Cung Huyền Thương nghe giọng Lôi Hòa Nghi liền giật mình đứng thẳng, tay chà sát hai bên quần.
Lôi Hòa Nghi bì bạch chạy tới ngồi xuống vỗ về Bánh Bao, mím môi nhìn Cung Huyền Thương.
- Anh cái gì cũng chưa có làm!
Lôi Hòa Nghi nửa tin nửa ngờ nhìn anh, thấy Cung Huyền Thương căng thẳng đến toát mồ hôi hột mới dịu mặt xuống, nắm tay anh vào nhà bếp.
- Thức ăn xong rồi, vào ăn thôi!
Cung Huyền Thương nhẹ nhàng thở ra nhìn bàn tay Lôi Hòa Nghi nắm tay anh mà khó nén nổi nụ cười, sau đó quay đầu lại nhìn vẻ mặt đắc thắng của Bánh Bao tỏ vẻ hung dữ.
Hai người ngồi dùng bữa xong xuôi, hai tay chống má nhìn Cung Huyền Thương.
- Lát nữa anh chở em về nhà được không?
Cung Huyền Thương có chút không nỡ nhưng cũng không cách nào từ chối, dù sao hôm qua cũng ăn được một viên kẹo đường lớn, bản thân tự hiểu rõ đạo lý ăn nhiều tất khó tiêu, hài lòng với những thứ trước mắt là tốt nhất cho nên dù không muốn cỡ nào cũng phải đưa cô về nhà trước. Dù gì muốn nhanh nhanh cưới được vợ thì phải tạo ấn tượng thật tốt với nhà vợ. Cung Huyền Thương gật đầu sau đó đi đến ghế của Lôi Hòa Nghi kéo cô dậy, nắm tay ra phòng khách ngồi, Bánh Bao cũng nhảy xuống ghế chạy theo sau.
Cung Huyền Thương ngồi xuống đồng thời để Lôi Hòa Nghi ngồi lên đùi mình, Lôi Hòa Nghi còn chưa hiểu gì thì Cung Huyền Thương đã vùi đầu vào ngực cô cất giọng ủ rũ.
- Thật không muốn để em về, chỉ muốn nhanh cưới em vào cửa!
Lôi Hòa Nghi bật cười xoa tóc Cung Huyền Thương ngư đang giỗ trẻ con:
- Ngoan, em chỉ về nhà của mình thôi mà, cũng không phải đi đâu xa, chúng ta muốn gặp lúc nào chả được, anh cần gì phải ủ dột như thế?
- Em không hiểu...
Lôi Hòa Nghi thở dài hôn lên mặt Cung Huyền Thương mấy cái:
- Được rồi, anh chịu thiệt một vài ngày, đợi mọi chuyện đi vào quỹ đạo em sẽ nói với bố mẹ việc chuyển đến sống chung với anh, được không?
Cung Huyền Thương ngẩng đầu nhìn Lôi Hòa Nghi, hai mắt sáng như sao.
- Thật không?
- Em sẽ tìm cơ hội nói chuyện với bố mẹ còn việc có được hay không, em không quyết định được!
- Không sao, phần còn lại anh lo được!
Không kham nổi chẳng phải còn có ông nội sao, so với anh ông càng muốn sớm Lôi Hòa Nghi vào Cung gia hơn.
Hai người chỉ mới xác định quan hệ không lâu ngưng phương thức sống chung lại không có chút ngại ngùng khó khăn nào ngược lại tiến triển rất tốt, ăn ý như đã yêu nhau nhiều năm, tính đến chuyện sống chung đối với những người khác có lẽ rất khó tin nhưng với hai người này lại chẳng là gì cả. Cung Huyền Thương quen với việc yêu thương nuông chiều Lôi Hòa Nghi, cô quen với sự ngọt ngào chiều chuộng của anh, một người chủ động một người bị động, chẳng có gì phải sợ mà không dám sống chung cả.
Ngồi nói chuyện phiếm một lúc cho tiêu hóa bớt sau đó Cung Huyền Thương lái xe đưa Lôi Hòa Nghi về Cung gia. Xe chỉ dừng ở trước cổng, cô tháo dây an toàn nhìn Cung Huyền Thương, vẻ mặt anh lại ỉu xìu, cũng tháo dây an toàn ra nghiêng người qua ôm lấy Lôi Hòa Nghi hôn một trận rồi mới lưu luyến để cô xuống xe vào nhà!
Lôi Hòa Nghi vẫy tay với Cung Huyền Thương rồi đi vào, anh ngồi trong xe nhìn bóng dáng cô đã khuất sau cánh cửa lớn mới không nỡ lái xe về nhà.
Cung Huyền Thương vào thư phòng xử lý một loạt văn kiện của Cung thị đến khi khuya vẫn không cảm thấy chút buồn ngủ nào, chỉ cảm thấy nhớ Lôi Hòa Nghi. Mang theo tâm trạng ủ dột lên phòng trèo lên giường chui vào chăn cố gắng nhắm mắt ngủ nhưng không bao lâu sau lại vươn tay sang bên cạnh, hai cánh tay chạm vào hư không khiến Cung Huyền Thương mở mắt. Tối qua ôm ôn hương nguyễn ngọc trong lòng ngủ một giấc ngon, chỉ một đêm nhưng lại khiến anh nghiện cảm giác này, bây giờ lại vươn tay muốn ôm Lôi Hòa Nghi như bản năng nhưng cô nào còn bên cạnh. Cung Huyền Thương mím môi vò đầu, hừ nhẹ mấy tiếng rồi đứng dậy dứt khoát ra khỏi nhà.
Ít phút sau xe Cung Huyền Thương xuất hiện dưới cổng nhà Lôi gia, ánh mắt nhớ nhung nhìn lên phòng Lôi Hòa Nghi lúc này chỉ còn lập lòe ánh đèn ngủ dịu nhẹ. Gương mặt Cung Huyền Thương tựa lên vô lăng si ngốc nhìn lên phòng cô rất lâu rất lâu. Đột nhiên đèn phòng vụt sáng khiến Cung Huyền Thương giật mình ngồi thẳng dậy.
Lôi Hòa Nghi về nhà chào hỏi mọi người một phen rồi về phòng tắm rửa qua loa thay đồ ngủ sau đó lên giường nằm, cầm lấy laptop cùng Ninh Mẫn, Lantana xử lý việc thương hiệu một lúc lâu đến khi mệt nhừ mới kết thúc. Mệt mỏi nằm xuống giường muốn ngủ thật nhanh nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó mãi vẫn không ngủ được. Lôi Hòa Nghi mím môi nhận ra vì thiếu một lồng ngực ấm áp an toàn nên cô khó mà ngủ được. Chán nản ngồi dậy lướt Weibo một tí để giải sầu lại nhìn thấy rất nhiều tin tức về Cung Huyền Thương, đều là những lời khen có cánh và những thành tựu hiếm ai đạt được của anh. Nghĩ đến anh là người đàn ông của cô, Lôi Hòa Nghi bất đắc dĩ mỉm cười ngọt ngào đồng thời cũng có chút ảo não. Nói về gia thế quả thật hai người tuyệt đối môn đăng hộ đối, trong giới số người đồng trang lứa xứng với anh chỉ đếm trên đầu ngón tay và ngược lại với cô cũng vậy. Nhưng chỉ như vậy thì không có gì đáng nói, điều đáng nói ở đây Cung Huyền Thương lại còn là một Ảnh đế nổi tiếng, hôn nhân của anh sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý từ dư luận. Nếu kết hôn với cô, người cho rằng vì tình yêu sẽ ít ngược lại vì gia tộc sẽ chiếm số đông, đặc biệt là khi cô không có danh tiếng trong giới giải trí, kết hôn đột ngột sẽ dẫn đến nhiều hệ lụy. Fan của Cung Huyền Thương rất đông đồng nghĩa với rất khó kiểm soát, đương nhiên cũng không tránh khỏi một vài thành phần fan cuồng chuyện gì cũng có thể làm. Đến lúc đó không chấp nhận chuyện của cô và Cung Huyền Thương, có thể gây ra chuyện gì không ai biết trước được.
Chuyện này nhìn vào thế lực hai nhà Cung Lôi nhìn thì nhỏ nhưng thực tế lại không đơn giản, sức mạnh của dư luận là không có điểm dừng, miệng của thế gian ai có thể cản được. Sức ảnh hưởng của Cung Huyền Thương lại quá lớn, muốn quy ẩn là điều không thể trong một sớm một chiều, nói không chừng lý do anh giải nghệ là kết hôn sẽ khiến fan càng khó chấp nhận hơn. Lôi Hòa Nghi càng nghĩ càng thấy sầu não, bất chợt trời đã rất muộn, lặng lẽ thở dài một hơi, rảnh rỗi là lại suy nghĩ nhiều như vậy nhưng... cũng không phải không có khả năng hay là nói xác xuất rất lớn. Mà cách vẹn toàn nhất...
Vừa nghĩ đến Lôi Hòa Nghi đã xoa trán mở đèn sau đó lấy giấy bút vẽ ngệch ngoạc lên giấy... đúng lúc này điện thoại lại rung lên. Lôi Hòa Nghi khó hiểu, giờ này còn ai nhắn tin cho cô nhưng vẫn cầm lấy mở ra xem.
- Thương!
Cung Huyền Thương thấy đèn phòng Lôi Hòa Nghi mở không nghĩ nhiều lặng lẽ gửi một tin nhắn xem xem cô ngủ chưa hay vẫn đang thức, ánh mắt vẫn luôn nhìn lên phòng cô.
Giống như có tâm linh cảm ứng, Lôi Hòa Nghi cầm điện thoại ra ban công nhìn xuống cổng nhà, quả nhiên nhìn thấy xe của Cung Huyền Thương, lập tức giật mình quay lại giường lấy một chiếc áo choàng khoác vào rồi rón rén đi xuống nhà. Dù đã rất muộn, xác xuất mọi người thức dậy là cực kỳ thấp những cô cũng không dám thoải mái mà đi, nhẹ nhàng hết sức, một phần vì không muốn kinh động đến ai một phần vì không biết phải giải thích thế nào nếu bị bắt gặp rón rén giờ này. Thập thò như ăn trộm trong nhà của mình chắc chỉ có mỗi Lôi Hòa Nghi.
Lại chạy một đoạn xa ra cổng, vừa hay Lôi gia buổi tối thường không cần bảo vệ canh gác vì cổng sẽ có hệ thống chống trộm tối tân. Lôi Hòa Nghi dùng vân tay mở cửa chạy ra xe Cung Huyền Thương, anh cũng xuống xe, lấy áo vest khoác thêm cho Lôi ôm cô trong lòng.
- Buổi tối trời lạnh sao lại mặc phong phanh như vậy chạy ra ngoài?
- Em sợ anh đợi lâu!
Cung Huyền Thương xoa xoa chóp mũi của cô, nhẹ nhàng vén tóc rồi hỏi:
- Sao em vẫn chưa ngủ, đã muộn lắm rồi?
Lôi Hòa Nghi cúi đầu cọ mũi chân vào mặt đường, cất giọng nhỏ như mèo kêu:
- Nhớ anh!
Cung Huyền Thương cụng trán mình vào trán Lôi Hòa Nghi.
- Trùng hợp anh cũng nhớ em!
Lôi Hòa Nghi đỏ mặt mỉm cười, một cơn gió thổi qua cô bị lạnh đến rùng mình, Cung Huyền Thương đau lòng siết chặt vòng ôm, lát sau vỗ vỗ đầu cô. Lôi Hòa Nghi một bên tận hưởng vòng ôm ấm áp một bên ngẩng đầu nói với anh:
- Thương, lên phòng em đi, trễ rồi, anh cũng nên nghỉ ngơi mai còn đi làm nữa!
- Được rồi, em đến cổng đứng đi, anh tìm chỗ đỗ xe rồi quay lại!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn chạy đến đứng ngay cổng, Cung Huyền lái xe sang một góc khuất đỗ xe rồi chạy lại phía Lôi Hòa Nghi, nắm tay cô, hai người vào nhà nhẹ nhàng lên phòng Lôi Hòa Nghi. Đóng cửa phòng rồi tâm can Lôi Hòa Nghi mới thật sự thả lỏng, thở phào một hơi. Cung Huyền Thương nhìn cô như vậy không khỏi bật cười, hai người rõ ràng là yêu nhau quang minh chính đại, đây lại là nhà của cô nhưng cứ phải lén lén lút lút như làm chuyện xấu thế này có lạ không chứ.
Lôi Hòa Nghi cởi áo khoác treo lên, chạy đến ôm Cung Huyền Thương một cái, lúc nãy không ngủ được một phần vì suy nghĩ nhiều chuyện một phần vì thiếu anh bên cạnh hiện tại Cung Huyền Thương ở đây, cơn buồn ngủ cũng ập đến, Lôi Hòa Nghi rất không có khí phách mà ngáp một cái. Cung Huyền Thương cúi đầu hôn trán cô.
- Không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi!
- Vâng!
Cung Huyền Thương cởi bớt đồ cho thoải mái chỉ chừa lại quần ngắn ở trong mà Lôi Hòa Nghi đang mệt mỏi cũng chẳng để ý nhiều như vậy, mơ mơ hồ hồ để Cung Huyền Thương dắt lên giường ôm ngủ.
Cuối cùng cũng đạt thành ý nguyện, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon. Buổi sáng hai người dậy sớm hơn thường lệ, Lôi Hòa Nghi ì ạch lục tìm cho Cung Huyền Thương một chiếc bàn chải mới dự phòng của mình rồi cùng nhau đánh răng.
Trời vẫn còn sớm nên Cung Huyền Thương không vội đến Cung thị, muốn ở bên cạnh Lôi Hòa Nghi thêm một lúc mà cô dậy sớm đầu óc tỉnh táo nhưng cơ thể vẫn còn mệt mỏi, đánh răng xong lại chui lên giường nằm, Cung Huyền Thương cũng lẽo đẽo theo cô.
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi - hai thân thể dính lấy nhau cùng nằm trên một chiếc giường. Lôi Hòa Nghi lấy Cung Huyền Thương làm gối, mặt nằm trên cơ bụng anh, tay vẽ vòng tròn trên cơ ngực săn chắc màu mật ong quyên rũ, mái tóc dài thỉnh thoảng lại lướt qua từng múi cơ tráng kiện của anh khiến Cung Huyền Thương cả người run lên, ngày càng nóng và đang có xu hướng bộc phát. Lôi Hòa Nghi chơi đùa với cơ ngực Cung Huyền Thương thỉnh thoảng còn phồng má thở một hơi khiến cả người Cung Huyền Thương căng chặt chỉ muốn đè cô xuống hung hăng dạy dỗ nhưng đáng buồn thay anh chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.
- Bé con... đừng nghịch!
Lôi Hòa Nghi chớp mắt rồi ngồi dậy, Cung Huyền Thương những tưởng đã thoát khỏi tra tấn của cô nhưng không. Lôi Hòa Nghi đổi tư thế, cả người cứ thế nằm đè lên người Cung Huyền Thương, hai chân đặt sang hai bên hông anh, mông cứ thế lấy bụng anh làm ghế sau đó nằm xuống trước ngực anh, nhìn anh chằm chằm.
- Thương, nếu em nói em muốn dạo chơi showbiz một vòng, anh có ủng hộ em không?
- Có!
Cung Huyền Thương đưa tay vuốt tóc Lôi Hòa Nghi, kìm nén dục vọng của mình, tự dặn lòng rằng Lôi Hòa Nghi còn nhỏ.
Lôi Hòa Nghi vẫn chưa xong, nhích thêm chút nữa, hai thân thể càng sát nhau hơn khiến Cung Huyền Thương khó lòng tập trung. Cứ lặp đi lặp lại rằng Lôi Hòa Nghi còn nhỏ nhưng mắt nhìn cô, nhìn xuống cảnh xuân hé lộ sau áo ngủ cùng với xúc cảm chân thật trước ngực, Cung Huyền Thương không điều khiển được suy nghĩ của mình, thầm than một câu.
‛Còn nhỏ nhưng cái gì nên lớn đều lớn hết rồi còn rất chất lượng nữa!’
- Thương!
- Bé con, chuyện em muốn làm, anh đều ủng hộ!
- Anh không hỏi lý do sao?
- Anh yêu em không phải làm giao dịch mà cần biết lý do!
Lôi Hòa Nghi mỉm cười hạnh phúc, thủ thỉ với anh:
- Thật ra em muốn trong thế giới của anh tất cả đều có em. Thương trường nhớ Cung Huyền Thương vậy cũng phải biết Lôi Hòa Nghi. Giới giải trí có Cung ảnh đế vậy cũng không được quên Lôi Hòa Nghi. Cái này nếu là ngày xưa thì sẽ suy thành câu nói: ‛Nếu chàng làm đế, vậy ta sẽ làm hậu!’. Thương, anh là một Ảnh đế cho nên em cũng muốn mình là một Ảnh hậu để xứng với anh.
Cung Huyền Thương cười, năm ngón tay luồn vào tóc Lôi Hòa Nghi, cử chỉ nhẹ nhàng như sợ làm đau tiểu thiên hạ trong lòng.
- Thật ra em không cần phải làm như vậy, em chỉ việc làm những thứ mình thích không nên gượng ép bản thân phải đi vào khuôn khổ, làm điều mình không muốn. Anh yêu em, em yêu anh, không kiên quan đến người khác càng không cần quan tâm những gì họ nói. Tương lai có chuyện gì thì anh vẫn có thể giải quyết, anh có thể bảo vệ em chu toàn, không cần lo lắng.
- Không hẳn, Thương, em muốn giảm bớt áp lực dư luận là một phần, chủ yếu là bởi vì thế giới đó có anh nên em cũng muốn mình có mặt.
- Em thật sự chắc chắn rồi chứ?
- Vâng!
- Vậy được rồi, anh sẽ giúp em!
- Ưm!
Cung Huyền Thương ngồi dựa vào thành giường, hai tay ôm Lôi Hòa Nghi.
- Thật ra với điều kiện của chúng ta, em cũng không cần mất quá nhiều thời gian để trở nên nổi tiếng. Nghi Nghi, đến lúc đó chúng ta có thể kết hôn được rồi!
Lôi Hòa Nghi đang mãi suy nghĩ cho kế hoạch mai sau nên không suy nghĩ sâu xa những gì Cung Huyền Thương nói, gật đầu theo quán tính. Anh lập tức cười sâu, có được cái gật đầu của cô anh còn lo gì nữa đây, đợi ngày cô nổi tiếng thì anh có thể sớm ngày cưới vợ rồi.
Lôi Hòa Nghi nằm trong lòng Cung Huyền Thương cọ qua cọ lại một hồi thì báo thức điện thoại reo lên.
- Thương, đến giờ anh phải đi làm rồi!
- Anh biết rồi!
- Nhưng quần áo của anh...
- Không sao, cốp xe có đồ dự phòng!
- Vâng!
Hai người bước xuống giường, Cung Huyền Thương mặc lại quần áo tối qua, Lôi Hòa Nghi giúp anh chỉnh lại tóc, cũng đi thay một bộ đồ thoải mái sau đó rón rén dẫn anh xuống nhà.
Giờ này mọi người đang dùng bữa sáng, Lôi Hòa Nghi lại hay dậy trễ nên không ăn cùng mọi người là chuyện bình thường, vừa hay từ phòng ăn không nhìn ra được phòng khách nên Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương chạy ra ngoài cũng không bị ai phát hiện.
Bảo vệ vẫn chưa tới giờ làm nên cả hai dễ dàng ra ngoài đến xe Cung Huyền Thương.
- Em vào trong nhà đi, nhớ ăn sáng đó!
- Vâng, anh cũng vậy!
Cung Huyền Thương gật đầu hôn Lôi Hòa Nghi rồi lên xe, cô nhìn anh đi khuất rồi mới vào nhà cùng dùng bữa với mọi người.
Sau khi dùng bữa sáng mọi người đi làm việc của mình, hôm nay Lôi Lăng Quân phát bệnh lười nên không đi làm, trong nhà chỉ còn hai anh em. Lôi Hòa Nghi chơi điện thoại, Lôi Lăng Quân đọc báo, cô đột nhiên nhớ đến Cung Huyền Thương rất ít khi ăn uống đúng bữa, hơn nữa thời gian lái xe từ Lôi gia đến Cung thị cũng không còn dư cho anh ăn, gương mặt hiện lên vẻ áy náy. Đặt điện thoại xuống sofa đi vào bếp, cũng sắp đến buổi trưa, hiện tại cô làm cơm mang đến Cung thị vừa hay đúng giờ.
Lôi Lăng Quân ngồi ngoài phòng khách mũi thính nghe được mùi thơm từ phòng bếp quay ra, hai chân không nghe lời mà chạy vào:
- Nghi Nghi, vẫn còn sớm sao em đã nấu bữa trưa rồi!
- Em mang ra ngoài!
- Mang đi đâu chứ?
- Không cho anh biết!
Lôi Lăng Quân không hỏi nữa, tay bốc thức ăn bỏ vào mồm không ngớt, mặt Lôi Hòa Nghi đen sì lại.
- Anh...
- Được rồi, một miếng nữa thôi!
Lại thêm vài miếng Lôi Lăng Quân mới lưu luyến không rời đi ra ngoài. Qua một hồi Lôi Hòa Nghi mang đồ ăn bỏ vào từng hộp riêng lẽ, tráng miệng, nước trái cây đều có đủ sau đó bỏ vào túi, lên phòng thay đồ lấy chìa khóa rồi chạy đến Cung thị.
Vì thân phận Cung Huyền Thương đặc thù nên lễ tân không để Lôi Hòa Nghi lên vì không có hẹn, cô cũng không tính nói rõ bản thân là ai, dù sao trước giờ cô ít dùng thân phận người Lôi gia xuất hiện ở trước truyền thông, bây giờ lại tiết lộ sợ rằng sẽ kéo đến không ít phiền phức huống chi đây còn là Cung thị. Lôi Hòa Nghi gọi cho Kỷ Tuyên bảo anh ta xuống đón mình, giờ này sợ là Cung Huyền Thương còn chìm đắm trong công việc hơn nữa cô muốn cho anh một bất ngờ nho nhỏ.
Kỷ Tuyên thấy Lôi Hòa Nghi gọi mừng như đón Phật tổ nhưng hiện tại anh cũng không rời vị trí được đành nhờ một nữ trợ lý thực tập xuống đón cô. Phân phó xong xuôi liền trở lại chiến trường như Bắc Cực với Cung Huyền Thương.
Lôi Hòa Nghi đợi vài phút thì có một nữ trợ lý đi xuống đón cô, đôi mắt sau lớp kính râm híp lại. Cô có nghe Kỷ Tuyên nói anh ta đang bận nên nhờ người xuống đón nhưng cô trợ lý này dường như không tình nguyện lắm.
Quả thật nữ trợ lý không tình nguyện ngược lại còn cảm thấy khó chịu, nỗ lực rất nhiều mới có thể vào Cung thị làm việc, vì ngưỡng mộ Cung Huyền Thương cứ tưởng sẽ được bên cạnh anh nhiều hơn nhưng ai ngờ lại bị sai đi đón một người không đâu.
Lôi Hòa Nghi không để tâm thái độ của cô ta, ưu nhã đi trước, quen đường quen nẻo đi đến thang máy chuyên dụng của Cung Huyền Thương ấn tầng của anh. Nữ trợ lý trố mắt nhìn, thầm hỏi quan hệ giữa cô và Cung Huyền Thương là gì mà có thể tự tin như vậy. Trong lòng dần len lỏi một tia đố kỵ.
Thang máy mở ra Lôi Hòa Nghi đi đến phòng làm việc của Cung Huyền Thương, gõ cửa.
Bên trong phòng làm việc Cung Huyền Thương ngồi trên ghế, Kỷ Tuyên lặng lẽ đứng sau lưng, trước mặt là mười mấy vị lãnh đạo cấp cao đang toát mồ hôi, không ngừng nói chuyện trình bày với Cung Huyền Thương. Bầu không khí ồn ào căn phòng lại lớn cho nên tiếng gõ cửa của Lôi Hòa Nghi không ai nghe thấy, vẻ mặt Cung Huyền Thương càng lúc càng lạnh hiển nhiên đã bên bờ vực tức giận, một tay đỡ trán một tay gõ lên bàn, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Lôi Hòa Nghi gõ cửa một lúc nhưng không ai đáp lại nghĩ rằng Cung Huyền Thương không có trong phòng làm việc nên vặn cửa đi vào. Không nghĩ đến mới bước vào Cung Huyền Thương đã đập tay thật mạnh xuống bàn sau đó giọng nói giận dữ phát ra.
- NÓI ĐỦ CHƯA?
Giọng nói khiến Lôi Hòa Nghi giật bắn mình, tay run lên, điện thoại đang cầm rớt xuống sàn tạo nên âm thanh không nhỏ khiến mọi người chú ý.
Hàng người trước mặt Cung Huyền Thương quay đầu nhìn cô rồi bất giác tách ra hai hàng. Vẻ mặt tức giận vẫn chưa nguôi của Cung Huyền Thương đối diện với gương mặt tái mét vì giật mình cùng với ánh mắt sợ hãi của Lôi Hòa Nghi. Anh lập tức sững người thu lại cơn giận của mình, cả người đứng dậy đi về phía cửa ôm Lôi Hòa Nghi vào lòng vuốt vuốt lưng cô, quay đầu nói với những người khác, giọng điệu đã bình tĩnh hơn nhiều.
- Tất cả ra ngoài!.
- Vâng... vâng ạ!
Sau đó nguyên đám người như được ân xá chạy khỏi phòng làm việc của Cung Huyền Thương, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Cung Huyền Thương cúi xuống nhặt điện thoại lên cho Lôi Hòa Nghi rồi dìu cô đến ghế sofa ngồi xuống, vẻ mặt ân cần.
- Xin lỗi, lúc nãy anh làm em sợ!
Lôi Hòa Nghi lúc này cũng đã bình tĩnh, vỗ tay Cung Huyền Thương lắc đầu.
- Không sao, anh cũng không phải nổi giận với em, xin lỗi gì chứ!
- Nhưng khiến em giật mình là thật, chung quy vẫn là anh sai!
Lôi Hòa Nghi sờ hai má Cung Huyền Thương, ngón tay vuốt nhẹ hai hàng lông mày vẫn chưa thả lỏng của anh.
- Không nói chuyện này nữa, cũng không cần tức giận nữa, em có làm bữa trưa mang đến cho anh, mau ăn đi!
Cung Huyền Thương nhận được phúc lợi như vậy miệng cười toe toét, giữ gáy Lôi Hòa Nghi kéo cô lại hôn một cái thật kiêu.
- Vẫn là em thương anh nhất! Em vẫn chưa ăn đúng không, vậy chúng ta cùng ăn!
- Vâng, nghe anh hết!