Lôi Hòa Nghi trầm mặc sau đó hít sâu một hơi:
- Mình không muốn tốn thời gian với đám người này. Mục tiêu của Tô Tử Liên là mình còn Chúc Lam là Cung Huyền Thương, nhất định Tô Tử Liên đã tiết lộ gì đó về chuyện của mình và anh ấy cho Chúc Lam nên cô ta mới nhắm vào mình. Dĩ nhiên Tô Tử Liên không nói ra việc mình là người của Lôi gia bởi lẽ cô ta từng bước lên được vị trí như ngày hôm nay mà không có kim chủ sau lưng chứng tỏ cô ta rất thông minh. Chúc Lam sẽ không dại gì đắc tội với Lôi gia nếu biết mình họ Lôi cho nên cô ta chỉ là quân cờ của Tô Tử Liên mà thôi.
Ninh Mẫn gật đầu đồng ý với suy đoán của Lôi Hòa Nghi sau đó nhìn cô hỏi:
- Vậy bây giờ cậu tính thế nào?
- Trước mắt Mẫn nhi, cậu liên hệ với phòng truyền thông của công ty lên bài đính chính chuyện này, dù sao đây cũng chỉ là lời một phía của Chúc Lam, chúng ta còn chưa lên tiếng người khác sao có thể quy chụp là chúng ta sai. Khách hàng chủ yếu của CHEN là giới thượng lưu, bọn họ không ngốc càng không dễ dàng chấp nhận chuyện để một người không có bối cảnh như Chúc Lam chi phối. Huống chi hiện tại người quay lưng với CHEN là fan của Chúc Lam, lượng khách hàng này từ đầu đã định sẵn là không ổn định lâu dài rồi, sản phẩm bọn họ nhắm đến cũng không phải sản phẩm mũi nhọn mang đến lợi nhuận lớn, trong thời gian ngắn không thể gây ra tổn thất lớn cho chúng ta. Đúng rồi, trong bài đính chính đừng quên nhắc bọn họ thông báo nếu Tô Tử Liên tiếp tục bám vào chuyện này mà hạ bệ CHEN chúng ta không ngại tiết lộ những việc khi trước cô ta đã làm khi còn đang du học đâu. Đó cũng là lý do chính tại sao chúng ta từ chối hợp tác với WF. Dù sao CHEN cũng là tâm huyết của chúng ta, chọn đối tác cũng phải chọn người có nhân phẩm đàng hoàng.
- Mình hiểu rồi, cậu yên tâm!
Lantana ngồi bên cạnh yên lặng nãy giờ cũng lên tiếng:
- Vậy Nghi bảo, cậu sẽ làm gì, có tính ra mặt không?
Lôi Hòa Nghi không chút do dự lắc đầu.
- Không, mình sẽ không ra mặt cho mọi người biết mình là người sáng lập CHEN. Hiện tại mình đang muốn bước chân vào giới giải trí, vẫn chưa có tên tuổi, mình không có ý định lợi dụng gia thế để nổi tiếng nên việc của CHEN tạm thời đê cậu và Mẫn nhi ra mặt giải quyết đi. Chỉ là một diễn viên nhỏ lại có một công ty thời trang danh tiếng ở Mỹ, cái người khác nghĩ đến đều sẽ là bối cảnh sau lưng mình chứ không phải mình, đó không phải mục tiêu mình vạch ra. Có điều sau chuyện lần này mình càng chắc chắn hơn việc phải nổi tiếng. Như vậy đến một lúc nào đó danh tiếng của mình lên cao, có thật nhiều fan, việc tiết lộ CHEN do mình sáng lập sẽ thu hút được nhiều sự quan tâm hơn, khi ấy CHEN sẽ có thêm một lượng khách hàng không nhỏ. Mình muốn WF phải ngước đầu nhìn CHEN lớn mạnh.
Lantana gật đầu sau đó không khỏi oán thán một câu:
- Lần này lại bỏ qua cho Tô Tử Liên sao?
Ninh Mẫn lập tức lên tiếng:
- Không phải bỏ qua mà là tạm thời chưa cần động đến, cứ để cô ta đắc ý một khoảng thời gian, người trèo càng cao thì té càng đau.
- Mẫn nhi nói không sai, cô ta và Chúc Lam vừa động đến CHEN thì bị người ta hạ bệ thì người khác sẽ nghĩ gì. Nghĩ rằng CHEN thù dai, hành sự không khác gì xã hội đen, lúc đó danh tiếng sẽ càng xấu đi. Chúc Lam và Tô Tử Liên lại biết lợi dụng truyền thông, đến lúc đó dù loại được cả hai thì CHEN ít nhiều gì vẫn sẽ chịu thiệt thòi không nhỏ. Hơn nữa Tô Tử Liên tốt xấu gì cũng tốt nghiệp Stanford, chẳng những không ngốc mà còn rất thông minh. Cô ta hành sự có chừng mực, biết chừa đường lui cho mình, nhìn đi nhìn lại sự việc lần này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng vẫn chưa chạm phải giới hạn lớn nhất của mình, Tô Tử Liên đoán được nên biết mình sẽ không đuổi cùng giết tận cô ta. Nếu không với tính cách có thù tất báo lẫn thế lực sau lưng mình, đừng nói là một Tô Tử Liên nho nhỏ dù mình muốn bóp nát công ty cô ta đang làm cũng không phải chuyện khó gì. Sau sự việc này nếu Tô Tử Liên hay Chúc Lam xảy ra vấn đề gì trong sự nghiệp thật không biết truyền thông sẽ bêu xấu CHEN như thế nào nên Mẫn nhi bảo hiện tại chưa phải lúc động đến Tô Tử Liên cũng không hẳn là sai. CHEN rất quan trọng với mình, cô ta đi nước cờ hiểm này quá vội vã rồi, cũng đã trực tiếp tuyên chiến với mình. Lại chọn đồng hành là người có tình ý với Cung Huyền Thương nhà mình, dù không muốn trả đũa cũng không được, cái Tô Tử Liên không đoán được là mình và Cung Huyền Thương đã bên nhau mà cho rằng hai đứa mình vẫn còn đang mập mờ. Tô Tử Liên hiểu mình nhưng suy cho cùng vẫn không phải con giun trong bụng, sao có thể hiểu hết suy nghĩ và từng đường đi nước bước của mình.
- Nghi bảo nhà chúng ta nguy hiểm quá!
Lantana lại cảm thán một câu, nhìn Lôi Hòa Nghi đầy thích thú. Cô cũng phối hợp nâng cằm Lantana, vẻ mặt cao ngạo cất lời:
- Lantana, cậu phải biết rằng điều đáng sợ không phải kẻ ngu mà tỏ ra nguy hiểm, đáng sợ là kẻ nguy hiểm mà tỏ ra ngu. Tô Tử Liên cho rằng mình tuổi trẻ bồng bột vậy mình tiếp tục giả ngu cho cô ta xem.
- Thật may... mình không phải kẻ thù của cậu, thủ đoạn ngoan tuyệt dứt khoát của Cung Huyền Thương cộng thêm tính cách có thù tất báo của cậu... thật không dám nghĩ đến. Hừm, hai người đúng là trời sinh một cặp mà.
Nghe nhắc đến Cung Huyền Thương, vẻ mặt cao ngạo của Lôi Hòa Nghi hiếm khi xuất hiện một tia mềm mại dịu dàng, thấp giọng cảm thán:
- Không phải trời sinh một cặp mà là... tự tìm đến nhau.
Nếu là trời sinh một cặp hai người đã không sinh ra ở hai thời đại khác nhau, trải qua rất nhiều chuyện mới có thể an ổn bên nhau.
- Được rồi, chuyện này đến đây thôi, mình còn bận việc nên xin phép về trước. Những việc còn lại ở CHEN làm phiền hai cậu rồi!
Ninh Mẫn gật đầu vỗ vai Lôi Hòa Nghi.
- Không vấn đề gì, cậu cứ về nghỉ ngơi đi!
- Ừ, vậy mình về đây, tạm biệt!
Lôi Hòa Nghi cầm túi xách đi xuống dưới tầng trệt, lúc nãy trong thang máy cô đã gọi tài xế đến đón, đoán hẳn chưa tới 10 phút nữa sẽ có mặt. Quả nhiên không bao lâu sau một chiếc Rolls-Royce của Lôi gia dừng lại trước mặt cô, Lôi Hòa Nghi mở cửa xe bước lên rồi về nhà.
Về đến nhà Lôi Hòa Nghi chào hỏi mọi người rồi lên phòng nằm ngủ một lát. Lúc thức dậy đã quá trưa, bụng cũng réo lên kháng nghị, Lôi Hòa Nghi vuốt tóc rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt, xong xuôi xuống nhà tìm gì đó để ăn lót dạ. Một bên ăn nhẹ một bên mở điện thoại xem Ninh Mẫn xử lý chuyện ở công ty như thế nào?
Tốc độ làm việc của Ninh Mẫn cực kỳ nhanh, bài đăng đính chính đã đăng từ lâu. Lời lẽ đanh thép, quyết liệt chứ không úp úp mở mở như Chúc Lam, Ninh Mẫn cũng đưa luôn bộ phận pháp lý vào khiến phía Chúc Lam và Tô Tử Liên phải e ngại. Chúc Lam không biết rõ nhưng Tô Tử Liên lại biết sau lưng CHEN là Lôi thị, bộ phận pháp lý của CHEN dĩ nhiên có liên quan đến Lôi thị, không phải một đoàn luật sư của WF và một minh tinh như Chúc Lam có thể so được. Dĩ nhiên những chuyện cũ của Tô Tử Liên khi ở Stanford cũng được Ninh Mẫn uyển chuyển nhắc đến, chuyện này người ngoài không hiểu nhưng người trong cuộc như Tô Tử Liên sao có thể không biết, ngay lập tức cô ta và công ty câm như hến, Chúc Lam cũng không có động thái gì.
Dư luận nhờ thế cũng được xoa dịu, chiều hướng ban đầu từ nghiêng về một phía cũng dần cân bằng lại. Nhưng Lôi Hòa Nghi trước giờ hành sự dứt khoát, những người đã quay lưng với CHEN cô không định lần nữa tươi cười đón chào cho nên địa vị của CHEN trong thị trường thời trang cũng nhờ thế mà ổn định hơn. Đẳng cấp của một thương hiệu chính là giữ được giá trị của mình, không phải khách hàng như thế nào cũng có thể tùy tiện chào đón đây còn là chưa kể đã từng quay lưng.
Đang ngẩn ngơ thì đột nhiên nhớ đến Cung Huyền Thương, lập tức nhắn tin cho anh.
‛Thương!’
Tin nhắn vừa gửi đi gài giây sau đã có hồi đáp.
‛Hửm!’
‛Anh đang bận sao, nếu bận chúng ta nói chuyện sau!’
‛Vẫn tốt, chỉ là đến trễ nên việc tồn đọng hơi nhiều, vẫn chưa ăn trưa, anh đang rất đói!’
Lôi Hòa Nghi vừa xem đã biết ý đồ của anh nhưng cô cũng biết anh chưa ăn trưa khả năng lớn là đúng, dù biết tỏng âm mưu lừa cô đến Cung thị nhưng cô cũng không nỡ để anh đói mà làm việc.
‛Vậy anh đợi chút, em mang cơm đến cho anh, nhưng hôm nay đừng mong em lại đến nhà anh, em còn nhiều việc phải làm lắm!’
‛Em không đến nhà anh vậy anh đến nhà em là được!’
‛Có khác gì nhau? Anh đừng có giở thói trẻ con nữa, anh đã 30 tuổi rồi đó chú già à!’
‛Anh không quên tuổi của mình, em không cần nhắc cũng không cần gọi anh là chú già nữa, chê anh chưa đủ già sao?’
‛Biết rồi, lão nam nhân!’
‛Nghi Nghi...’
Mặc dù chỉ gọi nhũ danh của cô nhưng Lôi Hòa Nghi lại cảm nhận được sự bất lực lẫn bất đắc dĩ của Cung Huyền Thương, khóe miệng cong lên nở nụ cười.
‛Không nói chuyện với anh nữa, em đi làm cơm trưa cho anh đây, lát nữa gặp!’
‛Anh đợi em!’
Lôi Hòa Nghi gửi đi một icon trái tim rồi để điện thoại trên sofa, bản thân thì vào bếp làm cơm trưa cho Cung Huyền Thương. Một lát sau một cái lồng đựng đồ ăn cùng mấy hộp nhỏ linh tinh được cô gói gọn vào một túi vải chuyên dùng để đựng cơm hộp bento, Lôi Hòa Nghi mang ra phòng khách cầm điện thoại, túi xách và chìa khóa xe ra ngoài.
Lái chiếc Ferrari trắng đi đến Cung thị, thuận lợi đỗ xe rồi đến tầng trệt, lễ tân đã có kinh nghiệm nên thấy cô đến thì cung kính mời vào trong, Lôi Hòa Nghi một đường đi thẳng đến phòng làm việc của Cung Huyền Thương.
Gõ cửa sau đó bước vào, cô nhìn thấy Cung Huyền Thương đang ngồi trên bàn làm việc, dáng vẻ tập trung nghiêm túc, đặc biệt là chiếc kính gọng vàng càng khiến anh thêm quyến rũ, Lôi Hòa Nghi nhìn không chớp mắt, bước chân đi đến sofa cũng chậm hơn bình thường. Cung Huyền Thương nghe động tĩnh lập tức ngẩng mặt nhìn thấy là Lôi Hòa Nghi thì gương mặt dịu xuống cười nhẹ đi về phía cô.
Đến khi anh đứng ngay trước mặt cô, Lôi Hòa Nghi vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm. Cô vừa cúi người đặt cơm trưa lên bàn thì Cung Huyền Thương giơ tay tháo kính sau đó ôm lấy eo cô kéo đến siết chặt trong lòng. Lôi Hòa Nghi còn chưa hoàn hồn thì gương mặt điển trai của Cung Huyền Thương đã phóng đại ngay trước mắt, toàn bộ lời muốn nói đều bị nụ hôn cuồng dã của anh chặn lại. Lôi Hòa Nghi bị anh hôn đến nhũn cả người, hai chân run rẩy đứng không vững, lúc Cung Huyền Thương buông tha cho cô, Lôi Hòa Nghi dường như chỉ còn chút hơi tàn, thở hồng hộc, trừng mắt nhìn anh đầy oán giận.
Cung Huyền Thương nhìn dáng vẻ tức giận thiếu điều muốn cạp bay đầu anh của Lôi Hòa Nghi chỉ biết cười tươi, vòng tay ôm càng chặt hơn, hôn lên chóp mũi cô.
- Chú già, lão nam nhân hử? Em càng ngày càng to gan!
Hóa ra anh hôn cô là vì trả đũa chuyện này, Lôi Hòa Nghi mím môi, chẳng chịu thua đáp lại:
- Em cũng không có nói sai! Anh tức giận cái gì?
- Anh không giận, anh chỉ muốn cho em biết lão nam nhân bị chê già sẽ như thế nào mà thôi. Bé con, vì em còn nhỏ nên anh còn nhịn, một lúc nào đó thời cơ đã đến, cả gốc lẫn lãi anh đều sẽ tính kỹ với em!
Lôi Hòa Nghi nhìn vào ánh mắt nguy hiểm của Cung Huyền Thương, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt. Cái ánh mắt thiếu điều đè cô xuống nhai không còn xương như thế này mà bảo không giận, con nít 3 tuổi còn không tin huống chi là cô.
- Anh đừng có dọa em, em có lòng tốt mang cơm trưa đến cho anh, anh còn hóa thành lão sắc lang dọa em, có phải không muốn ăn trưa nữa không?
- Mang đến cho anh thì làm gì có chuyện lấy lại?
Nói xong lập tức ôm Lôi Hòa Nghi cùng ngồi xuống ghê, chậm rãi mở hộp cơm ra ăn.
- Em muốn ăn không?
- Không ăn đâu, lúc nãy đã ăn rồi, em còn no.
- Vậy nằm chơi một lát đi.
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi nằm xuống sofa, đầu tựa lên thành ghế, lấy điện thoại ra chơi trong khi chờ Cung Huyền Thương ăn.
Được một lúc lại ngủ mất, Cung Huyền Thương cũng không đánh thức cô, chỉ chỉnh điều hòa cho Lôi Hòa Nghi thoải mái hơn. Ăn xong thì nhẹ nhàng thu dọn tránh gây ra động tĩnh lớn làm phiền Lôi Hòa Nghi ngủ.
Nhìn Lôi Hòa Nghi ngủ nhưng chân lại co lại để không đạp trúng ann, Cung Huyền Thương cong môi cười, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy chân cô duỗi ra đặt lên đùi anh. Chỉnh tư thế cho cô xong, Cung Huyền Thương mở laptop làm việc, thứ trên màn hình laptop của anh lại không phải chuyện gì liên quan đến Cung thị mà là những kịch bản Túc Nhạn đề cử cho Lôi Hòa Nghi. Cung Huyền Thương muốn dựa vào kinh nghiệm của mình chọn cho Lôi Hòa Nghi vài vai diễn tốt, giúp cô nhanh chóng nổi tiếng, có vậy anh mới mau chóng rước được nàng về dinh.
Vì trước đó đã ngủ một giấc nên lần này Lôi Hòa Nghi ngủ không sâu, được một lúc đã thức dậy. Duỗi người một cái thật thoải mái, cô cũng nhận ra chân mình đang gác lên đùi Cung Huyền Thương, cười ngọt ngào. Ngáp một cái rồi ngồi dậy chui vào vòng tay anh, cùng Cung Huyền Thương nhìn laptop.
- Đây là...
- Kịch bản phim! Em không có thời gian xem kỹ nên anh xem giúp em, hơn nữa anh có kinh nghiệm hơn nên có thể giúp em chọn kịch bản tốt, chọn được vai diễn nào phù hợp.
Bất giác ăn được một miếng đường từ anh khiến Lôi Hòa Nghi không khỏi cảm thấy ngọt ngào tận tim. Rõ ràng công việc ở Cung thị bận rộn như vậy nhưng anh vẫn dành thời gian quan tâm đến việc diễn xuất của cô, muốn Lôi Hòa Nghi không cảm động cũng khó, thật muốn hôn anh một cái. Nghĩ là làm, Lôi Hòa Nghi mượn thế bản thân đang trong vòng tay Cung Huyền Thương mà xoay người lại, hai tay ôm cổ anh, ngẩng mặt hôn một cái lên môi anh.
- Cảm ơn anh!
- Vì chuyện gì?
- Mọi chuyện, từ trước khi chính thức bên nhau, đến hiện tại, anh đã làm rất nhiều vì em, em không biết phải làm sao mới xứng đáng với những gì anh đã bỏ ra!
- Ngốc, anh làm không chỉ vì em mà còn vì bản thân mình nữa. Trước kia là vì em không yêu anh nên anh làm mọi thứ để em động tâm với anh, còn bây giờ anh là đang bảo vệ tình yêu mà khó khăn lắm mình mới có được, chẳng lẽ là sai!
- Không sai, anh không sai, có sai với em cũng thành đúng!
Cung Huyền Thương bật cười, giữ gáy cô cúi xuống hôn một cái rồi ôm cô xoay người lại, để trọng lượng cả người Lôi Hòa Nghi đều đặt lên đùi anh, nhìn vào không khác gì ông bố đang ôm cô con gái nhỏ trong lòng.
- Anh đã xem qua các kịch bản mà Túc Nhạn tổng hợp lại rồi, cũng đã chọn được kha khá phim và vai diễn phù hợp với em.
- Vừa hay em đang rảnh, chúng ta thảo luận một chút đi, anh không bận gì chứ.
- Không sao, những việc còn lại không gấp, anh có thể xử lý sau!
- Được, anh đã chọn được kịch bản nào rồi?
Cung Huyền Thương một tay xoa đầu cô một tay di chuột.
- Hai phim trước em đều đã đóng vai nữ chính rồi, lại là phim được đầu tư lớn nên khó tránh khỏi bị một vài người mỉa mai là hậu trường lớn, có kim chủ nên anh kiến nghị bộ phim tiếp theo em chỉ cần đóng vai nữ thứ là được. Trước tiên anh đã sàng lọc được vài bộ phim phù hợp rồi. Đây, vai nữ thứ là đệ nhất thiên kim hắc đạo của một bộ điện ảnh, vai này đất diễn không nhiều cũng không ít nhưng vì đề tài phim hắc đạo nên vai này cũng sẽ có độ thảo luận nhiều, khí chất của em lại tương đương nên vai này tương đối phù hợp. Còn một vấn đề nữa là... hừm, Cung gia thuộc gia tộc hàng đầu giới hắc đạo, tương lai em cũng chính là đệ nhất phu nhân hắc đạo cho nên diễn thử vai này có thể cho em chút cảm giác áp lực và căng thẳng, mai sau em cũng không quá bất ngờ với những việc phải làm.
Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu nhìn anh:
- Anh tính hay thật đó, chắc chắn em sẽ gả cho anh như vậy sao?
- Chuyện sớm muộn mà thôi, không gả cho anh, anh cũng tuyệt đối không để em gả cho người đàn ông khác.
- Xùy, không nói chuyện với anh nữa, hẹp hòi!
- Không đùa nữa, chúng ta tiếp tục. Vai tiếp theo anh nhắm đến cho em là nữ thứ phim thần tượng. Mặc dù dòng phim này không thể so với phim điện ảnh nhưng lại gần với khán giả hơn. Vai nữ thứ này là một cô tiểu thư sống trong nhung lụa, được nuông chiều từ bé nhưng không sống cùng bố mẹ, là thanh mai trúc mã với nam chính, vì không sống cùng bố mẹ nên nam chính trở thành người thân thiết nhất với cô ấy. Vai này không phải phản diện, chỉ là tính tình tiểu thư kiêu kỳ cao ngạo nên có một vài hành động quá khích với nữ chính mà thôi. Nếu em diễn tốt vai này có thể kéo theo một lượng fan nữa, dù sao hiện tại những vai kiểu như nhân vật nữ tiểu thư cao ngạo cũng rất được yêu thích, mà em vừa hay cũng là một cô tiểu thư kiêu kỳ bướng bỉnh, vai này không chọn em thì chọn ai. Đúng rồi, vai nam chính anh cảm thấy khá phù hợp với hình tượng của Quang Tuấn, anh sẽ đề cập với Lôi Lăng Quân để cậu ta nhắc nhở Quang Tuấn.
- Anh nói em kiêu kỳ bướng bỉnh?
- Ừ, em kiêu kỳ bướng bỉnh nhưng anh lại yêu chết cái tính cách này của em, biết làm sao được!
Kỹ năng vuốt lông được đấy, anh mà nói lệch một phát là xác định bị cạp bay đầu!
- Xem như anh thông minh!
- Không thông minh làm sao bắt được em!
Lôi Hòa Nghi ngẩng đầu lườm anh một cái, Cung Huyền Thương lập tức đánh trống lảng:
- Ngoài vai nữ thứ anh còn để ý một vai cameo nho nhỏ cho em. Là một bộ phim cổ trang, kịch bản khá tốt, nếu em chịu nhận vai cameo này thì Cung thị sẽ đầu tư cho đoàn làm phim, anh nghe nói phim này mãi vẫn chưa quay được là vì chưa có kinh phí.
- Vậy sao, vai cameo gì vậy?
- Chỉ xuất hiện vài phân cảnh nhỏ nhưng ảnh hưởng lại không nhỏ. Một bộ phim tiên hiệp, nhân vật cameo này là đệ nhất mỹ nhân tam giới cũng là nhân vật huyền thoại của tam giới, tu luyện đạt đến cảnh giới cao nhất trong tu tiên. Em có thể tưởng tượng phong thái của nhân vật này có ảnh hưởng như thế nào rồi đấy. Anh còn nhớ lúc đóng «Giang sơn mỹ nhân» em mặc trang phục cổ trang cực kỳ xinh đẹp, rất có khí chất, ít nhất trong nhiều năm diễn xuất anh chưa thấy nữ minh tinh nào mặc trang phục cổ trang xinh đẹp hơn em cho nên anh nghĩ vai cameo này em sẽ diễn tốt. Nhưng nếu muốn gây được tiếng vang lớn bắt buộc trước đó em phải có danh tiếng thì khi diễn vai cameo mới tạo được sức ảnh hưởng. Nhiều diễn viên chỉ nhờ một vài phân cảnh làm cameo mà vụt sáng thành sao, anh hi vọng em cũng sẽ may mắn như vậy!
- Vâng, em sẽ cố gắng không phụ sự kỳ vọng của anh! Hơn nữa có anh bên cạnh em tin mình sẽ làm được!
- Ừ, anh dĩ nhiên sẽ ở sau lưng trợ giúp em! Đúng rồi, lúc nãy anh có nhìn thấy một kịch bản rất hay nhưng độ khó tương đối lớn, em muốn nghe không?
- Đã nói thì phải nói cho trót, hiện tại em cũng đang có hứng thú, anh nói đi!
Cung Huyền Thương gật đầu, tay tiếp tục di chuột đến một kịch bản khác.
- Đây là một bộ phim đánh mạnh vào đề tài tâm lý học. Nam chính mắc bệnh tâm lý, nữ chính là liều thuốc duy nhất có thể kiểm soát có điều cô ấy yêu nam phụ. Nam chính không chấp nhận nên rắp tâm chia rẽ, nữ chính và nam phụ như quân cờ trong tay nam chính, bị xoay vòng vòng cuối cùng nam phụ chết, nữ chính bên cạnh nam chính sau đó dần dần nảy sinh tình cảm mà không hề hay biết toàn bộ bi kịch cuộc đời mình là do nam chính gây ra. Mặc dù đây là một bộ phim nam chủ nhưng vai nữ chính cũng được đánh giá cao, hơn nữa nếu vai nữ chính độ khó quá cao anh không yên tâm để em diễn. Bởi lẽ có nhiều trường hợp diễn viên quá nhập vai mà không thể thoát vai dẫn đến áp lực tâm lý sau đó sinh bệnh thậm chí dẫn đến tự sát, dù chỉ là một phần nhỏ nguy cơ anh cũng không thể để em mạo hiểm. Diễn xuất không phải tất cả của chúng ta, anh không cho phép em có bất trắc gì.
- «Giang sơn mỹ nhân» và bộ phim tâm lý này đều là phim nam chủ, mặc dù em có thể nổi tiếng nhưng không được đánh giá cao, anh nói xem có phải em nên có một bộ phim nữ chủ không?
- Những lời em vừa nói vừa hay trình với suy nghĩ của anh. «Người tình Paris» mặc dù là phim nữ chủ nhưng vẫn đặt nặng yếu tố tình cảm, không thể giống như những bộ phim nữ chủ khác. Anh sẽ để Túc Nhạn và Lôi Lăng Quân tìm một bộ phim nữ chủ phù hợp cho em. Ít nhất em phải có một bộ phim để đời để khi mọi người nhắc đến đều phải biết.
- Vâng! À đúng rồi, tốt nhất là một vai phản diện, những kịch bản anh chọn cho em không phải nữ chính thì cũng là nữ thứ nửa chính nửa tà, em muốn một vai diễn nữ chủ thoát vòng, phản diện càng tốt.
- Anh hiểu ý em rồi, cùng lắm không tìm được kịch bản phù hợp, anh tìm người viết riêng cho em một kịch bản như thế!
- Anh chơi lớn vậy sao?
- Có gì không được sao?
- Không dám, anh muốn thế nào thì làm thế ấy, anh nhiều tiền anh lớn nhất!
- Anh nhiều tiền chẳng lẽ em lại ít còn tiếc rẻ gì chút tiền ấy. Tình cảm, trái tim đều tiêu phí trên người em rồi, tiền thì tính là gì?
- Sao em không phát hiện miệng anh lại ngọt như vậy nhỉ?
- Anh chỉ ngọt ngào với một mình em cho nên trước đó dĩ nhiên em không phát hiện ra rồi, sao hả, muốn anh cũng như vậy với người khác ư?
- Anh dám sao?
- Dĩ nhiên anh không dám rồi!
- Vậy còn được!
- Em là tiểu tổ tông của anh, em nói gì anh nghe nấy!
- Anh như vậy bảo em không yêu làm sao được đây?
Cung Huyền Thương cười mãn nguyện giữ mặt Lôi Hòa Nghi hôn cô một trận. Sau một hồi tình tứ Lôi Hòa Nghi cũng phải về nhà, dù Cung Huyền Thương không muốn cũng không thể giữ người, chỉ có thể quyến luyến tiễn cô về.