Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới PK

Chương 392: Dụ người yêu vui vẻ (2)




Xem đi, Thẩm Lương Xuyên quả nhiên là không thể nào tiếp thu được việc mình là chó săn...

Cô không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Nhưng cánh tay lại bị anh níu lại lần nữa, cô quay đầu, liền thấy môi anh khẽ động, cuối cùng chỉ nói ra một câu: "Anh đưa em về nhà."

-

Trên đường lái xe về nhà, từ đầu đến cuối Kiều Luyến không có nói câu nào, trong lòng vô cùng không thoải mái, để hơi thở của cô chặn lại.

Xe vừa dừng tại biệt thự, cô liền xuống xe, tiến vào phòng khách.

Thẩm Lương Xuyên nhìn bộ dạng của cô, mím môi, buông thõng con ngươi.

Anh không muốn nói dối cô.

Anh có thể tiếp nhận Kiều Luyến hiện tại, lại không thể nào tiếp thu được cô tám năm trước.

Tám năm trước... Là thương tổn cả đời sâu trong nội tâm anh.

Có lẽ, đến già, anh mới có thể nghĩ thoáng, buông tha quá khứ, mà bây giờ, anh còn không có rộng rãi như vậy.

Cô phụng phịu, anh liền giữ im lặng đi theo phía sau cô.

Mới vừa vào cửa, giúp việc liền mở miệng: " Tiên sinh, phu nhân, cơm đã chuẩn bị xong, hiện tại hai người muốn dùng bữa không?"

Thẩm Lương Xuyên lập tức nhìn về phía Kiều Luyến, đã thấy cô cúi đầu, cô nhìn chằm chằm mũi chân của mình, không nhìn ánh mắt anh trả lời: "Tôi ăn rồi, không ăn."

Lưu lại một câu nói như vậy, cô liền đi thẳng lên lầu.

Thẩm Lương Xuyên nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, tròng mắt hơi co rụt lại.

Kiều Luyến lên lầu, tiến vào phòng ngủ chính, nằm ở trên giường nhưng lại không biết phải làm những gì.

Cô nhìn chằm chằm trần nhà, chỉ cảm thấy cơn giận chỗ ngực, không nhả ra không thoải mái.

Thẩm Lương Xuyên xem thường quá khứ của cô.

Thế nhưng kỳ thật, hiện tại cô thân là một ký giả, có khác gì chó săn?

Cô nở nụ cười châm chọc trào, liền nghe thấy ở cửa truyền đến tiếng bước chân.

Cô vội vàng xoay người, nằm ngang, dùng chăn che chính mình, giả bộ như đã ngủ.

Tiếp theo, cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Lương Xuyên đi vào.

Cô có thể nghe được tiếng bước chân của anh chậm rãi tới gần, sau cùng ngừng lại cạnh giường, sau đó có thứ gì đặt trên bàn, giọng anh truyền tới: "Không muốn ăn cơm, vậy thì uống cốc sữa đi."

Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu, không có lên tiếng.

Thẩm Lương Xuyên thấy rõ ràng cô không có ngủ, lại lờ đi bộ dáng của anh, không nhịn được nhíu mày.

Muốn để cho cô ngồi dậy, lại không biết nên nói gì.

Anh trầm mặc một chút, cuối cùng mới mở miệng: " Kiều Luyến, anh đối với em..."

Lời còn chưa nói hết, Kiều Luyến bỗng nhiên vén chăn ngồi dậy, trực tiếp ngắt lời anh: " Em không muốn anh miễn cưỡng."

Lưu lại câu nói này, cô liền đi ra ngoài cửa, trực tiếp để một mình Thẩm Lương Xuyên ở trong phòng ngủ chính.

Đúng vậy, cô biết anh muốn nói cái gì, là muốn nói sẽ không chú ý quá khứ của cô đi?

Thế nhưng, ngay lúc cô hỏi thăm, anh không trả lời, rõ ràng là ngại.

Cô không muốn để cho anh cố gắng tiếp nhận cô, cô muốn chính là toàn tâm toàn ý.

Đi ra khỏi phòng ngủ chính, cô trực tiếp đi qua phòng khách, đẩy cửa phòng ra, đi vào: " ầm!" lập tức khép cửa phòng lại.

Bộ dạng phát tác kia, Thẩm Lương Xuyên nhìn trợn mắt hốc mồm.

Cái này giống như... Là lần đầu tiên Kiều Luyến phát cáu với mình?

Anh mím môi, đi theo ra, đang định qu phòng khách, chợt chú ý tới, lúc này giúp việc dưới lầu đều ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm lên lầu, hiển nhiên là nghe được hai người mới cãi lộn.

Anh nhất thời cảm thấy có chút không được tự nhiên, ho khan một tiếng, ánh mắt rơi vào cửa phòng khách.