Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen

Chương 29




Edit: Nhất Thanh

Beta: Quả lê an tĩnh

Lúc Hoắc Kham được đưa vào bệnh viện, tin tức hắn bị thương đã oanh tạc weibo.

Ngay cả 24CP cũng bị nhà khác ác ý mua hot search.

Chủ đề là xylbn* khắc chồng.

*xylbn là viết tắt pinyin: Xinyu Laobanniang – Tân Ngu lão bản nương – Vợ ông chủ công ty Tân Ngu.

Trong siêu thoại cp có người lần đầu đu idol nên không hiểu chuỗi kí tự này, mở topic hỏi, được chị em giải thích cho có nghĩa là "Vợ ông chủ Tân Ngu"

Dưới bình luận còn có fan only và anti trà trộn vào, khiến mọi thứ rối như tơ vò.

Đại fan cp cùng dặn dò mọi người nên bình tĩnh một chút, đừng để bị trúng kế.

Thầy Hoắc ra mắt nhiều năm, vẫn luôn rất kính nghiệp, đây không phải lần đầu tiên bị thương do đóng phim, huống hồ lần này không phải bị thương khi đối diễn với bạn nhỏ.

Khắc cmm chúng mày.

Rõ ràng là bịa đặt vô căn cứ, muốn kéo war cho hai nhà, ai mà chạy tới quan tâm chúng nó, thì người đấy nên đi "chết" đi.

Thế là fan cp ngay cả khống bình cũng không dám, chỉ đành nín nhịn đi report, cầu nguyện cho thầy Hoắc không sao cả.

Fan only của Chương Hướng Duy trên chiến trường đã trở thành fandom kiểu mẫu, biết nên đánh như thế nào.

Bên phía Hoắc Kham thì loạn hơn, những fan của nhà gái từng gán ghép cp bị hắn bổ một đao trước đây đều biến thành anti của hắn, chỉ cần có tí gió thổi cỏ lay là sẽ lộ diện, bây giờ cũng chẳng vắng mặt bọn họ.

Rất nhiều blogger cũng chế giễu fandom hắn không nên đặt tên là Quả Cam, mà phải đặt tên là "công nhân lợp mái nhà", ngày nào cũng thấy đang sửa sửa chữa chữa.

Chắc là do đã là giữa tháng, nhưng KPI vẫn chưa đủ, nên chuyện này vừa lên bọn họ đã đua nhau lao vào.

Phòng quan hệ xã hội của Tân Ngu cũng nhanh tay nhanh chân.

Ngày trước khi biết chuẩn bị có bà chủ, bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Áo phao có, mái chèo có, lương khô có, đại pháo cũng có, chẳng sợ gì cả, bão táp mạnh hơn nữa bọn họ cũng không sợ.

Chết sớm thì đầu thai sớm.

À không, chỉ cần có thể giúp chút sức để ông chủ theo đuổi được bà chủ, bọn họ dù cạo trọc đầu cũng không hối tiếc.

Chu Văn ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, nhấp một ngụm trà lạnh, vừa bóp bóp sống mũi vừa ấn điện thoại.

Trần Hương Hương đang ở phim trường, cô vội chạy đến nơi yên tĩnh để nghe điện thoại, chạy đến phía dưới gốc cây xong đầu đầy mồ hôi, cô đứng thở hồng hộc, thái độ có hơi khó chịu: "Sao ạ, anh Văn, có chuyện gì thế?"

Chu Văn nói: "Phía truyền thông đến đó rồi"

Sắc mặt Trần Hương Hương nhất thời thay đổi, cô ngồi xổm xuống vò tóc: "Anh Văn, em nói thật, phía truyền thông chỉ là công kích bằng ngôn ngữ, đều có thể lặng im cho qua, nhưng em cực kì lo phía fan only của thầy Hoắc"

"Bọn họ coi thầy Hoắc như chồng mình, cảm thấy Tiểu Duy là kẻ thứ ba, mắng khó nghe như thế nào thì em không nói nữa, nhưng em chỉ sợ có người làm ra hành động cực đoan, mà gần đây đều là quay ngoại cảnh"

"Phía bên này tôi sẽ sắp xếp người lo liệu" Chu Văn nói, "Cô để ý tâm trạng của cậu nhóc một chút"

Sau khi bỏ điện thoại xuống Trần Hương Hương lại thở dài, tâm trạng? Tiểu Duy đang đóng phim cực kì bình thường đây.

Nhưng cậu càng bình thường càng khiến cô lo lắng.

Vương Trình cũng lo lắng chuyện này, cậu ta cầm chai nước khoáng, vặn nắp rồi nói: "Bạn học Hướng Duy, đang nghĩ gì thế?

Ống tay áo của đồ diễn dày nặng đè lên trên kịch bản, cánh tay Chương Hướng Duy ướt đẫm mồ hôi: "Hôm nay nóng quá"

"Dĩ nhiên, cậu biết bây giờ tháng mấy mà" Vương Trình ngửa đầu uống liền mấy ngụm nước, rồi lại tùy tiện túm cổ áo lau giọt nước dính trên cằm: "Thời tiết này ấy mà, dù không mặc gì, nằm im thôi cũng có thể chảy một đống mồ hôi"

Chương Hướng Duy câu trước chẳng liên quan đến câu sau: "Tớ còn phải quay rất muộn"

Vương Trình lấy mũ xuống, vuốt vuốt mồ hôi dính trên mái tóc màu vàng: "Trong núi đến tối sẽ mát hơn chút đấy"

Chương Hướng Duy cúi đầu nghịch viên đá nhỏ, bỗng nhiên nói một câu: "Đi buổi tối chắc an toàn hơn nhỉ?"

Vương Trình: "..."

Hai chữ "Đi đâu" bị hòa vào ngụm nước khoáng mà Vương Trình cắn răng mới nuốt xuống được.

Vương Trình đóng chai nước còn một nửa lại, vứt sang một bên, cậu ta ngồi xuống mặt đất nóng rẫy, hai tay vắt sau gáy, nheo mắt nhìn lên trời.

Mặt trời tháng tám, giống như người đang đứng bên cạnh đây, khiến cậu ta cảm thấy nóng bừng, khó chịu, đồng thời cũng cảm thấy cực kì chói mắt.

Mỗi khi đau, những vết thương mà cậu ta đã từng tự chữa lành cũng lại nhói thêm lần nữa.

Huynh đệ cũng có đặc quyền nhất định, chỉ cần tình cảm của mình không bị phát hiện, sẽ có thể lợi dụng được danh phận này mà đứng bên cạnh người mình thích, rất tốt nhỉ.

Rất tốt, má nó.

Bức ảnh Chương Hướng Duy nửa ngồi nửa nằm cạnh Vương Trình được đăng lên mạng.

bị biến thành mối tình tay ba đầy máu chó.

24CP...BE rồi!

Bỗng nhiên ở giữa những thanh niên thoát "hố" đang khóc lóc bi thảm, xuất hiện một làn sóng mới, không biết là giả dạng fan ai.

-Chỉ có mình tôi cảm thấy nhờ việc này mới tin rằng hc* với zxw* thật sự có chuyện gì đó hả? Trước đây tôi còn tưởng chỉ là vật hy sinh trong mắt đám tư bản.

-Me too

-Ha ha, vong ân phụ nghĩa cái gì, lại còn bạch nhãn lang nữa chứ, rõ ràng là zxw đang cố tình tránh hiềm nghi mà.

*(hc: Hoắc Kham, zxw: Chương Hướng Duy)

-jy (Tưởng Di) đến bệnh viện rồi đó, đây mới là đồng nghiệp bình thường chứ.

-Nhà hc sập rồi.

....

Vì vậy fan 24CP vừa trèo ra khỏi "hố" lại bò về, an tường nhắm mắt nằm, đồng thời đề nghị "hố" có thể sâu thêm tí nữa.

Hang động lớn nhất trên đời này, chính là bộ não.

Thế là hướng đi của dư luận chẳng có phần kết, mà đổi lại khiến người người tò mò.

Có một blogger đăng weibo.

[Có ai còn nhớ lần trước zxw đến Tân Cách lúc ở sân bay có gọi một tiếng "Anh" không, icon mặt chó]

-Lại có làn sóng mới à

-Cho nên hóa ra đây là câu chuyện của bốn ngươi ư, chẳng nhé người thứ tư không xứng được gọi tên sao?

-Lượn đi lượn đi, 24CP và Hướng Trình CP đều là quá khứ cả rồi.

-Tui nhớ vụ Tân Cách đó, hai ngày sau liền bạo tin tức zxw ký với xy (Tân Ngu), nói là hc với cậu ấy đã bên nhau lâu rồi, hai người còn định cuối năm ra nước ngoài đăng ký, tập thể fan 24CP còn điên cuồng ăn mừng đấy, lộ trình này tui không hiểu.

-Fandom loạn quá vậy.

-Má ôi, dưa này ăn mãi không hết, lại còn ngày càng lớn.

-Quả dưa đỏ nhất năm nay, cảm ơn.

........

-Chúng mài là mồ côi hết à? Gọi anh thì làm sao?! ** má ** bà chúng mài!

...

-Muốn chết hả, mỗi ngày đều đến bôi đen người ta có thấy ngại không, đá thằng zxw đi, ôm chồng tao về.

-Muốn thay đổi hướng gió cơ à, thủy quân nhà ai muốn chết vậy

...

-Bộ phận quan hệ xã hội của xy trâu vãi, ba giây đã có mặt

...

-Không biết là đã xảy ra chuyện gì thế, tôi nhìn ngàn vạn cp, nhưng vẫn cứ thích 24CP đây, chắc là do giá trị nhan sắc của cặp này cao quá mà, khiến tôi tin tưởng thế giới này vẫn còn một mặt tốt đẹp, đây chính là chân ái mà??

-Đừng có nói linh tinh, thím chỉ đơn giản là thích 24CP thôi chứ gì.

....

Chương Hướng Duy tìm tên mình và Hoắc Kham, lướt bài trên weibo, sau đó trên đầu cậu toàn là mây đen.

Vương Trình chậc lưỡi: "Cậu nói xem, cậu cần gì phải làm thế?"

Chương Hướng Duy lầm bầm: "Bệnh nghề nghiệp"

Khóe miệng Vương Trình run rẩy.

"Chương Hướng Duy"

Chu Nhất Tâm đi về phía này: "Thầy Hoắc bị thương vào viện, em không đến thăm anh ấy hả?"

Chương Hướng Duy nói: "Em còn hai cảnh nữa ạ"

Chu Nhất Tâm nhìn theo cậu: "Em có thể quay sao?"

Chương Hướng Duy chớp mắt: "Tại sao lại không ạ?"

Chu Nhất Tâm cười cười: "Chị còn tưởng dựa trên quan hệ của hai người, em sẽ đi cùng xe cứu thương cơ"

Chương Hướng Duy nghiêng đầu, bày ra vẻ mặt mù mờ: "Em không phải bác sĩ, đi theo thì làm được gì ạ"

Nụ cười trên mặt Chu Nhất Tâm cứng đờ: "Em..."

"Cô Chu"

Vương Trình chỉ viên đá trên tay cô: "Cái này hình như hết rồi mà ạ?"

Chu Nhất Tâm khôi phục vẻ mặt: "Vừa mới mua thêm một ít"

"Đoàn phim được đó", Vương Trình kéo Chương Hướng Duy. "Đi xem, đi ăn đá lạnh"

Chương Hướng Duy bị cậu ta lôi đi: "Ăn bị đau răng á"

"Làm mát tay chân cũng phê mà, đi nào, má nó, vừa nãy viên đá kia giống như có mùi phân thúi, khiến ông đây buồn nôn...."

Sắc mặt Chu Nhất Tâm hết xanh lại đen.

Hơn tám giờ tối, đoàn kịch vẫn chưa xong việc, các loại mùi xịt đuổi muỗi cứ bị gió lùa hết là lại được phun thêm.

"Action!"

Bụi đất bay tứ tung, một chiếc xe ngựa lao nhanh trong bóng đêm, dừng ở bên cạnh vách núi.

Thanh niên lái xe nhảy xuống, khom lưng trước xe ngựa, giọng nói khàn khàn: "Chủ nhân, đến nơi rồi"

Một bàn tay xuất hiện vén màn xe lên.

Bàn tay kia có đốt ngón tay tinh tế, trên cổ tay là tay áo màu đen tinh xảo, sự tương phản khiến làn da của người đó trắng đến mức phát sáng.

"Khụ...khụ khụ...Khụ..."

Một thiếu niên mặc áo đen xuống khỏi xe, gương mặt tiều tụy ốm yếu, nắm tay đè trước môi rồi ho không ngừng, giữa hai đầu lông mày là sự âm lệ khó mà xóa bỏ.

Thanh niên kia cẩn thận đỡ lấy cậu: "Chủ nhân, liếc mắt nhìn... Xin lỗi đạo diễn, lại một lần nữa ạ!"

"Hướng Duy, xin lỗi cậu, cái cụm đó cứ đến miệng là lại bị kẹt lại"

Chương Hướng Duy nói không sao: "Em với anh lại diễn lại"

Hoàng Duệ đóng vai A Thất nở nụ cười thật thà: "Vậy cảm ơn cậu nhiều"

"Đừng khách sáo"

Chương Hướng Duy mất tập trung nhìn sắc trời,cậu muốn nhanh chóng kết thúc công việc.

Đây là đoạn cuối cùng của hôm nay, Kiều Cùng nội thương chưa lành nghe tin sư huynh té núi mà chết, vội vàng chạy đến ngay trong ngày, đứng cạnh vách núi đến tận hừng đông. Không ai biết trong lòng y đang nghĩ điều gì.

Ngay cả A Thất cũng không.

Đương nhiên cảnh diễn này không thể để Chương Hướng Duy đứng đến tận hừng đông.

Chương Hướng Duy sẽ dựa theo yêu cầu của đạo diễn, giữa chừng sẽ quay lại lúc một giờ đêm, lấy vài cảnh trong khoảng thời gian khác nhau, sau đó đến lúc tờ mờ sáng thì sẽ quay khúc cuối.

Hơn nửa đêm, điện thoại bị Hoắc Kham lướt đến mức nóng cả lên: "Tan làm chưa?"

An Lợi được hỏi liền đáp: "Rồi, đang trên đường đến bệnh viện"

Đột nhiên Hoắc Kham bỏ điện thoại xuống: "Vậy cậu đi về đi"

An Lợi không nhúc nhích, y lạnh mặt nghiêm túc nói: "Lão Hoắc, sự việc ngày hôm nay khiến tôi phải nhìn bé ngoan của cậu với cặp mắt khác xưa đấy"

"Lúc cậu bị kéo lên, vết thương chảy rất nhiều máu, đoàn phim sợ quá chừng, nhóc ấy chẳng tiến lên cũng chẳng khóc lóc"

Hoắc Kham hơi khép mắt nghĩ ngợi, có chút choáng váng.

"Đứa nhóc ấy khiến mọi người rất bất ngờ, bình thường trông có vẻ dễ bắt nạt, vậy mà xảy ra chuyện lớn như vậy hóa ra lại rất có chủ kiến, vẫn cứ đợi đến lúc tan làm mới đến"

An Lợi nói: "Thực ra chuyện ban ngày nhóc ấy không đến, đều bị đưa tin"

Hoắc Kham cong cong môi: "Ban ngày em ấy không tới không phải là sợ truyền thông để ý, mà là sợ chính bản thân mình không kiềm chế được cảm xúc, sợ rằng sẽ biểu hiện giống như một cô vợ nhỏ vừa gả đi thì chồng đã chết ấy"

Khóe mắt An Lợi giật một cái, sợ là ông nghĩ hơi nhiều rồi đấy.

Hoắc Kham phất tay đuổi An Lợi đi, hắn muốn cho đứa nhỏ được tự nhiên thoải mái.

An Lợi nhớ ra, nhắc nhở hắn: "Bạn nhỏ của cậu một mình tới đấy"

Sắc mặt Hoắc Kham trầm xuống, điệu bộ như muốn đứng lên, nhưng lại động đến vết thương, khiến hắn đau đến mức nhíu mày.

"Cậu nằm im xem nào, đi một mình cũng không sao đâu", An Lợi nói, "Chúng ta, còn có thằng nhóc Vương Trình, Thẩm Tự, ba bên đều ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ, một sợi tóc cũng không thể bị tổn hại đâu"

Lông mày Hoắc Kham vẫn nhíu lại: "Xử lý chuyện fan tư sinh đi"

"Đã giải quyết rất nhiều lần, bây giờ cậu tức giận cũng vô dụng thôi"

An Lợi trầm ngâm nói: "Ngày mai tôi sẽ báo với phòng làm việc"

An Lợi đi rồi, phòng bệnh yên tĩnh trở lại.

Y tá trực đêm được báo là không cần đến, hắn chỉ đang chờ chú dê con tự mình dâng tới cửa thôi.

Hoắc Kham kiên nhẫn nhắm mắt, bàn tay đặt ngoài chăn hững hờ gõ gõ.

Không biết qua bao lâu, cửa nhẹ nhàng mở ra, Chương Hướng Duy đi vào.

Bàn tay đang gõ của Hoắc Kham dừng lại, tỏ vẻ giống như đang ngủ.

Chương Hướng Duy đứng tại chỗ một lát, cẩn thận đóng cửa lại rồi đi tới bên giường, tháo mũ và khẩu trang xuống, sững sờ nhìn người trước mặt.

"Ngủ rồi à..."

Chương Hướng Duy thì thầm: "Cũng đúng, đã muộn lắm rồi, chắc đã ngủ say rồi, mai mình lại đến sau vậy"

Thầy Hoắc nằm trên giường giả vờ ngủ, chiếc xe trong đầu đã đóng ra mở vào vài lần.

Đành phải mở mắt ra.

__________________________________

Thanh: sắp lên đầu 3 rồi yeah yeah yeah:3