Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: 一青 ( Nhất Thanh)

Beta: Lê

Chương Hướng Duy biết hẹn ở đây chỉ là hẹn gặp mặt, cũng không có hàm ý gì đặc biệt, nhưng con hươu trong lòng vẫn vui mừng đến mức nhảy nhót quá độ mà chết toi.

Bây giờ là sáng sớm khoảng sáu giờ, một ngày vừa mới bắt đầu, hẹn là buổi tối, vẫn còn sớm, không cần phải nghĩ nhiều, không nghĩ nữa, mình không nghĩ nữa, mình còn phải quay phim ngắn, giáo viên còn đang chờ.

Chương Hướng Duy tự chỉnh đốn suy nghĩ của bản thân.

Kịch bản của phim ngắn không phức tạp lắm, quan hệ giữa Chương Hướng Duy và Lâm Kỳ cũng rất đơn giản, lời thoại cậu đều đã thuộc nằm lòng, cũng luyện tập trước gương nhiều lần.

Lâm Kỳ cũng chuẩn bị rất đầy đủ, bọn họ thực ra không có thời gian để tập luyện với nhau, nhưng lại phối hợp cực kì tốt.

"Chúng ta diễn lại một lần có được không..."

Sau khi giáo viên hô "Qua" Chương Hương Duy nhỏ giọng nói với bạn diễn của mình: "Tớ cảm thấy vừa rồi còn thiếu một chút nữa"

Lâm Kỳ ngẩng đầu nhìn cậu, không nói gì.

Chương Hướng Duy vẻ mặt cực kì khó hiểu.

Lầm Kỳ quay đầu lạnh nhạt nói: "Thầy ơi, em với Chương Hướng Duy muốn quay lại một lần"

"Cô ấy thích cậu đấy"

Lúc Vương Trình đến tìm Chương Hướng Duy, đây là câu đầu tiên cậu ta nói.

Chương Hướng Duy nhìn theo ánh mắt của cậu ta, nhìn thấy gương mặt có giá trị nhan sắc cao của Lâm Kỳ, chém đinh chặt sắt đáp: "Không thể nào"

Vương Trình cân nhắc: "Người như vậy tớ cũng từng quen qua, cô ấy sẽ không biểu lộ gì với cậu đâu, cậu coi như không biết là được"

Chương Hướng Duy nghe cậu ta nói như vậy, biểu tình hơi biến đổi.

"Thích tớ thật ư? Nhưng mà làm gì có lí do, lần này làm bài tập kết khoa mới nói chuyện cùng cậu ấy mà"

Vương Trình thở dài trong lòng, Hướng Duy, thích một người nào đó, không cần phải phức tạp đến vậy.

Chương Hướng Duy nói mấy câu, lại thấy Lâm Kỳ liếc về phía bên này, vội vàng nhắc nhở huynh đệ: "Lâm Kỳ đến này, cậu đừng nói lung tung gì đấy"

Vương Trình ôm lấy cổ cậu, chiều cao và hình thể đều có cách biệt, trông như đang ôm cậu vào ngực.

Lâm Kỳ liếc nhìn cánh tay khoác trên cổ Chương Hướng Duy.

Vương Trình cười như không cười: "Hi người đẹp"

Lâm Kỳ không đáp lại, cô chỉ nói với Chương Hướng Duy một câu: "Cảm ơn"

Chương Hướng Duy vốn bị lời nói của huynh đệ mình ảnh hưởng, đứng trước mặt cô lại càng ngại ngùng, thấy cô lại nói cảm ơn lần nữa, nhất thời dở khóc dở cười.

"Sao cậu lại nói với tớ câu này rồi"

Lầm Kỳ nói: "Không phải cảm ơn vì cậu đã giúp tớ sửa kịch bản, khiến nhân vật trọn vẹn hơn, mà là cảm ơn cậu ban sáng nay đã yêu cầu nghiêm khắc, nên phần kia mới quay tốt như vậy"

Chương Hướng Duy không hiểu ra sao.

"Chúng ta hợp tác với nhau, đều suy nghĩ cho bộ phim thôi, tớ nghiêm khắc một chút là điều nên làm mà ha?"

Lâm Kỳ mấp máy môi, trầm mặc vài giây.

"Chúc cậu quay phim thuận lợi nhé. "

Chương Hướng Duy bóc socola bỏ vào miệng, cô ấy trả lời như vậy, có lẽ là đã hiểu được ý trong lời nói của mình, cậu khẽ thở hắt ra một hơi.

Vương Trình lên cơn hô một tiếng vào sát bên tai Chương Hướng Duy: "Này"

Chương Hướng Duy tí nữa thì cắn vào lưỡi.

"Lão Vương, cậu làm sao thế,làm sao mà cứ gay gay quài vậy, cậu đừng có mà vì trên mạng người ta ăn nói lung tung rồi nảy sinh nghi ngờ với độ thẳng của bản thân đấy nhé, thật đấy, tỉnh táo chút đi, đừng dọa tớ"

Vương Trình nhìn cậu: "Gay lắm hả?"

Chương Hướng Duy nói: "Gay"

Vương Trình sờ sờ cằm.

"Nói ra lại bảo mê tín, chắc do lâu quá tớ không tìm bạn gái, hoặc do cậu càng lớn càng giống con gái đấy?"

Chương Hướng Duy thở phì phò đẩy cậu ta ra, nhặt balo đi tìm giáo viên.

Vương Trình lười đuổi theo cậu.

"Hướng Duy kia,vì sao cậu phải giúp cô ấy chứ?"

Chương Hướng Duy nói: "Trả nợ nhân tình"

Vương Trình bước vài bước đã sóng vai với cậu.

"Nhân tình gì?"

Chương Hướng Duy liếm socola ở đầu lưỡi đáp: "Lúc trước tớ dùng thành tích thi đứng đầu toàn quốc đỗ vào đây, lúc có bài khóa chuyên ngành, tới lượt tớ lên sân khấu, mọi người đều ở dưới chỉ chỉ trỏ trỏ"

"Chỉ điểm thì tớ có thể tiếp thu, nhưng chỉ trỏ thì không thích, cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, áp lực càng lớn hơn, cho nên muốn trốn tránh, sau đó tớ bắt đầu ghét việc đến lớp, thậm chí từng nghĩ đến việc thôi học"

Vương Trình ngạc nhiên, chưa bao giờ nghe đến chuyện này, hóa ra dù là huynh đệ cũng không thể khiến người này chia sẻ toàn bộ mọi thứ với mình, cậu ta u ám nghĩ.

"Có lần tớ hợp lại với một nhóm nhỏ để diễn tiểu phẩm, trạng thái của tớ cứ mãi không ổn định, bọn họ bỏ đi ăn uống, tớ ngồi ở trên sân khấu rất lâu, không biết Lâm Kỳ đến từ lúc nào, ngồi ở trên thính phòng, cậu ấy hỏi tớ tại sao lại báo danh khoa biểu diễn, chính câu hỏi này đã thức tỉnh tớ, khiến tớ nhớ đến ước nguyện ban đầu của chính mình, sau đó chậm rãi quay lại đúng quỹ đạo"

Chương Hướng Duy che mặt hít sâu: "Cậu ấy không cần phải nhớ rõ, có lẽ đối với cậu ấy đây chỉ là một việc nhỏ chẳng đáng kể đến"

Vương Trình mặt đen lại, mẹ nó đây là thầm mến từ lâu rồi mà, không nhớ rõ đếu gì, có mà cậu quên mất thì có.

"Đúng là giúp người ta cũng tính là một cách trả ơn, nhưng cậu lại chọn cách để lại hậu họa khó lường"

Vương Trình đối diện với ánh mắt khó hiểu của thiếu niên.

"Dựa vào nhiệt độ của cậu bây giờ, phim ngắn của khoa các cậu nhất định sẽ được tuyên truyền trên mạng, phần diễn của cậu chính là trọng điểm, cô ấy hợp tác với cậu, dựa hơi việc cậu được chú ý, thậm chí có thể ký với các công ty luôn được"

Chương Hướng Duy nói: "Rất tốt mà"

"Tốt cc gì" nỗi lòng Vương Trình như một người cha già.

"Cậu không phải người đầu tiên trong lớp nhận đóng phim, có mấy người đã đi đóng từ lâu rồi, chỉ là không nổi được thôi, gần đây bọn họ còn cọ nhiệt của cậu, công ty đăng mấy cái thông cáo rõ tởm, nhìn phát ớn, lúc phỏng vấn còn bóng gió nhắc đến cậu, vừa nãy ở trong phòng học toàn là tiểu công chúa tiểu hoàng tử kiêu ngạo, thiếu điều vênh mặt dùng lỗ mũi nhìn đời thôi đấy, xong á trước máy quay lại giả vờ làm như thân thiết lắm"

"Chờ đến lúc cô gái kia cũng tiến vào vòng giải trí rồi, công ty lại lôi vụ phim ngắn này ra nói này nói nọ, lúc đấy cậu sẽ hối hận liền"

Chương Hướng Duy bĩu môi: "Nếu có công ty ký với cậu ấy, chứng tỏ bản thân cậu ấy cũng rất xuất sắc"

"Mà nói đến chuyện phim ngắn, cậu chỉ nói một trường hợp có thể xảy ra thôi, còn có trường hợp khác nữa mà, nhỡ đâu tương lai cậu ấy hot rồi, tớ lại đi xào đề tài với cậu ấy ý chứ?"

Vương Trình: "..."

"Đù, nếu không phải tớ biết tính hướng của cậu, tớ thật sự sẽ nghĩ là cậu để ý đến cô ấy đấy"

"Tớ là tán thưởng khả năng diễn xuất của cậu ấy" Chương Hướng Duy thở dài một hơi.

"Não tớ có hạn, tớ chỉ muốn làm tốt chuyện của bây giờ, chuyện tương lai, chẳng nói trước được cái gì"

"Giống như tớ đây, hồi ăn tết còn ước có thể nhận được một tác phẩm tốt, nào có ngờ được đến tháng sáu lại được hợp tác cùng ảnh đế này"

Vương Trình vừa nghe cậu nhắc đến tên đàn ông kia, sắc mặt tối đi.

Chương Hướng Duy câu trước chả liên quan đến câu sau.

"Nhưng mà tớ vẫn không hiểu á, tớ chỉ giúp Lâm Kỳ một tí thôi mà, giúp đỡ chút ít vậy thôi là có thể thích nhau được ư? Mà thầy Hoắc còn giúp tớ nhiều thế mà..."

Vương Trình mí mắt giật giật.

"Đù má, chân cô kia nuột vãi"

Chương Hướng Duy bị đánh lạc hướng, cậu thuận theo đường nhìn của Vương Trình quan sát một chút: "À, ừ chân đẹp thật đấy"

Trong lớp có rất nhiều gái xinh, nhưng cậu không để ý mấy.

Gay mà, chỉ để ý trai đẹp thôi, trong lớp cũng có, mà cậu không thích.

Chương Hướng Duy ở nhà đợi nguyên một buổi chiều, bị mẹ ép ăn no đến tận cổ, đến lúc trời tối lúc nào cậu cũng nhìn điện thoại giống như không nhìn thì sẽ chết vậy.

Mẹ Chương nói: "Tiểu Duy, con đang chờ điện thoại à?"

Chương Hướng Duy lắc đầu như trống bỏi.

Mẹ Chương nói: "Là tiểu Vương hả?"

Chương Hướng Duy không chút nghĩ ngợi đáp: "Không ạ"

"..."

Hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau.

Chương Hướng Duy thành thật khai báo: "Là thầy Hoắc ạ, thầy ấy hẹn con có việc"

Mẹ Chương nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì mà phải hẹn luôn tối nay, không phải ngày mai về đoàn phim rồi à?"

Chương Hướng Duy sờ điện thoại.

"Con cũng không biết ạ"

Mẹ Chương nói: "Con không hỏi qua sao?"

Chương Hướng Duy lầm bầm: "Không dám ạ"

Mẹ Chương tâm tình phức tạp nhìn con trai.

"Tiểu Duy, con nói thật với mẹ, thầy Hoắc kia bắt nạt con đúng không?"

Điện thoại Chương Hướng Duy vang lên, là thông báo từ Taobao, nhắc nhở cậu gửi đánh giá tốt, cậu tiện tay ấn ấn, mất tập trung nói: "Thật sự không có đâu mẹ"

Nhưng mà mẹ Chương vẫn cứ không tin lắm, ít nhất là không tin tưởng hoàn toàn lời cậu nói.

Góc khuất nghề nghiệp này nọ, giới giải trí không chỉ có, mà còn rất nhiều.

Một ngôi sao lớn bị một thằng nhóc còn chưa tốt nghiệp quấn lấy, lại còn là scandal đồng tính, dư luận ầm ĩ cực kì khó coi, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân của người ta, làm gì có chuyện sẽ không ghi thù.

Vũng nước này thực sự quá sâu, thế mà con trai bà lại chẳng giống mẹ thích làm giáo viên, hay giống bố nó làm bác sĩ, chỉ thích làm diễn viên.

Mẹ Chương đè xuống tâm trạng lo lắng, đứng dậy đi vào nhà bếp múc cho con trai một bát canh mộc nhĩ trắng.

Chương Hướng Duy chạy theo vào nhà bếp.

"Mẹ, dù con ở đoàn phim bị người ta gây khó dễ đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không thể nào là thầy Hoắc được, mẹ đừng có định kiến với người ta mà"

"Thầy Hoắc có địa vị như ngày hôm nay, không phải là nhờ vào doanh tiêu đâu, thầy ấy dùng kỹ năng diễn xuất cũng như sự chuyên nghiệp để đạt được, thầy ấy thật sự là một diễn viên cừ khôi, con rất sùng bái thầy ấy"

Mẹ Chương sau trước đều chả nghe vào, chỉ chú ý một câu.

"Có người khác bắt nạt con?"

Chương Hướng Duy nhõng nhẽo ôm lấy lưng mẹ mình.

"Chỉ là con ví dụ thôi mà, con không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy, ai bắt nạt con, con đều sẽ nhớ kĩ, sau này trả lại cho họ gấp đôi"

Hơn chín rưỡi, Chương Hướng Duy nhận được một tin nhắn ngắn, là một dòng địa chỉ nhà.

Chương Hướng Duy đón xe tới, nhìn người đàn ông mặc đồ ở nhà ra mở cửa cho mình, sự thong dong nhàn nhã giữ vững suốt một đường đến đây liền sụp đổ.

"Thầy Hoắc, đây là nhà của thầy...ạ?"

Hoắc Kham nhìn đứa nhỏ căng thẳng khúm núm, con ngươi híp lại.

Nhà là nơi ở chính thức, thậm chí còn mang nhiều ý nghĩa khác, sợ cậu bị dọa sợ bỏ chạy mất.

Vì vậy Hoắc Kham nói: "Không phải"

"Chỉ là một trong những chỗ ở trong thành phố A của tôi thôi" Con sói lớn dấu đi đuôi và răng nanh, nở nụ cười.

Chương Hướng Duy thở phào nhẹ nhõm, sau một khắc lại hỏi: "Nhưng mà thầy Hoắc, chỉ có mình em tới thôi ạ?"

"Chỉ có mỗi em ư?" cậu nỗ lực truy hỏi, trong lòng thầm hối hận bản thân trước khi đến không hỏi cho rõ ràng.

Đứa nhỏ ngước đầu lên, tóc đen nhánh, cái cổ tinh tế trắng như tuyết, ánh đèn hành lang hắt trên lông mi rồi chiếu đến trên mắt cậu, lấp lánh như một mảng sao trời.

Cực kì xinh đẹp.

Hoắc Kham nhìn một hồi.

"Còn có biên kịch của là Lâm Hoa Lâm, lát nữa hắn sẽ đến"

Sau đó bé thỏ nhỏ đã tiến vào ổ sói.

Hoắc đại lang đóng cửa lại, móc điện thoại gửi tin nhắn.

Hoắc Kham: Tôi đang ở nhà, cậu tới đây một chuyến đi.

Hoắc Kham: Một tiếng nữa hẵng tới.

Lâm Hoa Lâm: Ui chời ơi,anh Kham, mấy ngày rồi em không gội đầu, dầu trên đầu có thể xào rau luôn rồi, không ra ngoài được đâu.

Hoắc Kham: Chị dâu nhỏ tương lai muốn gặp cậu.

Lâm Hoa Lâm: Em đi gội đầu ngay đây!

Hoắc Kham: Không gội cũng không sao đâu, cậu không phải trọng điểm.

Lâm Hoa Lâm:........

Hoắc Kham đem điện thoại nhét lại vào túi quần, nhìn bé ngoan ngồi trên ghế salon, trông giống như bạn nhỏ đang chờ thầy giáo kiểm tra bài tập.

"Uống chút rượu nhé?"

Chương Hướng Duy cố gắng đè xuống tiếng ợ vì quá no đáp: "Vâng ạ"

Cậu len lén nhìn chân người đàn ông kia, là dép bông đi trong nhà, lại lén nhìn tủ giày, nhìn thấy đôi giày màu đỏ xen lam kia, vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Chuyện của đêm qua, để lại đêm qua đi, hôm nay không cần hỏi lại làm gì.

Huống hồ sau này còn tận ba tháng phải quay phim phải diễn cùng, không cần phải tự đi gây sự, càng không cần tự đề cao bản thân.

Hoắc Kham thu hết những biểu tình của đứa nhỏ vào trong mắt, hắn ma sát ngón tay một chút, thực sự là một con mèo nhỏ vừa đáng yêu vừa cẩn thận, muốn ôm lên đùi vuốt vuốt quá.

Chương Hướng Duy phát hiện ánh mắt của người kia càng ngày càng sâu, không nhìn thấy đáy, nhìn không thấu, da đầu cậu có chút tê.

"Thầy Hoắc ơi?"

Hoắc Kham đi về phía tủ rượu.

"Biết uống chứ?"

Chương Hướng Duy nói: "Không ạ"

Hoắc Kham ngừng lại một chút, chọn bình có nồng độ cồn cao.

___________________________________________

Chương sau có say rượu "loạn tính" nhá =))))))))

chapter content



Canh mộc nhĩ trắng nè nhìn ngon quạ UwU này hay thấy trên phim lắm nè =)))