Ảnh Đế Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 62




Những ngày cuối cùng của thai kỳ, Lãnh Minh Quân đều túc trực bên Trần Hân Nghiên, nửa bước cũng chẳng rời. Trần phu nhân và Lãnh phu nhân cũng đã sẵn sàng chào đón cục cưng chào đời.

Nửa đêm, cơn đau bụng ập đến khiến Trần Hân Nghiên tỉnh giấc, cô đưa tay khều khều Lãnh Minh Quân đang ngủ bên cạnh.

“Chồng ơi…”

Lãnh Minh Quân chỉ vừa vào giấc ngủ, nghe tiếng cô gọi liền giật mình tỉnh giấc, anh nhìn thấy cô liền gấp gáp lên tiếng: “Sao thế vợ?”

“Em… em đau bụng quá. Hình như… em sắp sinh rồi… Á…”

Lãnh Minh Quân nhanh chóng xuống giường thay quần áo, nhanh chóng lái xe đưa cô đến bệnh viện.

Trần Hân Nghiên được các y bác sĩ đưa vào phòng sinh. Lãnh Minh Quân đợi ở bên ngoài, anh gọi điện thông báo cho ba mẹ hai bên.

Nhận được cuộc điện thoại của Lãnh Minh Quân, ông bà Trần và ông bà Lãnh ngay lập tức lái xe đến bệnh viện. Sự xuất hiện của họ khiến những người ở bệnh viện một phen hú vía, tự hỏi người bên trong là ai, có quan hệ gì với gia tộc họ Trần, họ Lãnh mà khiến họ có thể xuất hiện ở đây vào giờ này.

“Hân Nghiên, con bé sao rồi con?”

“Mẹ con cô ấy đang ở bên trong, các bác sĩ không cho con vào nên con cũng không rõ nữa.” Lúc trả lời Trần phu nhân, khuôn mặt anh lo lắng thấy rõ.

“Không sao đâu con đừng lo lắng quá.”

Dù mọi người an ủi là thế nhưng Lãnh Minh Quân đương nhiên biết cửa sinh chính là cửa tử, sơ hở một chút có thể khiến con người ta hối hận của một đời. Mẹ con Trần Hân ở bên trong bao nhiêu lâu thì bấy nhiêu đó thời gian Lãnh Minh Quân như ngồi trên đống lửa, lo lắng không thôi.

Đã nhiều giờ đồng hồ trôi qua nhưng Trần Hân Nghiên vẫn chưa sinh, cánh cửa phòng mở ra một vị bác sĩ bước ra, mọi người gấp gáp hỏi tình hình của Trần Hân Nghiên.

“Vợ tôi sao rồi bác sĩ?”

“Con tôi sao rồi bác sĩ?”

“Cô ấy sinh khó, người nhà theo tôi ký cam kết để cho sản phụ mổ.”

Lãnh Minh Quân nghe lời vị bác sĩ nói như sét đánh ngang tai, hai chân cũng không còn đứng vững được nữa.

“Ai là chồng của sản phụ Trần Hân Nghiên?”

“Là tôi.”

“Anh theo tôi ký giấy cam kết, sản phụ phải được mổ ngay lập tức.”

“Đi đi con.” Lãnh phu nhân vỗ vỗ vai anh như trấn an.

Lãnh Minh Quân nhanh chân đi theo làm giấy cam kết để Trần Hân Nghiên sinh mổ. Chưa bao giờ việc ký vào một tờ giấy lại khiến anh cảm thấy lo sợ như lúc này.

“Tôi có thể vào với mẹ con cô ấy được không?”



Lãnh Minh Quân lên tiếng hỏi ý kiến của bác sĩ, anh hy vọng những lúc như thế này có thể cùng cô vượt qua.

“Được.”

Có được sự đồng ý của bác sĩ, Lãnh Minh Quân theo chân y tá để mặc đồ bảo hộ sau đó đi vào phòng sinh của Trần Hân Nghiên. Anh nhìn thấy cô trên bàn mổ liền cảm thấy xót xa, như có ai đang đâm từng vết dao vào người anh.

Lãnh Minh Quân cầm lấy tay cô, nhỏ giọng trấn an dù không biết cô có nghe không: “Có anh ở đây rồi, vợ cố gắng lên nhé.”

Cuối cùng ca mổ của Trần Hân Nghiên cũng diễn ra thành công tốt đẹp. Trần Hân Nghiên được các y bác sĩ đưa về phòng hồi sức, Lãnh Minh Quân suốt quá trình đều túc trực bên cô đến cả nhìn xem cục cưng hình dáng như nào, là trai hay gái anh cũng không để tâm đến nữa.

Lãnh phu nhân và Trần phu nhân nghe thấy Trần Hân Nghiên đã vượt cạn thành công liền vui mừng, thầm cảm ơn ông trời đã phù hộ cho cô mẹ tròn con vuông. Hai bà nhìn thấy đưa bé được đưa ra ngoài liền hớn hở nhìn đứa bé kháu khỉnh.

Trần Hân Nghiên sau khi hết thuốc mê cuối cùng cũng đã tỉnh, cô đưa mắt tìm cục cưng của mình nhưng chẳng thấy đâu.

“Con đâu rồi anh? Cục cưng là con trai hay gái?”

Lãnh Minh Quân nghe vợ hỏi liền ngây ngốc, vì từ lúc đó đến tận bây giờ anh vẫn chưa nhìn lấy bảo bối một cái, Lãnh Minh Quân ấp úng: “Anh không biết nữa. Vợ em thấy sao rồi? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

“Em muốn gặp con, cho em gặp con.”

Vị y tá mang đứa bé vào đặt xuống bên cạnh Trần Hân Nghiên, thông báo: “Cục cưng là một hoàng tử kháu khỉnh, chúc mừng gia đình mình nhé.”

Trần Hân Nghiên nhìn thấy vẻ mặt có phần hơi hụt hẫng của Lãnh Minh Quân liền phì cười: “Chồng sao thế, không vui sao?”

Lãnh Minh Quân lắc đầu: “Không có, mẹ con em bình an là anh mãn nguyện rồi.”

Trần Hân Nghiên đương nhiên biết Lãnh Minh Quân thích con gái đến nhường nào, cô cầm lấy tay anh, giọng thủ thỉ: “Em đã hứa sẽ sinh bình rượu mơ cho anh rồi mà, đừng buồn nữa.”

“Không sinh nữa.”

“Hửm?”

“Anh không nỡ nhìn thấy vợ đau đớn như vậy nữa.”

Lãnh Minh Quân chứng kiến cảnh Trần Hân Nghiên sinh rất khó khăn, anh rất lo lắng cho cô đương nhiên sẽ không hy vọng cô vì sinh con cho anh mà xảy ra chuyện không hay.

Trần Hân Nghiên ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi rồi mới trở về nhà. Đứa trẻ được Lãnh Minh Quân đặt tên là Lãnh Minh Triết, cậu bé được mọi người yêu thương, cưng chiều hết mực.

Năm cậu bé lên ba, với thân hình kháu khỉnh cùng giọng nói cực kỳ dễ thương khiến Trần Hân Nghiên suốt ngày chỉ muốn trêu chọc cậu bé mãi thôi.

Lãnh Minh Quân có chuyến công tác vài ngày, Trần Hân Nghiên với Lãnh Minh Triết ở nhà. Cậu bé bị mẹ chọc liền mếu máo cầm lấy điện thoại gọi cho bố.

“Anh nghe đây, sao thế vợ?”

“Con không phải là vợ của bố. Con là bảo bối của bố đây.”



“Bảo bối yêu, có chuyện gì vậy con?”

“Tại sao bố lại yêu cầu con bảo bệ mẹ mỗi khi bố đi làm? Vợ của bố lợi hại thế cơ mà, thế mà bố cứ bảo vệ, bảo vệ.” Cậu bé vừa nói vừa mếu máo khóc.

“Vì mẹ con là con gái. Chúng ta là con trai nên phải bảo vệ mẹ con chứ, có phải không?”

“Mẹ bắt nạt con suốt ngày, cũng là con gái nhưng mẹ như hổ cái ấy. Khi nào giàu có con sẽ giúp bố tìm vợ mới.”

Trần Hân Nghiên nghe thấy cục cưng nói muốn tìm vợ mới cho bố liền phì cười.

Lãnh Minh Quân nghe thế liền cười lớn: “Mẹ đang ở đấy đúng không?”

“Đúng ạ.”

“Con đúng là ngốc. Vợ bố xinh đẹp và dịu dàng nhất trên đời sao có thể như con nói chứ.”

“Bố mẹ đúng là cùng một giuộc bắt nạt con mà.” Lãnh Minh Triết không thèm nghe điện thoại của Lãnh Minh Quân nữa, cậu bé ôm lấy gấu bông, tự chơi một mình.

Trần Hân Nghiên nhìn thấy cậu bé ấm ức liền lên tiếng: “Sao thế bảo bối, không muốn nói chuyện với bố nữa à?”

“Con không nói chuyện với bố nữa, bố mẹ chỉ giỏi ăn hiếp con thôi, con mách bà ngoại cho mẹ xem.”

“Được rồi, ngoan không khóc nữa. Mẹ mua đồ chơi mới cho con nha.”

Lãnh Minh Triết ngày một lớn, Trần Hân Nghiên nhiều lúc muốn sinh thêm một bé nữa cho Minh Triết có em nhưng đều bị Lãnh Minh Quân từ chối. Trần Hân Nghiên chỉ còn cách lén lút chọt thủng bao cao su để mang thai, có như vậy mới thực hiện được kế hoạch của mình.

Cuối cùng, Trần Hân Nghiên cũng sinh cho Lãnh Minh Quân một bé gái xinh xắn, ước nguyện mua chiếc nôi hồng cho công chúa nhỏ của Lãnh Minh Quân cuối cùng cũng đã được thực hiện.

Trần Hân Nghiên nhìn thấy vẻ ấm ức của anh liền lên tiếng hỏi: “Chồng sao thế, không vui sao?”

“Vợ bẫy anh.” Lãnh Minh Quân buộc tội cô.

“Em bẫy anh gì chứ?”

“Vợ lén lút chọt thủng bao để mang thai.”

Trần Hân Nghiên phì cười: “Em biết anh vẫn rất muốn có một tiểu công chúa nhưng vì anh xót em nên mới như vậy. Nhưng bây giờ em đã bình an vô sự sinh tiểu công chúa rồi mà, đừng giận nữa có được không?”

Lãnh Minh Quân ôm lấy cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô: “Cảm ơn vợ nhiều lắm, vất vả cho em rồi.”

Công chúa nhỏ được anh đặt tên là Lãnh An Nhiên. Một nhà bốn người sống với nhau vô cùng hạnh phúc. Lãnh Minh Quân cực kỳ cưng chiều hai người con gái của đời mình. Lãnh Minh Triết cũng thừa hưởng nhiều tính cách từ bố, cậu bé từ khi có em không còn mè nheo nữa, rất ra dáng là một người anh trai yêu thương em gái.

Gặp đúng người, bạn sẽ chẳng cần phải trưởng thành vì người ấy sẽ sẵn sàng gánh vác tất cả để bạn được bình an. Cuộc sống của Trần Hân Nghiên và Lãnh Minh Quân cuối cùng cũng hạnh phúc trọn vẹn với hai bảo bối nhỏ.

_THE END_