Kiều Luyến khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, không thể tin nhìn chằm chằm trước mặt.
Nơi này là một mảnh nghĩa địa, có thể từ trên đất trống phía xa, đứng sừng sững lấy bia mộ.
Điều này nói rõ... Nơi này là một nghĩa trang!
Cô muốn tìm Tử Xuyên, thế nhưng đội trưởng lại mang cô tới nơi này...
Một loại dự cảm xấu, trong nháy mắt tràn ngập toàn thân cô.
Cô giống như nhận lấy kinh hãi, quay đầu nhìn đội trưởng.
Chỉ thấy đội trưởng khẽ gật đầu: " Cô không nhìn lầm. Tử Xuyên đã qua đời."
-
Kiều Luyến đứng lại trước bia mộ màu trắng, ánh mắt nhìn chằm chằm bia mộ.
Trên bia mộ, có ảnh chụp.
Ảnh chụp cách lâu như vậy, có chút thấy không rõ lắm.
Nhưng lờ mờ có thể nhìn ra, người này thanh tú.
Mặc dù không có đệp trai như Thẩm Lương Xuyên, lại cũng coi là anh tuấn.
Trên bia mộ viết: mộ của Chu Tùng.
Thì ra, Tử Xuyên họ Chu?
Xuống chút nữa, thời gian tử vong... ngày 21 tháng 7 của tám năm trước?
Thân thể Kiều Luyến bỗng nhiên cứng đờ.
Nếu như không có nhớ lầm, năm đó, cô hẹn Tử Xuyên gặp mặt, là ngày 20 tháng 7!!
Sáng 21, anh gọi điện thoại cho cô, nói một câu, tiểu Kiều, không gặp nữa.
Cô nắm chặt nắm tay, bỗng nhiên quay đầu nhìn đội trưởng: " Anh, anh ấy chết như thế nào?"
Đội thở dài: "Cụ thể tôi không rõ lắm, tôi chỉ biết là, tai nạn xe cộ, không thể cứu chữa, tử vong vào ngày 21."
Kiều Luyến nghe được mấy câu về sau, hai chân mềm nhũn, ngã nhào trên đất.
Tai nạn xe cộ...
Sau không thể cứu, tử vong vào ngày 21.
Thế nhưng, trước khi anh chết, có gọi điện thoại cho mình, nói tạm biệt.
Khi đó, làm sao cô cũng nghĩ không thông, đến cùng là thế nào.
Giờ này khắc này, cô cảm thấy mình đã bừng tỉnh.
Khẳng định là trên đường đến gặp mình, xảy ra tai nạn xe cộ.
Sau đó vì không cho cô khổ sở, không cho cô áy náy, cho nên mới nói như vậy...
Tử Xuyên... Tử Xuyên!!
Hốc mắt của cô biến thành đỏ bừng, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân, đều bị rút đi.
Tám năm trước, những hình ảnh chơi game cùng với Tử Xuyên, trong nháy mắt tràn vào trong đầu.
Co bị giết, sẽ hô to: "Tử Xuyên, giết cho em!"
Anh sẽ mắng cô một tiếng đần độn, nhưng vẫn báo thù.
"Tử Xuyên, sau này em sẽ không!"
Anh sẽ mắng cô một câu ngớ ngẩn, sau đó kiên nhẫn cho nàng giảng giải rất nhiều lần.
Đúng vậy.
Cũng là Tử Xuyên đáng ghét như vậy.
Dùng giọng anh biết thành vịt đực, cách khoảng cách xa như vậy, mỗi ngày đều nói chuyện phiếm với cô.
Tính khí anh không tốt, thích mắng chửi người, dữ dằn.
Nhưng đối với cô lại bỏ ra mười hai phần kiên nhẫn.
Kiều Luyến ngồi trước mộ, nhìn chằm chằm ảnh chụp trên bia mộ.
Ảnh chụp mơ hồ, thậm chí để cho cô không tưởng tượng ra được bộ dáng Tử Xuyên thực sự.
Cô cảm giác lòng của mình, giống như là bị sinh mở ra, máu chảy đau đớn.
Những năm này, cô không phải là không có nghĩ tới, có một ngày gặp mặt Tử Xuyên...
Cô nghĩ tới rất nhiều loại khả năng.
Anh kết hôn, ôm ấp vợ của mình ở trước mặt cô...
Anh chán nản, ôm bắp đùi cô khóc xin anh hối hận rồi...
Anh phát đạt, vênh váo tự đắc nhìn cô chằm chằm, dùng lời vô sỉ nói, em chính là tiểu Kiều...
Thậm chí, cô cũng nghĩ qua, anh cũng là một người bình thường, từng gặp thoáng qua cô vô số lần...
Cô suy nghĩ nhiều như vậy, lại không có nghĩ qua, anh sẽ xuất hiện trên bia mộ lạnh băng.