Ảnh Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Cô Vợ Vô Tri

Chương 12




23.

“Hai người dành thời gian để tham gia buổi biến hình à?”

Niếp Ngữ Lan mặc bộ váy công chúa tinh xảo, gương mặt ửng hồng.

Hoàn toàn trái ngược với hình ảnh như chạy nạn của bọn tôi.

Đừng nhắc nữa, chảy nước mắt thành sông á.

Trên mạng bắt đầu vote phiếu, bình luận toàn là [cả đời không quên].

Nhiệm vụ hoàn thành.

Tổ tiết mục hỏi tại sao Đàm Tự Xuyên có suy nghĩ đi hẹn hò ở bờ sông.

Đàm Tự Xuyên nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi có lên mạng kiểm tra, các cô gái thích xem tuyết đầu mùa, thích cầm tay đi dạo với người yêu, thích chụp ảnh ở bờ sông khi gió thổi. Vậy nếu tôi kết hợp ba cái này thì có thể sẽ tạo ra hiệu quả khiến người hạnh phúc tới mức cả đời không quên được.”

....

Cho nên anh mang tôi đi dạo mát ở bờ sông lúc trời tuyết đó hả?

Đầu tôi giờ nó kêu ong ong luôn rồi.

Hóa ra là anh đã suy tính rồi nghĩ ra chứ không phải trả thù tôi hả?

Nhưng mà cái này hơi độc đáo đấy.

Lời nói này của anh khiến những ai nghe được đều sửng sốt.

U là trời, hết nói nổi luôn á.

Khu bình luận cũng điên rồi.

[Lãng mạn thế, anh không muốn sống nữa à?!]

[Nói riêng từng cái đều rất hợp lý, nhưng kết hợp lại thành một thì em chỉ có thể gọi anh là tên ngốc thôi!]

[Anh đừng đi show nữa, đi bệnh viện kiểm tra não đi, xem trong đầu anh có thép không?]

[Anh trai, tui chỉ có thể khen anh giỏi á, may mà chỉ chọn lựa ba cái trong nghìn cái thôi.]

[Móa, anh...]

[....]

Trên bình luận toàn là lời cười nhạo thôi.

24.

Niếp Ngữ Lan vỗ vai anh nói lời cà khịa: “Với chỉ số IQ này của anh mà có thể sống tới hôm nay cũng khó thật đó.”

Chu Mạt Nhất: “Thầy Đàm, nếu đây là lời nói đùa thì em sẽ cười bảo lời nói đùa này thú vị á, nhưng nếu là thật thì em cạn lời luôn.”

Ca sĩ nổi tiếng: “Tiểu Tống, em vất vả rồi, anh Đàm.... thôi.”

Tôi thở dài.

“Không vất vả, mệnh khổ thôi.”

Tác giả: “Ôi, xem nhiều sách chút, có khi kiếm nhiều tiền cũng vô dụng.”

Đạo diễn Kỉ: “Anh... Tôi... Hắn... Đi ngủ sớm tí.”

....

Mỗi người đều nhìn anh với ánh mắt muốn nói mà thôi, nói không thành lời, còn nói kiểu nghẹn họng không tìm được từ gì.

Đàm Tự Xuyên khó hiểu.

“Sao họ nói vậy? Anh làm không tốt à?”

Tôi:....

Tôi giữ mặt anh, kệch cỡm nói: “Tốt, làm tốt lắm, bé cưng nhà ai mà thông minh vậy cơ chứ?”

Tôi hận không thể bóp chết anh.

Anh mở to mắt như chó nhỏ đang đợi khen ngợi.

“Nhà em đó!”

Tôi:...

Hóa ra anh nghe không hiểu, còn đang chìm trong vai diễn cơ đấy.

Cho đến khi anh đi ngủ vẫn không hiểu sao họ lại nói như vậy.