”



Phó Tây Đường vẫn ngồi đoan chính, “Bắc Kinh?”



“Đúng, là Bắc Kinh. Con cháu của tên bối lặc gia kia sống sót qua chiến loạn, đưa cả nhà xuôi nam. Mảnh vỡ đeo trên cổ hắn cũng theo vào quan tài. Sau đó, mộ hắn bị bọn trộm viếng thăm, mảnh vỡ trông như khối vàng ròng bị bán ra chợ đen, sang tay rất nhiều lần. Người mua không biết nó là gì, muốn ươm thử nhưng không thành công, sau này ——- vào khoảng năm 2017, nó lại trở về trong tay con cháu của hắn ta”



Thương Tứ lật xem vô số quyển sách, truy soát hành trình của mảnh vỡ, xuất phát từ Bắc Kinh lại quay trở về Bắc Kinh. Mấy năm nay anh vẫn luôn làm công việc như vậy. Trên thế gian này, người và yêu quái muôn hình muôn vẻ thế mà luôn vướng bận trong đủ loại chuyện xưa.



Phó Tây Đường yên lặng chốc lát mới mở miệng hỏi: “Bây giờ nó đang ở đâu?”



Thương Tứ nhìn thẳng mắt anh đáp: “Đáy hồ. Con cháu của hắn ta cảm thấy nó là một vật hắc ám bị nguyền rủa, vì thế ném vào hồ Bắc Hải. Suy đi nghĩ lại đấy cũng đúng là nghiệt duyên.”



Lời Thương Tứ vừa buông dứt, tay đang cầm cờ của Phó Tây Đường khựng lại, “Nguyền rủa à………”



“Ta nói này, sao trước đây ngươi lại buông tha bọn họ?”



“Giết chóc vô dụng.”



Thanh âm của Phó Tây Đường hơi trầm thấp đi, anh không khỏi nhìn tay mình. Đôi tay này từng nhuốm đầy máu tươi của bao người, vì để bảo hộ người khác, cũng có vì báo thù cho người nào đó. Nhưng giết người chính là giết người, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, đều không thể thay đổi bản chất của nó.



Nghĩ đến đấy, anh thấy mình cũng không có tư cách để bàn chuyện gì mà lương thiện.



Vì sao anh bỏ qua cho một nhà kẻ đó? Đơn giản là đầu đảng tội ác đã chết, phụ nữ trẻ em lại có tội tình gì.



Nguyền rủa sao, bất quá cũng chỉ là nhân quả tuần hoàn.



Gieo nhân nào gặt quả nấy thôi.



“Uống một chén?” Thương Tứ phất tay áo gom gọn quân cờ trên bàn lại, đặt kết giới bao quanh hành lang, lấy ra một đôi chén rượu nhỏ.



“Mời” Phó Tây Đường gật đầu.



Hai người thong thả cụng chén đến hết một bầu rượu. Mấy trăm năm mới ngồi lại uống với nhau, mà ngoại trừ phong cảnh hữu tình trước mắt, cũng chỉ có chuyện cũ mơ hồ.



Thương Tứ nhẹ nhấc cổ tay, một ngụm đã cạn một chén rượu, trong vẻ lười nhác tản ra một loại hào khí.



Phó Tây Đường cũng là một ngụm hết một chén, lại có phần ưu nhã khéo léo, mỗi cử chỉ hành động đều mang theo mị lực thành thục.




Thật lâu sau, Thương Tứ vuốt ve chén rượu, nói: “Nghe Ngô Khương Khương nói khi Tiểu Lục Tử đi Côn Luân, ngươi đã tới hỗ trợ.”



Thương Tứ dùng câu trần thuật, Phó Tây Đường cũng khẳng định mà trả lời lại anh: “Lục gia là người nghĩa khí, đó là chuyện ta nên làm.”



“Nếu ngươi…………..” Thương Tứ tiếp lời rồi lại bỏ lửng, chẳng thể buông được hết câu. Anh định nói nếu ngươi không đi, có lẽ sẽ bảo vệ được Phó Bắc Hải, cũng không có nhiều năm cô độc bôn ba khắp nơi sau này.



Nhưng thế gian nào có nếu như, một khi giả thiết xảy ra thật, thì làm tồn tại những câu như thế sự xoay vần, đời muôn sự bất ngờ bất trắc.



Phó Tây Đường nghe hiểu được ý trong câu chưa thành của anh, cười khẽ đáp lại: “Chi bằng ngươi nói ngươi không nên ngủ quá sớm thế kia, nếu không trong thành cũng không loạn đến nông nỗi như vậy.”



Thương Tứ nhún vai, giơ chén rượu lên cụng cụng, ngửa đầu một hơi cạn sạch.



Lúc này, Lục Tri Phi bưng ra một đĩa đậu phộng và một khay trứng bắc thảo. Đậu phộng là cậu xào, trứng bắc thảo cũng tự tay cậu làm. Đĩa đặt lên bàn cờ vang nhẹ một tiếng, mùi hương nhàn nhạt lôi kéo hai người đàn ông đang đắm chìm trong chuyện cũ trở về.



“Cảm ơn cậu” Phó Tây Đường lễ phép cảm tạ.



Lục Tri Phi mỉm cười gật đầu, sau đó bình tĩnh đập rớt bàn tay lang sói của Thương Tứ trên eo mình, tiếp tục ngồi ở một bên thêu thùa.



Thương Tứ nhún nhún vai, cầm bầu rượu lên châm đầy cho Phó Tây Đường, nâng chén nói: “Còn chưa nói với ngươi, hoang nghênh trở về.”



Phó Tây Đường cũng nâng chén. Hai kẻ diễn viên nghiệp dư, sau trăm năm, ấy mà lại an an tĩnh tĩnh ngồi lại với nhau mượn vài chén rượu ôn chuyện đã qua.



Đằng sau cái chết là nghênh đón sự sống mới.



Kẻ lữ hành phiêu bạt rồi cũng trở lại cố hương.



Rượu quá ba tuần, Phó Tây Đường đánh tiếng chào hỏi ra về.



Hứa Bạch bên kia quay xong đã là chạng vạng. Cậu nhìn di động, thấy Phó Tây Đường vẫn chậm chạp chưa tới đón cậu như đã hẹn, bèn chủ động nhắn tin cho anh.



Hứa Bạch đặc biệt không thích gọi điện thoại, chuyện gì có thể gửi tin nhắn được thì cậu tuyệt đối sẽ không gọi điện.




Phó Tây Đường không nhanh không chậm hồi âm, ước chừng trong hai ba phút anh đáp lại một câu: Xin lỗi em, tôi quên để ý thời gian.



Hứa Bạch mẫn cảm nhận ra có gì đó khác lạ trong lời này, liền trực tiếp hỏi: Anh đang ở đâu vậy Phó tiên sinh?



Phó tiên sinh: Công viên Bắc Hải.



Hứa Bạch: Để em qua đó cho, cũng không xa chỗ em lắm, anh cứ ở đó đợi em, em tới ngay đây.



Phó tiên sinh: Được.



Hứa Bạch cất di động, vội vàng kêu Khương Sinh rồi trực tiếp leo lên xe rời đi. Vừa rồi nhìn thấy tên công viên Bắc Hải, mí mắt Hứa Bạch vô cớ giật giật.



Cậu nhớ tới Bắc Hải tiên sinh thêm cả chút hiểu biết tích cóp từ trong sách, liền không chút nghĩ ngợi muốn đi tìm Phó Tây Đường. Thương Tứ thần thông quảng đại, chắc chắn đã tìm được chỗ của mảnh vỡ rồi. Nhưng vì sao Phó tiên sinh lại tới công viên Bắc Hải?



Mảnh vỡ rơi ở đó sao?



Trong nháy mắt Hứa Bạch có rất nhiều suy đoán, không hiểu sao trong lòng lại hơi bất an. Chờ tới nơi rồi, cậu phủ cho mình một thủ thuật che mắt, kêu Khương Sinh lái xe về trước rồi một mình chạy vào công viên.



Khương Sinh nhìn bóng dáng vội vàng của cậu, gãi gãi đầu, còn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra.



Knoxville ngày mai: Phó tiên sinh anh đang ở đâu?



Phó tiên sinh: Phía bắc, ghế dài bên hồ.



Knoxville ngày mai: Gửi định vị cho em đi em qua ngay.



Phó tiên sinh đọc xong liền gửi định vị cho cậu, lại khẽ cười cười. Thật ra anh đã quên, hiện tại phương tiện liên lạc đã nhanh chóng và tiện lợi bậc này, cho dù đi tới nơi nào đều có thể gửi định vị, vĩnh viễn không sợ lạc đường.



Thời đại này thật sự khá tốt.




Nghĩ như vậy, lần thứ hai anh nhìn về mặt hồ phẳng lặng phản chiếu chiều tà rực rỡ, ánh mắt dõi theo mặt trời ngả về tây dần trầm xuống mặt hồ, phảng phất như đang tìm kiếm điều gì, lại phảng phất như chỉ nhìn vào hư khoogn vô dịnh.



Khi Hứa Bạch tìm được anh chính là cảnh tượng như vậy.



Hoàng hôn gần tắt, tà dương đổ lên người Phó Tây Đường, phủ lên đôi mi, khoác lên bả vai, rọi vào vài mảnh lá rụng rúc trong tay anh. Mà anh lẳng lặng ngồi trên băng ghế mải miết đặt tầm mắt nơi mặt hồ. Thời không như ngừng lại, khung cảnh trước mắt cậu đã đọng thành tranh vẽ.



“Phó tiên sinh?” Hứa Bạch đi qua, bước chân hơi vội vàng. Cậu bỗng dưng cảm thấy Phó tiên sinh cách mình rất xa xôi, tựa như anh còn bồi hồi trong ngày cũ, toàn thân đều như cổ thụ khô vàng trong trời thu ảm đạm, đau thương tản mác không ngừng.



Phó Bắc Hải hôm qua và Phó Tây Đường hôm nay bỗng chồng chéo lên nhau. Trong cơn hoảng hốt, Hứa Bạch giống như lại thấy Bắc Hải tiên sinh được A Yên dẫn đi tản bộ bên hồ, anh ngồi xổm ở chỗ đó, ngửa đầu khờ dại hỏi ——– Khi nào anh trai mới về nhà?



Lúc này, Phó Tây Đường nghe Hứa Bạch gọi thì quay đầu lại. Thời gian bị nhấn nút tạm dừng trong mắt Hứa Bạch bắt đầu lưu động trở lại, Phó Tây Đường một lần nữa trở nên có sức sống.



Anh vươn tay về phía Hứa Bạch, “Em lại đây một chút”



Hứa Bạch bước nhanh qua, nắm lấy tay anh, ngồi xuống bên cạnh.



Tay Phó Tây Đường rất lạnh, Hứa Bạch ôm trọn trong lòng bàn tay mình ủ ấm. Hai người cùng ngắm nắng chiều lấp lánh trên mặt hồ, nhiệt độ cơ thể sưởi ấm nhau, hô hấp chậm rãi đồng điệu, đau thương quấn quanh trong gió nhẹ nhàng tan dần đi.



“Em đói chưa?” Phó Tây Đường hỏi.



Hứa Bạch lắc đầu, “Hôm nay quay quảng cáo đồ ăn, em ăn nhiều chocolate lắm rồi. Nếu đạo diễn Diêu mà thấy chắc chắn sẽ gào thét bắt em giảm béo. Phó tiên sinh thì sao? Đồ vật kia……… rơi ở đây sao?”



“Ừ, trong hồ đằng trước.”



Trong hồ? Hèn chi!



Hứa Bạch thở phào trong lòng, thậm chí hơi vui vẻ, lập tức nói: “Nếu ở trong nước thì là sân nhà của em rồi, em tìm giúp anh.”



Lãng Lý Bạch Điều nói là làm, lập tức đứng lên muốn thăm dò mực nước.



Phó Tây Đường vội vàng kéo tay cậu, để cậu tiếp tục ngồi lại, “Không vội.”



Hứa Bạch nhìn anh đầy khó hiểu. A Yên từng nói với cậu, sở dĩ Phó Tây Đường xuất ngoại, chính là để tìm các mảnh nhỏ chìa khóa rơi khắp nơi. Bọn họ tìm ở quốc nội rất nhiều năm, lúc rời cố hương là 1960. Bao năm nỗ lực, qua trăm ngàn bận bôn ba, hy vọng đang ở ngay trước mắt, Phó Tây Đường lại không chút vội vàng.



Phó Tây Đường nhìn ra nghi hoặc của cậu, “Đại khái giống như đạo lý cận hương tình khiếp.” (Ý chỉ lâu ngày không trở lại, nay đến gần quê hương bỗng cảm thấy hồi hộp, lo lắng, thấp thỏm, ngại ngần)



Trong lúc nói chuyện, Phó Tây Đường vẫn luôn nắm tay Hứa Bạch, mười ngón đan vào nhau. Anh giữ không quá chặt, chỉ là rất kiên định. Những chần chờ, thấp thỏm đều bị hòa vào vân da, chậm rãi bốc hơi theo nhiệt độ cơ thể tản ra ngoài.



Hứa Bạch chỉ yên lặng bồi bên cạnh, lời trấn an nào cũng đều trở nên vô cùng thừa thải vào lúc này. Tục ngữ nói hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, cậu không thể khơi cho anh bất kỳ hy vọng dư thừa nào.



Đó chính là tàn nhẫn.



Cậu nghĩ Phó tiên sinh cần nhất chỉ là một người bầu bạn bên cạnh.



Thật lâu sau, Phó Tây Đường rốt cuộc mở miệng: “Năm đó Bắc Hải rơi xuống hồ nước này. Khi đó chứng bệnh của y đã rất nghiêm trọng, chỉ nhớ rõ một mình tôi. Buổi tối nọ, y trộm chạy ra ngoài một mình, không biết thế nào lại rơi xuống nước”



Nghe vậy trong lòng Hứa Bạch cũng căng thẳng, “Sau đó thì sao?”



“Không có sau dó” Người không còn nữa, chuyện cũ của đóa hoa kia cũng đứt đoạn từ đấy.



Đêm rằm ấy, y rơi xuống, thân thể chậm rãi chìm trong làn nước biến trở về nguyên hình.



Đóa hoa héo rũ hoàn toàn, từng mảnh cánh hoa rải rác rơi rồi bị vùi lấp sâu trong lớp bùn u ám lạnh lẽo nơi đáy hồ. Y cứ thế tiêu tan giữa trời đất mênh mông, không để lại chút vết tích đã từng tồn tại.



Chỉ có một hạt giống hoa lọt vào trong chiếc lồng sắt to lớn như bảo thuyền bị giấu trong hồ, lẳng lặng đợi chờ qua tháng năm. Nay cố nhân đã đến. (Chắc là Thuyền quý giá như báu vật)



Phó Tây Đường bình tĩnh từ tốn kể lại, tay phải lấy một điếu trụy đặt vào lòng bàn tay Hứa Bạch, “Lồng sắt kia đây.”



Hứa Bạch nhìn kỹ điếu trụy tinh xảo màu vàng, quả nhiên là bộ dạng thuyền bảo. Sau lưng nó là một lỗ khóa cực nhỏ.



Hạt giống hoa của Bắc Hải tiên sinh đang ở trong đây sao?