Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 100




Lôi Hòa Nghi nhướng mày:

- Chuyện của em!

Cung Huyền Thương xoa đầu sau đó lại quẹt lên chóp mũi Lôi Hòa Nghi.

- Không phải em nói muốn dạo một vòng trong showbiz sao, anh trai em mở một công ty giải trí cũng không phải để làm cảnh, anh lại càng không phải chỉ có cái danh, nếu em đã muốn vậy anh sẽ toàn lực giúp em nổi tiếng nhanh nhất.

Lôi Hòa Nghi nhìn Cung Huyền Thương mỉm cười gật đầu. Lôi Lăng Quân ngồi một bên che mắt:

- Không nhìn nổi nữa rồi, hai người có thôi đi không?

Cung Huyền Thương lườm Lôi Lăng Quân một cái, sau đó bắt chéo chân nhìn anh:

- Câu cũng đã hiểu sơ lược ý định của Nghi Nghi rồi, theo cậu thì chúng ta nên đi theo hướng nào?

- Cậu đã sớm nghĩ tới rồi không phải sao, hỏi tôi cũng chỉ là xem xem chúng ta có cùng tần số không thôi!

Lôi Hòa Nghi khó hiểu nghiêng đầu nhìn hai người, vẻ mặt mơ mơ hồ hồ.

- Hai người đang nói gì vậy?

Lôi Lăng Quân hất mặt về phía em gái ra hiệu cho Cung Huyền Thương giải thích. Lôi Hòa Nghi lập tức nhìn anh.

- Thương, anh nói đi!

- Thật ra không có gì nghiêm trọng, anh và Quân đã định hướng phát triển cho em rồi.

- Vậy sao, em muốn nghe thử!

- Thành thật mà nói, em muốn nổi tiếng không khó, em có tài, có sắc sau lưng là anh và Quân hậu thuẫn, đảm bảo chỉ trong một thời gian ngắn sẽ có một địa vị nhất định. Vấn đề ở đây là anh và Quân muốn em nổi tiếng theo con đường thực lực chứ không phải lưu lượng. Nghĩa là em dùng khả năng của mình để lấy được sự yêu thích của công chúng chứ không phải dựa vào gương mặt hay độ nhận diện cao. Chỉ có như vậy tương lai công khai quan hệ của chúng ta, mọi người sẽ không nói em là bình hoa di động không xứng với anh.

- Nhưng em quả thật không có thực lực, em không có thiên phú diễn xuất cũng chưa từng tham gia đào tạo chính quy!

Lúc này không đợi Cung Huyền Thương lên tiếng, Lôi Lăng Quân đã nói trước.

- Nha đầu ngốc, người có thiên phú diễn xuất rất ít nhưng diễn viên hạng A bây giờ lại vô số cho nên không phải chỉ có những thiên tài diễn xuất mới nổi tiếng được. Anh và Cung Huyền Thương muốn là em được khen diễn tốt, có tài thật sự chứ không bắt buộc phải được tôn sùng là thiên tài diễn xuất.

- Ồ...

Cung Huyền Thương nắm tay Lôi Hòa Nghi đặt trên đùi, nhẹ giọng nói:

- Tính đến hiện tại em đã tham gia diễn xuất hai bộ phim, một bộ đã được công chiếu là «Giang sơn mỹ nhân», bộ còn lại là «Người tình Paris» tuy chưa công chiếu nhưng đây là bộ phim được đầu tư kỹ càng, kết hợp với Vincent là Ảnh đế quốc tế nên sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý, đặc biệt là bộ phim này em diễn rất tốt, cực kỳ chân thật giống như đó là chính bản thân em cho nên sẽ không vấp phải nhiều ý kiến trái chiều ngược lại sẽ nhận được nhiều lời khen về diễn xuất, chỉ cần quá trình tuyên truyền phim diễn ra thuận lợi nữa là tốt, có thể thấy đây sẽ là một bước ngoặt quan trọng của em. Hơn nữa anh và em còn tham gia quảng bá trang sức cho thương hiệu của Olearn, thương hiệu QUEENS là thương hiệu xa xỉ phẩm mảng trang sức với đẳng cấp cao nổi tiếng quốc tế, dự án lớn nhỏ đều khiến mọi người tranh nhau sứt đầu mẻ trán, huống chi là quảng bá bộ sưu tập mới, cho nên dự án anh và em than gia chẳng những không nhỏ mà còn là dự án được quan tâm hàng đầu của thương hiệu, hằng năm đều rất được quan tâm, chủ đề lần này lại là tình nhân. Em có thể đoán được sau khi «Người tình Paris» và dự án quảng bá của QUEENS được công chiếu thì em sẽ nổi tiếng nhau thế nào, dù không thể nhảy vọt lên minh tinh hạng A nhưng ít nhất cũng có thể ngang ngửa một diễn viên hạng hai thậm chí hơn. Sau đó em chỉ cần tham gia một vài gameshow chất lượng, một hoặc hai vai diễn ấn tượng trong phim điện ảnh hoặc một bộ phim truyền hình nội dung mới lạ được đầu tư thì mọi thứ sẽ đâu vào đấy. Cuối cùng chỉ cần một giải Ảnh hậu là cơ bản mọi thứ đã hoàn thành, mọi người sẽ biết đến cái tên Rachel của em!

Nghe thì có vẻ sẽ tốn một khoảng thời gian không ngắn nhưng đối với Lôi Hòa Nghi ở thời điểm hiện tại thì vừa đủ. Mùa trao giải vừa kết thúc chỉ hơn một tháng, đợi lần tiếp theo cũng vừa đủ để Lôi Hòa Nghi nổi tiếng, dù không thể đạt được một giải thưởng danh giá hàng đầu nhưng có một hoặc hai cái cúp để đánh dấu tên tuổi cũng rất tốt.

Lôi Hòa Nghi nghe Cung Huyền Thương phổ biến một hồi lâu thì cúi mặt suy tư, anh cũng không lên tiếng để Lôi Lăng Quân tự mình cân nhắc.

Lôi Lăng Quân sờ sờ cằm, nhìn em gái nói:

- Không cần quá nhiều giải thưởng cũng không cần xuất hiện liên tục trên màn ảnh làm mọi người phát ngán khiến bọn họ cho rằng em thiếu tiền và nóng lòng muốn nổi tiếng. Cái anh và Cung Huyền Thương hướng đến cho em là sự yêu mến và tán dương thật lòng từ công chúng. Dĩ nhiên em không có thiên phú diễn xuất nhưng việc này anh và Cung Huyền Thương thừa sức lo cho em. Chỉ cần chọn được kịch bản tốt, nhân vật tương tự tính cách của em, tốt nhất là có tài lẻ, thỉnh thoảng thay đổi hình tượng để không bị rập khuôn là được, dù không thể diễn xuất quỷ nhập thần nhưng có Cung Huyền Thương hỗ trợ, em muốn diễn tròn vai không khó. Chỉ cần khi nhắc đến em, cái đầu tiên họ nhắc đến không phải nhan sắc mà là tài năng thì em có thể bên cạnh Cung Huyền Thương mà không sợ bị mắng.

Lôi Hòa Nghi ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông đáp lại:

- Nhưng sẽ có người không để em được như ý, dù sao trong giới có rất nhiều cô gái thích Cung Huyền Thương, phía sau anh ấy lại là Cung thị, trong mắt bọn họ anh ấy không khác gì con rùa vàng, làm sao có thể để em an ổn bên cạnh anh ấy mà không gây ra sóng gió gì!

- Nha đầu, anh trai em đứng trên đỉnh kim tự tháp nhìn xuống đám người này tranh nhau nổi tiếng không phải ngày một ngày hai, chuyện em vừa nói sao anh có thể không nghĩ đến. Em muốn nổi tiếng trong thời gian ngắn việc bị bôi đen, dính scandal dĩ nhiên không thể tránh khỏi nhưng chỉ cần danh tiếng của em không đi đôi với scandal là được, vài scandal nhỏ lẻ không đạp đổ em nổi đâu huống chi anh trai em dù gì cũng là bá chủ một phương chẳng lẽ lại không bảo vệ nổi em. Nhưng em cũng tuyệt đối đừng để kẻ gian bắt được thóp đưa em vào tròng, scandal nhỏ thì không sao, em bị dính vào scandal bao nuôi hay gì đó liên quan đến đạo đức, nhân phẩm thậm chí là pháp luật thì dù được tẩy trắng cũng sẽ có người không phục, mượn đó làm cái cớ đẩy em xuống nước.

Lôi Hòa Nghi trợn mắt còn chưa kịp phản bác thì Cung Huyền Thương đã đè hai vai cô lại, thay cô lên tiếng.

- Lôi Lăng Quân, cậu lo xa quá rồi. Nói đến bao nuôi, Nghi Nghi lại không thiếu tiền, cả Lôi thị, Lôi gia, thương hiệu CHEN thậm chí tôi cũng là của cô ấy thì ai có bản lĩnh bao nuôi? Còn đạo đức nhân phẩm gì đó... Nghi Nghi là tiểu công chúa Lôi gia, sinh ra là con cưng của trời, những kẻ đó là ai mà cô ấy phải hạ mình hãm hại. Pháp luật... hừ, Nghi Nghi lại không ngốc, hạ thấp thân phận đôi co với bọn họ, cô ấy ngứa mắt ai, tôi thay cô ấy dọn đường.

- Cung Huyền Thương, cậu cho rằng tôi không biết những chuyện này chắc, đó là em gái tôi mà! Cái tôi muốn nhắc nhở Nghi Nghi là hành sự cẩn thận, đừng để bị hãm hại, khoa học kĩ thuật phát triển, muốn hại một người bằng vài bức ảnh cắt ghép không khó.

Cung Huyền Thương lắc đầu.

- Không phải sự thật thì không có gì phải sợ, Nghi Nghi... lại càng không phải lo về những thứ vớ vẩn đó. Đường cô ấy đi tôi phụ trách gạt bỏ chướng ngại vật. Kẻ hại cô ấy đừng mong yên ổn với tôi.

Lôi Lăng Quân nhìn Cung Huyền Thương thật lâu rồi sau đó bật cười.

- Quả nhiên là phong cách làm việc của Cung Huyền Thương, mọi thứ cứ quyết định như vậy đi. Nghi Nghi, hợp đồng giữa em và Lôi Phong giải trí sẽ được làm mới, Túc Nhạn vẫn là người đại diện của em, Ngọc Khánh sẽ tiếp tục làm trợ lý phụ trách việc sinh hoạt của em.

- Vâng, em nghe theo sự sắp xếp của hai người.

Dù sao gà mờ như cô có muốn cũng không giúp gì được. Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy có anh trai và chồng là dân máu mặt trong giới giải trí lại thoải mái đến vậy.

Cung Huyền Thương vẫn không buông tay Lôi Hòa Nghi ra, cứ thế nắm tay cô nói với Lôi Lăng Quân.

- Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi, hợp đồng thì không vội dù sao hai người cũng chẳng xa lạ gì. Lôi Lăng Quân, hôm nay đến đây thôi, không cần làm phiền khoảng thời gian riêng tư của tôi và Nghi Nghi nữa, cậu về được rồi!

Lôi Lăng Quân trừng mắt nhìn Cung Huyền Thương, đúng là giận mà không thể làm gì. Đến Cung thị ngồi còn chưa được uống cốc nước ăn miếng bánh đã bị đuổi. Ấm ức là vậy nhưng anh nào dám ý kiến gì, anh sợ Cung Huyền Thương nha. Mặc dù không cam tâm nhưng Lôi Lăng Quân vẫn ngậm miệng đứng dậy đi về.

Tiễn khách xong xuôi Cung Huyền Thương liền bế Lôi Hòa Nghi ngồi lên đùi mình.

- Đợi tan làm anh chúng ta đi ăn tối được không?

- Vâng!

- Em muốn ăn món gì?

Lôi Hòa Nghi đặt hai tay lên vai Cung Huyền Thương nghĩ một hồi rồi đáp:

- Sushi đi, lâu rồi em chưa ăn lại!

- Được, vậy chúng ta ăn sushi, lát nữa anh bảo Kỷ Tuyên đặt bàn!

- Vậy em không làm phiền anh nữa, anh làm việc tiếp đi, em ngồi đây đợi anh!

Lôi Hòa Nghi còn chưa kịp ngồi xuống thì mông đã bị Cung Huyền Thương giữ lại, mặt anh dựa vào vai cô, giọng điệu năn nỉ:

- Nghi Nghi, tôi nay em ở lại với anh được không?

- Dạ!?

- Ở nhà anh...

- Nhưng...

- Đi mà... quần áo của em anh đã mua cất trong tủ rồi, vật dụng cá nhân như dép, bàn chải, lược... anh đều mua cả rồi chỉ chờ em thôi đó!

- ... Được rồi!

Cung Huyền Thương được đà lấn tới hôn lên gò má Lôi Hòa Nghi một cái thật kêu, vẻ mặt tươi cười thỏa mãn.

- Anh mau qua làm việc đi, không nên chậm trễ!

- Tuân lệnh!

Trong lúc Cung Huyền Thương làm việc thì Lôi Hòa Nghi vừa ăn vặt vừa xem điện thoại đợi anh. Tan ca Cung Huyền Thương vội vã thu dọn rồi dẫn Lôi Hòa Nghi xuống lấy xe đến nhà hàng Nhật.

Cung Huyền Thương đã để Kỷ Tuyên đặt phòng trước cho nên hai người vừa đến đã có nhân viên dẫn vào phòng bao. Ngồi xuống ghế gọi món xong thì nhân viên ra ngoài để lại không gian riêng cho hai người.

- Thương, em nghe Kỷ Tuyên nói sắp tới anh có chuyến công tác ở Pháp nhưng lại trì hoãn, có chuyện gì sao?

Anh ngẩng đầu nhìn cô sau đó bật cười.

- Em không cần lo nhiều, một chuyến công tác nhỏ mà thôi!

- Anh đừng có nói dối em, mặc dù hỏi chuyện riêng của anh là không tốt nhưng nếu liên quan đến em thì em vẫn có quyền biết. Em đã dám hỏi thẳng Kỷ Tuyên thì anh cũng đoán được em đã biết rõ mọi chuyện. Cung thị muốn tiến vào ngành công nghiệp rượu vang không phải chuyện nhỏ, anh lại nói đây chỉ là chuyến công tác nhỏ, vậy với anh chuyện gì mới là lớn!

- Mở rộng sang một ngành mới đối với những doanh nghiệp khác là chuyện lớn nhưng Cung thị không giống vậy, không có ngành công nghiệp rượu vang, Cung thị vẫn hoạt động tốt.

Lôi Hòa Nghi kéo ghế đến ngồi sát bên cạnh Cung Huyền Thương.

- Mặc dù em chưa tiếp quản Lôi thị nhưng em biết muốn dấn thân vào một ngành công nghiệp mới phải trải qua nhiều quá trình, được trên dưới tập đoàn tán thành mới đưa ra quyết định, Cung thị cũng không ngoại lệ. Hơn nữa nếu đã lên kế hoạch từ lâu tại sao bây giờ anh lại đổi ý mà lùi lịch. Thương, em không hiểu rõ anh như anh hiểu em nhưng em dường như đã đoán được lý do rồi!

Cung Huyền Thương nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó bật cười.

- Anh muốn biết...

- Thật ra anh cảm thấy chúng ta vừa mới xác định quan hệ cho nên không muốn cách em quá xa, anh sợ anh không có bên cạnh em sẽ nghĩ nhiều rồi nhận ra anh không phù hợp, anh sợ sau khi anh đi Pháp quay về sẽ nhận được câu chia tay của em, đúng không?

Cung Huyền Thương không đáp nhưng vẻ mặt của anh trong mắt Lôi Hòa Nghi hiển nhiên là ngầm thừa nhận. Cô thở dài một tiếng, tay ôm lấy hai bên má Cung Huyền Thương.

- Anh không thể tin tưởng em một chút sao? Mặc dù thời gian em yêu anh không dài như anh yêu em nhưng em biết rõ tình cảm của mình, nếu em đã yêu sẽ không tùy tiện phản bội tình yêu của em!

- Anh chỉ là... không tự tin, không dám mạo hiểm đặc biệt là Sở Mặc Thần còn đang ở đây, chuyến đi này nói dài không dài nói ngắn không ngắn, anh không cách nào yên tâm, càng không thể tập trung làm việc nếu em không ở trong tầm mắt anh.

- Em sẽ đến thăm anh mà! Em không muốn vì mình mà khiến công việc của anh trễ nải. Mặc Thần... anh ấy có thể gây ra sóng gió gì chứ? Anh ấy biết chúng ta đã ở bên nhau, sẽ không gây cản trở đâu!

Ánh mắt Cung Huyền Thương tối lại, nhìn Lôi Hòa Nghi với vẻ hung hăng.

- Trước mặt anh mà em nhắc đến anh ta với dáng vẻ thân mật quá nhỉ?

- Là anh nhắc trước!

Cung Huyền Thương vươn tay muốn tóm Lôi Hòa Nghi kéo vào lòng nhưng lúc này bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Lôi Hòa Nghi che miệng cười ngồi sang một bên. Nhân viên mở cửa đẩy xe đồ ăn vào rồi đặt từng món lên bàn trước mặt cả hai. Sau khi nhân viên rời đi, Lôi Hòa Nghi cầm đũa nhìn anh:

- Mau ăn thôi, em đói rồi!

- Tối nay xem anh xử em ra sao!

Miếng sushi vừa đưa vào miệng vì câu nói của Cung Huyền Thương mà bị nghẹn, Lôi Hòa Nghi vội uống nước trừng mắt nhìn anh!

Dùng bữa xong hai người lên đường về nhà, trên xe Lôi Hòa Nghi gọi về cho mẹ nói sơ qua về chuyện hôm nay ở Cung gia một đêm. Mẹ cô tuy xuất thân là thư hương thế gia nhưng cũng không có suy nghĩ cổ hủ nên thoải mái chấp nhận chỉ dặn dò vài chuyện vặt. Cung Huyền Thương nhìn vẻ mặt của cô cũng đoán được mẹ vợ không quá khắt khe chuyện này, âm thầm tính toán chuyện để Lôi Hòa Nghi sớm dọn đến nhà mình.

Về đến nhà Lôi Hòa Nghi chạy đến ôm Bánh Bao chơi đùa mãi đến khi Cung Huyền Thương bảo cô đi tắm cô mới lưu luyến không rời lên phòng anh tắm.

Mặc dù Cung Huyền Thương chuẩn bị quần áo cho cô rất đầy đủ nhưng thay vì mặc váy ngủ thì cô lại chọn áo sơ mi của Cung Huyền Thương. Không phải mọi người thường nói đàn ông rất thích cô gái của mình mặc áo sơ mi của anh ta sao, Cung Huyền Thương dĩ nhiên không ngoại lệ. Mà Lôi Hòa Nghi cũng dám chắc dù cô mặc áo sơ mi lượn lờ trước mặt anh làm đủ trò mèo, anh cũng không dám làm gì cô. Ai bảo lúc nãy ăn cơm anh nói tối nay sẽ xử cô chứ, ai xử ai ai còn chưa biết đâu.

Tắm xong Lôi Hòa Nghi leo lên giường nằm chơi điện thoại, Cung Huyền Thương từ thư phòng về vừa vào đã thấy Lôi Hòa Nghi mặc áo sơ mi của anh nằm úp sấp trên giường đung đưa cặp chân dài trắng nõn. Ánh mắt anh tối sầm lại, cổ họng khô khốc, nhẹ nhàng đi đến rồi nằm đè lên người cô.

- Cố tình mặc như vậy để dụ dỗ anh sao?

- Không có mà, em chỉ cảm thấy mặc áo của anh rất thoải mái, xung quanh đều là mùi hương của anh...

Bàn tay vuốt nhẹ sống lưng của cô, Cung Huyền Thương cất giọng trêu chọc.

- Đến áo trong cũng không phải mặc còn nói không có ý dụ dỗ anh sao?

- Em đi ngủ trước giờ đều không mặc áo trong, chẳng lẽ anh hi vọng em mặc sao?

- Em như vậy thật là làm khó anh rồi!

Lôi Hòa Nghi nằm ngửa ra giường nghiêng mặt nhìn anh:

- Anh vẫn phải nhịn thêm đi, dù sao em biết anh sẽ không làm gì em nên em mới dám mặc như vậy trước mặt anh!

Nói xong còn nghịch ngợm nháy mắt rước lấy tiếng cười xấu xa của Cung Huyền Thương, anh không chút lưu tình vỗ lên mông Lôi Hòa Nghi một cái.

- Em đó, ỷ vào anh thương em chiều em nên cái gì cũng dám làm, cái gì cũng dám nói đúng không? Đợi đấy tương lai cả gốc lẫn lãi anh đều sẽ tính đủ!

Dứt lời hai tay vươn ra ôm Lôi vào lòng lấy chăn trùm lên cả hai, cô bị anh giam lỏng trong vòng tay cũng không thấy khó chịu, tay chọt chọt vào ngực anh hỏi:

- Anh muốn tính sổ với em như thế nào?

Cung Huyền Thương cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nhue thể nhìn con mồi mình đã thèm khát từ lâu:

- Lên giường, lấy thịt bồi thường! Đến lúc đó em có khóc lóc kêu cha gọi mẹ cũng đừng hòng anh buông tha!

- ... !?