Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 96




Chiếc siêu xe đắt giá của Cung Huyền Thương đi thẳng vào khuôn viên Cung gia, dừng lại trước cổng lớn rước lấy vô số ánh mắt của khách khứa bên trong.

Cửa xe mở ra, đôi chân dài triệu đô của Cung Huyền Thương bước xuống, anh chỉnh lại cúc áo trước ngực rồi đi vòng qua ghế kia cúi người mở cửa xe, một tay đặt lên trần xe, một tay lịch thiệp đưa ra, khóe môi mỉm cười. Một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vươn ra đặt vào tay Cung Huyền Thương sau đó là đôi chân thon thả tinh tế thả xuống, Lôi Hòa Nghi mượn lực từ tay Cung Huyền Thương nhẹ nhàng bước ra khỏi xe, bàn tay đặt trong tay anh cũng thu lại choàng qua khuỷu tay Cung Huyền Thương, chỉnh lại tà váy rồi cùng anh đi vào trong nhà.

Khách khứa được mời hôm nay đều là nhân vật có máu mặt hàng đầu trong giới thượng lưu, đối với Cung Huyền Thương đã không còn xa lạ chỉ riêng Lôi Hòa Nghi là có người nhận ra có người không bởi lẽ cô du học 4 năm, lúc trở về cũng không thường xuyên xuất hiện ở những bữa tiệc trong giới cho nên số người nhận ra cô rất ít, chủ yếu là những gia tộc có mối quan hệ mật thiết với hai nhà Cung Lôi mới biết mặt cô.

Cho dù không mấy ai nhận ra nhưng trai tài gái sắc đi chung dĩ nhiên khiến người khác khó lòng rời bỏ. Dù không biết Lôi Hòa Nghi nhưng có thể đi cùng Cung Huyền Thương ở bữa tiệc này cũng đủ chứng tỏ địa vị của cô trong lòng anh không thấp, chỉ cần nhìn dung mạo cùng khí chất cũng lờ mờ đoán ra là một thiên kim danh giá.

Cung Huyền Thương đi lướt qua từng người, gật đầu chào hỏi sau đó đi thẳng đến chỗ Cung lão gia đang ngồi với Lôi lão gia và cha mẹ Lôi Hòa Nghi.

- Ông nội, bố mẹ!

Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi không hẹn cùng lên tiếng, Cung Huyền Thương đối với việc gọi người lớn trong nhà cũng thuận miệng như đã gọi nhiều măm không hề có chút ngượng ngùng nào.

Cung lão gia và Lôi lão gia nhìn hai đứa cháu của mình xứng đôi vừa lứa như thế thì gật đầu hài lòng sau đó nhìn nhau bật cười, ý tứ trong ánh mắt không cần nói cũng hiểu, chỉ thiếu điều ngày mai lập tức tổ chức hôn lễ thôi. Hai người lớn tuổi rồi, gần đất xa trời rồi chỉ mong lúc còn sống có thể bế được hậu duệ đời thứ tư của mình thôi.

Mẹ Lôi đứng dậy đi về phía Lôi Hòa Nghi vuốt tóc cô:

- Nghi Nghi hôm nay thật xinh đẹp!

Lôi Hòa Nghi mỉm cười nhìn Cung Huyền Thương.

- Đều là nhờ Thương một tay chuẩn bị cho nên con mới được như thế này!

- Tiểu tử này nhìn thì lãnh đạm nhưng cũng rất tâm lý đó chứ, mẹ có thể yên tâm giao con gái mình cho con được rồi!

- Nghi Nghi thì con nhận còn lời khen của mẹ con không dám nhận ạ, cốt là do bố mẹ sinh ra Nghi Nghi đã xinh đẹp hơn người.

- Miệng ngọt như vậy chẳng trách Nghi Nghi bị con bắt trong tay!

Cung Huyền Thương xấu hổ cúi đầu cười cười, bố Lôi cũng đứng dậy vỗ vai Cung Huyền Thương.

- Được rồi, không trêu hai đứa nữa. Anh các con đã đến từ sớm đang tụ tập với bạn bè một góc nào rồi, hai đứa đi tìm chúng đi, ở đây toàn mấy người lớn tuổi chúng ta thôi, không tìm được chủ đề chung để nói chuyện với mấy đứa.

- Vâng ạ, vậy con và Nghi Nghi đi trước!

- Ừ!

Cung Huyền Thương nắm tay Lôi Hòa Nghi đi đến chỗ đám người Lôi Lăng Triệt. So với chỗ Cung lão gia yên lặng thì bên phía này muốn náo nhiệt bao nhiêu thì náo nhiệt bấy nhiêu.

Ngoài ba anh em Lôi gia ra thì Olearn, Lantana, Ninh Mẫn, Quang Tuấn thậm chí Vincent, Iris và Trầm Nguyệt Anh ở Pháp cũng đến góp vui. Lôi Hòa Nghi vừa nhìn thấy mọi người thì bước chân lập tức tăng nhanh đi về phía đó.

Tất cả đang trò chuyện nghe tiếng giày cao gót đang tới gần thì quay đầu lại nhìn, Lantana nhanh chân nhất chạy đến trước mặt Lôi Hòa Nghi giữ hai vai cô xoay vòng vòng, chậc vài tiếng.

- Darling à, có tình yêu nuôi dưỡng mới đó đã lột xác ngoạn mục rồi, đúng là xinh đẹp quá đi.

Cung Huyền Thương từ phía sau xuất hiện, tay lớn giơ ra ấn vào trán Lantana đẩy cô nàng ra khỏi người Lôi Hòa Nghi.

- Nghi Nghi bây giờ là hoa đã có chủ, cô bớt dính cô ấy lại đi!

Lantana ôm trán trợn mắt nhìn Cung Huyền Thương, trong lòng thầm mắng anh trăm ngàn lần, cũng không nhớ lại xem là ai tích cực giúp anh theo đuổi người ta, bây giờ ôm được vợ rồi lại trở mặt làm như không quen biết.

- Darling, cậu coi bạn trai cậu kìa, anh ta ức hiếp mình, cậu không được trọng... sắc khinh bạn đâu đấy.

- Thương, đừng trêu Lantana nữa!

- Được, anh nghe em hết!

Cung Huyền Thương không quan tâm ánh mắt muốn ăn tươi nhốt sống anh của Lantana, dịu dàng đỡ Lôi Hòa Nghi đang cười híp mắt đến ghế ngồi.

Lôi Hòa Nghi ôm Iris và Trầm Nguyệt Anh xem như chào hỏi sau đó giới thiệu mọi người với nhau.

Ba anh em Lôi gia nhìn mấy người trước mặt ai cũng có đôi có cặp thì thở dài nhìn nhau, vẻ mặt bất lực riêng Lôi Lăng Hàn lại vẫy tay ngồi xích ra xa.

- Em không cùng nhóm với hai người, đừng nhìn em như vậy!

Lôi Lăng Triệt vừa nghe thế cánh tay giơ ra túm vai Lôi Lăng Hàn lại:

- Để ý ai rồi, nói anh nghe xem!

Lôi Hòa Nghi đang ngồi cạnh Cung Huyền Thương lập tức lên tiếng.

- Anh, sẽ không phải là cô trợ lý nhỏ đó của anh chứ?

Vẻ mặt Lôi Lăng Hàn co lại nhìn Lôi Hòa Nghi, Lôi Lăng Quân trợn mắt nhìn em trai:

- Không phải chứ, Hàn, cô nhóc đó mới qua tuổi 18 thôi đấy, còn chưa đủ 19 nữa là, em đang hủy hoại mầm non đất nước à.

Lôi Lăng Hàn như mèo giẫm phải đuôi xù lông nhìn anh trai:

- Anh nói như em già lắm vậy, cô ấy sắp 19 em cũng chỉ mới 25 tuổi thôi. Nghi Nghi còn chưa đủ 22 tuổi trong khi Cung Huyền Thương đã 30 rồi kìa.

- Anh, không cho phép anh chê Thương nhà em!

Cung Huyền Thương bị chọc đúng chỗ đau còn chưa kịp phát tiết thì Lôi Hòa Nghi đã lên tiếng bảo vệ, vị Ảnh đế nào đó lập tức cười tươi như hoa, nhìn Lôi Hòa Nghi đắm đuối thiếu điều nhào tới ôm lấy người mà hôn lấy hôn để.

- Anh à, chúng ta không cần nói nữa, em gái có chồng rồi như bát nước đổ đi, sau này vẫn là ít ăn hiếp Cung Huyền Thương lại thôi.

Lôi Lăng Triệt vỗ vai Lôi Lăng Hàn.

- Nói không sai chút nào, nhưng mà sao em không dẫn cô gái đó đến?

- Em có bảo cô ấy đến nhưng không biết cô ấy dám đến không?

Lôi Lăng Hàn vò đầu ủ rũ lên tiếng, vừa nói xong thì điện thoại reo lên, là quản lý gọi đến báo cô trợ lý của anh đến rồi. Lôi Lăng Hàn mỉm cười tính đứng dậy ra đón người thì bị Lôi Hòa Nghi cản lại.

- Anh, để em ra đón cô ấy cho, em muốn chính thức gặp mặt người chị dâu tương lai này nha!

- Vậy phiền rồi!

Lôi Hòa Nghi xách váy đứng dậy, Cung Huyền Thương cũng đứng dậy theo cô liền cản anh lại.

- Anh cứ ngồi đây đi, em chỉ đi ra cửa đón người một lúc rồi vào lại thôi mà, không lâu đâu!

Cung Huyền Thương bóp bóp má Lôi Hòa Nghi thỏa thuận.

- Được rồi, đừng đi lâu quá!

- Vâng!

Lantana ăn vội một miếng trái cây sau đó đi cùng Lôi Hòa Nghi ra ngoài.

Ngoài cửa một cô gái diện một bộ lễ phục đoan trang, dung mạo xinh đẹp như nữ thần Hy Lạp với mái tóc nâu óng á đang đứng đó, bộ dạng chần chừ không biết nên vào hay không? Lôi Hòa Nghi và Lantana đi đến, cách vài bước liền lên tiếng gọi:

- Ly Tình!

Kỷ Ly Tình nghe có người gọi tên mình thì quay sang nhìn, nở nụ cười.

- Lôi tiểu thư!

- Không cần khách khí như vậy, gọi tôi Nghi Nghi được rồi, còn đây là bạn tôi - Lantana!

Lantana và Kỷ Ly Tình nhìn nhau mỉm cười xem như chào hỏi. Lôi Hòa Nghi nói tiếp:

- Hàn ca nhờ tôi đến đón cô, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi!

Lôi Hòa Nghi vươn tay về phía Kỷ Ly Tình cô ấy gật đầu cầm tay cô đi Vừa mới đi được vài bước người cổng Cung gia lại xuất hiện một trận huyên náo khiến Lôi Hòa Nghi phải ngoái đầu nhìn lại.

Ngoài cổng là Từ Mộng và vài chị em của mình trong giới ăn mặc xinh đẹp đang đứng đôi co cùng bảo vệ. Một bên muốn xông vào bữa tiệc, một bên từ chối vì đối phương không có thiệp mời mới dẫn đến trận ồn ào này.

Từ Mộng kiêu ngạo cho rằng Cung Huyền Thương tổ chức tiệc sao có thể thiếu Từ gia huống chi cô ta trong giới giải trí cũng có máu mặt mà quên mất Từ gia dù lớn nhưng so với Cung thị khác gì chim sẻ với đại bàng, giới giải trí hôm nay trừ những người xuất thân hào môn danh gia vọng tộc thì những người khác đều không được mời. Chưa kể đến lên danh sách khách mời là Cung lão gia chứ không phải Cung Huyền Thương, người nào nhà nào bản chất như thế nào Cung lão gia sống cả đời người đã nhìn thấu tất thảy rồi. Một Từ gia nho nhỏ, một Từ Mộng từng ra tay với Lôi Hòa Nghi Cung lão gia sẽ để vào mắt sao?

Lôi Hòa Nghi nhìn trận cãi vả không có hồi kết giữa hai bên lại ngoái đầu nhìn đồng hồ thoáng nhíu mày, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Lantana, cô ấy gật đầu đi vào trong trước chỉ còn Kỷ Ly Tình đứng cùng cô.

Từ Mộng lớn tiếng một hồi rồi chỉ trỏ vào trong, Lôi Hòa Nghi lờ mờ nghe được ý của cô ta là tại sao Kỷ Ly Tình một trợ lý nhỏ bé lại được vào mà cô ta thì không? Mắt nhìn tay chỉ vừa hay nhìn thấy Lôi Hòa Nghi và Kỷ Ly Tình đang đứng ở cửa vào nhìn mình.

Từ Mộng bị dáng vẻ xinh đẹp lộng lẫy của Lôi Hòa Nghi làm cho đứng hình, mắt muốn dán luôn vào người cô. Mà cảnh tượng tiếp theo lại khiến cô ta không cách nào chấp nhận được.

Hai mắt Từ Mộng vẫn chăm chắm nhìn Lôi Hòa Nghi, đột nhiên từ phía sau Cung Huyền Thương xuất hiện hôn lên má Lôi Hòa Nghi một cái, vẻ mặt ai oán.

- Bé con, em đi hơi lâu rồi đấy!

Lôi Hòa Nghi đập lên bàn tay trên eo mình, mắt nhìn về phía Từ Mộng ngoài cổng, Cung Huyền Thương nhìn theo, mày nhíu lại, nhìn vệ sỹ đứng ngay cửa:

- Lập tức xử lý!

- Vâng!

- Nghi Nghi, chúng ta vào thôi!

- Vâng!

Lôi Hòa Nghi nhìn về phía Từ Mộng cười nhẹ rồi khoác tay Cung Huyền Thương cùng Kỷ Ly Tình đi vào trong còn đám người Từ Mộng đã bị vệ sĩ Cung gia cưỡng chế đuổi đi theo lệnh Cung Huyền Thương.

Vào trong đại sảnh, Lôi Hòa Nghi bàn giao Kỷ Ly Tình lại cho Lôi Lăng Hàn còn mình thì ngoan ngoãn đứng cạnh Cung Huyền Thương. Đèn đột nhiên vụt tắt ngay sau đó Cung lão gia xuất hiện trên sân khấu thay Cung Huyền Thương phát biểu đôi lời. Sau khi ông phát biểu xong mọi người vỗ tay, Cung Huyền Thương cũng vậy, anh quay đầu nhìn người bên cạnh nhưng phát hiện Lôi Hòa Nghi đã chạy đi đâu mất.

Trong thoáng chốc vẻ mặt anh tái mét lộ rõ vẻ hoang mang, ánh đèn mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ thứ gì nhưng gương mặt Cung Huyền Thương lại viết rõ mấy chữ như thể ai nhìn vào cũng biết: Vợ mình đâu rồi???

Mắt nhìn khắp nơi tìm người nhưng xung quanh anh quá đông mọi người lại tập trung lên Cung lão gia nên Cung Huyền Thương bị che khuất tầm nhìn, không thấy Lôi Hòa Nghi đâu cả.

Dù Cung lão gia đã phát biểu xong nhưng đèn vẫn chưa được mở, dưới sự giúp sức của vệ sỹ Cung lão gia về lại chỗ ngồi của mình. Còn Cung Huyền Thương vẫn tập trung tìm Lôi Hòa Nghi khắp đại sảnh, đúng lúc này tiếng đàn piano vang lên khiến mọi người im lặng mà lắng nghe chỉ có Cung Huyền Thương là căng thẳng. Ngay sau đó giọng hát quen thuộc cất lên kéo Cung Huyền Thương từ vực sâu vạn trượng trở về thế gian:

‛I need your love

I need your time

When everything's wrong

You make it right

I feel so high

I come alive

I need to be free with you tonight

I need your love

I need your love

I take a deep breath every time I pass your door

I know you're there, but I can't see you anymore

And that's the reason you're in the dark

I've been a stranger ever since we fell apart

And I feel so helpless here

Watch, my eyes are filled with fear

Tell me, do you feel the same?

Hold me in your arms again

I need your love

I need your time

When everything's wrong

You make it right

I feel so high

I come alive

I need to be free with you tonight

I need your love

I need your love

Now I'm dreaming, will ever find you now?

I walk in circles, but I'll never figure out

What I mean to you, do I belong?

I try to fight this but I know I'm not that strong

And I feel so helpless here

Watch, my eyes are filled with fear

Tell me, do you feel the same?

Hold me in your arms again

I need your love

I need your time

When everything's wrong

You make it right

I feel so high

I come alive

I need to be free with you tonight

I need your love

I need your love

All the years

All the times

You have never been to blame

And now my eyes are open

And now my heart is closing

And all the tears

All the lies

All the waste

I've been trying to make a change

And now my eyes are open

I need your love

I need your time

When everything's wrong

You make it right

I feel so high

I come alive

I need to be free’

(I need your love - Ellie Goulding)

Cung Huyền Thương đứng yên bồi hồi lắng nghe lời tỏ tình công khai của Lôi Hòa Nghi, niềm hạnh phúc như vỡ òa trong đôi mắt.. Cho dù xung quanh chỉ có ánh sáng mờ ảo, Lôi Hòa Nghi ngồi bên đàn piano vừa đàn vừa hát ngẩng đầu lên vẫn có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt sâu trong đôi mắt Cung Huyền Thương.

Bài hát kết thúc mọi người nhiệt liệt vỗ tay chỉ có Cung Huyền Thương là đứng yên tại chỗ nhìn về phía Lôi Hòa Nghi, cô cũng đứng dậy từ trên ghế, tay giơ ra cầm lấy chiếc bánh kem bên cạnh. Nương theo ánh lửa le lói của ngọn nến trên bánh kem đi về phía Cung Huyền Thương. Đứng trước mặt anh giữa bao người, cô giơ chiếc bánh kem lên nhìn anh mỉm cười.

- Sinh nhật vui vẻ, Thương Thương!

Chiếc bánh trong tay cô kích cỡ trung bình được trang trí rất tỉ mỉ công phu đặc biệt nhất là có rất nhiều việt quất mà Cung Huyền Thương thích. Cách trang trí chưa từng nhìn thấy ở bất kỳ tiệm bánh kem lớn nhỏ nào, vừa nhìn Cung Huyền Thương đã biết là Lôi Hòa Nghi đích thân làm, một dòng nước ấm chảy qua tim, cả người có cảm giác ngọt ngào như ăn mật, chỉ biết xúc động nhìn người yêu trước mặt.

Lôi Hòa Nghi cũng nhìn anh cười dịu dàng, mắt nhìn xuống chiếc bánh ra hiệu cho Cung Huyền Thương mau cầu nguyện, anh bật cười nhưng cũng nghe theo. Nhắm mắt lại, miệng giương lên sau đó mở mắt, thâm tình nhìn Lôi Hòa Nghi, tay giơ ra chắn trước mặt cô và ngọn nến rồi mới thổi, hơi nóng thay vì phả vào mặt Lôi Hòa Nghi thì đều bị tay anh cản lại. Thổi nến xong anh cũng không đứng thẳng người lại mà cứ thế nghiêng về trước thuận thế hôn lên môi Lôi Hòa Nghi. Cùng lúc đó đèn vụt sáng, mọi người cũng nhìn thấy rõ cảnh tượng ngọt ngào trước mặt vỗ tay ầm ầm, vài người bạn thân thiết của Cung Huyền Thương còn lớn tiếng huýt sáo khiến Lôi Hòa Nghi đỏ bừng mặt.

Cung Huyền Thương xoa mặt cô cầm lấy chiếc bánh đưa cho nhân viên phục vụ mang đi cất, bầu không khí náo nhiệt bắt đầu được khuấy động, giai điệu âm nhạc du dương lần nữa vang lên. Cung Huyền Thương cuộn tay thành nắm đấm đưa lên miệng hắng giọng rồi khom lưng hướng về phía Lôi Hòa Nghi, tay kia lịch thiệp đặt sau lưng. Cô mỉm cười nâng tà váy khụy gối rồi đặt tay mình vào tay anh. Cả hai nắm tay nhau đi đến trung tâm đại sảnh trở thành tâm điểm cho tiết mục khiêu vũ. Có Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi dẫn đầu, những cặp đôi khác cũng bắt đầu khiêu vũ.

Lần đầu tiên khiêu vũ cùng nhau nhưng Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi phối hợp ăn ý đến lạ, mọi người xung quanh giống như đang làm nền cho cặp đôi trai tài gái sắc này.

Mà Cung Huyền Thương chẳng quan tâm bản thân đang ở nơi đông người, khiêu vũ cùng người yêu, đối diện với gương mặt xinh đẹp phong tình ngay trước mắt cứ vài giây chịu không nổi mà trộm hôn cô một cái khiến Lôi Hòa Nghi tốt tính đến mấy cũng phát cáu.

- Cung Huyền Thương, anh hôn đến nghiện rồi à?

- Anh chỉ nghiện em thôi!

- Anh nghiêm túc cho em!

- Anh hôn bạn gái anh thì có gì không nghiêm túc chứ, bé con, em ghét bỏ anh sao?

Cung Huyền Thương mím môi trưng ra vẻ mặt ủy khuất khiến Lôi Hòa Nghi ba phần bất lực bảy phần cam chịu với anh.

- Em mà ghét bỏ anh thì cần chuẩn bị nhiều vậy sao?

- Anh biết em yêu anh nhất mà?

Tay Cung Huyền Thương đang đặt trên eo Lôi Hòa Nghi vòng lại kéo cả người cô dính sát vào người mình, nhân cơ hội đó Cung Huyền Thương hôn một cái lên môi cô, Lôi Hòa Nghi xấu đổ đánh vào ngực anh một cái.

- Cung Huyền Thương...

- Đừng giận, anh nghe em hết!

- Em đói rồi!

- Được được, anh đi lấy đồ ăn cho em!

Cung Huyền Thương nắm tay dẫn Lôi Hòa Nghi đi đến sofa cho cô ngồi còn mình thì đi lấy đồ ăn cho cô. Đang ung ngồi đợi Cung Huyền Thương thì một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Nguyệt nhi!

Lôi Hòa Nghi nhìn sang quả nhiên là Sở Mặc Thần, cô đứng bật dậy nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng hoàn toàn bỏ qua Tiết Đan đứng bên cạnh.

- Thần ca ca, anh cũng đến buổi tiệc này sao?

- Ừ, Cung lão gia có gửi thiệp mời đến Sở thị! Em hôm nay xinh đẹp lắm!

- Cảm ơn anh, là Cung Huyền Thương tự mình chuẩn bị cho em!

Gương mặt Sở Mặc Thần lướt qua một tia mất mát.

- Em hạnh phúc là tốt rồi!

Nơi Cung Huyền Thương lấy đồ ăn cách chỗ ngồi của Lôi Hòa Nghi không xa, từ nơi anh đứng nhìn qua vừa hay đối diện với Sở Mặc Thần. Cung Huyền Thương thấy anh ta liền căng thẳng, nhìn Lôi Hòa Nghi vui vẻ trò chuyện thì cả người như đứng đống lửa như ngồi đống than. Đặc biệt khi chạm phải ánh mắt tràn đầy tình cảm của Sở Mặc Thần dành cho Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương hoang mang, vẻ mặt nhìn Sở Mặc Thần như thể nhìn con heo bệnh ăn mất củ cải trắng tươi ngon nhà mình. Bàn tay siết chặt lại đổ mồ hôi lạnh, anh và Lôi Hòa Nghi xác định quan hệ còn chưa đủ một ngày đâu sao tình địch đã tìm đến tận cửa rồi. Quên cả việc lựa chọn món ăn cho Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương chọn liên tù tì những món Lôi Hòa Nghi thích thành một ngọn núi nhỏ rồi chạy vội lại đứng giữa cô và Sở Mặc Thần.

- Nghi Nghi, anh lấy đồ ăn cho em rồi đây, mau ăn đi kẻo đói.

Dù đã cố che giấu nhưng Lôi Hòa Nghi sao có thể không nhìn ra anh đang căng thẳng và sợ hãi, trong lòng vừa buồn vừa thương. Đưa tay nhận lấy đĩa thức ăn, tay đồng thời gãi gãi vào lòng bàn tay Cung Huyền Thương an ủi anh. Được vợ yêu khích lệ, sức chiến đấu của vị Ảnh đế nào đó tăng đột biến, nghiêng đầu nhìn Sở Mặc Thần và Tiết Đan:

- Hai vị sẽ không thật sự muốn nhìn vợ chồng chúng tôi ăn đấy chứ?

Không chỉ Sở Mặc Thần và Tiết Đan mà cả Lôi Hòa Nghi cũng bất ngờ với phát ngôn của Cung Huyền Thương, nhướng mày bật cười.

- Nếu Nguyệt nhi đói vậy Thần ca ca cũng không làm phiền em dùng bữa nữa, dù sao tương lai còn dài chúng ta sẽ còn gặp lại.

Nói rồi liền cùng Tiết Đan rời đi.

‛Một câu Nguyệt nhi, hai câu Thần ca ca, ba câu chúng ta, đúng là chướng tai gai mắt, chỉ muốn đấm cho phát!’

Cung Huyền Thương cay cú nhìn bóng lưng Sở Mặc Thần rời đi, ánh mắt tóe lửa, nắm đấm bên hông chực chờ phóng ra nhưng ngại vợ yêu còn ở bên cạnh nên không có gan. Vẻ mặt nhìn Sở Mặc Thần cay nghiệt là vậy lúc quay sang Lôi Hòa Nghi liền trở nên vô tội đáng thương như bị ai ức hiếp khiến Lôi Hòa Nghi mềm lòng đặt đĩa thức ăn xuống rồi hôn anh an ủi.

Chung quy Ảnh đế vẫn là Ảnh đế, có là nghề tay trái thì kỹ năng vẫn cao siêu như vậy.

Cả quá trình sau đó Cung Huyền Thương vẫn ngồi sát Lôi Hòa Nghi canh giữ như một kỵ sĩ trung thành, vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh như sợ bản thân lơ là một chút Sở Mặc Thần sẽ lại tiếp cận vợ mình đến nơi nhưng anh đâu biết Sở Mặc Thần sớm đã bị người nào đó đeo bám không buông không có thời gian đến tìm Lôi Hòa Nghi.

Tiệc tàn, Cung Huyền Thương cho người đưa Cung lão gia về nhà cũ nghỉ ngơi, anh ở lại tiễn khách. Đến lúc tiễn một nhà Lôi gia lại không thấy Lôi Hòa Nghi đâu anh mới lên tiếng hỏi thì nhận được câu trả lời từ mẹ Lôi.

- Nghi Nghi ấy à, con bé về cùng Lantana rồi!

Trong lòng Cung Huyền Thương hụt hẫng một chút nhưng vẫn tỏ vẻ không có gì trước mặt người lớn, lần lượt tiễn tất cả mọi người ra về xong để lại nhân viên dọn vệ sinh còn anh thì mệt mỏi lên lầu về phòng.

Đáng đứng cạnh thành cầu thang nhìn xuống dưới thì đột nhiên Lôi Hòa Nghi từ phía sau chậm rãi đi đến, hai tay mềm mại như không xương nhẹ nhàng vòng qua hông Cung Huyền Thương ôm anh từ phía sau, cả người dán sát vào lưng anh, tì cằm lên bờ vai rắn chắc của anh, nghiêng đầu nhìn, miệng vừa nói vừa thổi khí trêu người:

- Đêm nay em ở đây cùng anh, được không?

Cung Huyền Thương cả người nóng như lửa đốt nhưng lý trí vẫn còn, một tay cầm lấy bàn tay đang đặt trên eo mình, một tay sờ mặt giai nhân phía sau sau đó xoay người áp Lôi Hòa Nghi lui lại đứng dựa vào tường, hai tay ghì cổ tay cô sang hai bên, mặt cúi xuống áp sát mặt cô:

- Em xác định?

Lôi Hòa Nghi đưa mặt về trước hôn lên môi Cung Huyền Thương thay cho câu trả lời.

- Nghi Nghi...

- Sao hả, không muốn?

- Cầu còn không được!

Nói xong lập tức cúi người bế Lôi Hòa Nghi lên đi về phòng, chân dài vươn ra thô bạo đạp cửa đi vào sau đó lại hung hăng đá cửa đóng lại.