Edit: 一青 ( Nhất Thanh)
Beta: Lê
An Lợi để Phương Viên thu dọn đồ đạc linh tinh, còn y thì dọn dẹp quần áo của thằng bạn già, rồi gọi điện thoại cho Chu Văn.
"Anh Văn, có bận không? Đang đâu đấy, ăn cơm tối à?"
Chu Văn vừa đến bãi để xe, chuẩn bị tham gia một bữa tiệc.
"Có việc gì thì nói luôn, đừng tỏ ra ân cần, nghe ghê lắm mày"
An Lợi vỗ vỗ mặt.
"Lão Hoắc sang Di Gia rồi"
Chu Văn giọng nhẹ nhàng như mây gió: "Thế thôi à?"
An Lơi: "..."
"Chuyển sang ở phòng ngay cạnh đứa nhóc kia, chỉ cách nhau một bước tường, nói quá lên là coi như ở chung, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, bộ anh không thấy lo à?"
Chu Văn hỏi ngược lại: "Lo thì có ích gì?"
An Lợi nghẹn lời.
Vô ích thật, ngày nào y cũng như bà mẹ già theo sát hắn ở đoàn phim, cũng chẳng ngăn nổi ông nội kia động tay động chân.
"Đã đến rồi thì ở lại đi" Chu Văn nói: "Trời có sập xuống thì cũng có Lão Hoắc đỡ, cậu làm tốt việc trong phận sự của mình là được, không cần phải nhận một phần tiền rồi lo hai phần việc làm gì"
An Lợi than một tiếng: "Anh Văn, anh nghĩ vậy thật hả? Vậy sao anh tra ra acc clone của đứa nhỏ kia nhanh thế, còn nói cho Lão Hoắc, giúp hắn thêm củi thêm lửa làm gì?"
Chu Văn: "..."
An Lợi vịn vào chuyện này mà nói ra nỗi nghi ngờ của mình.
"Em nghĩ mãi không thông, tại sao Lão Hoắc đoán được là buổi chiều đứa nhóc kia sẽ lập nick clone? Bộ có thuật đọc tâm à?"
Chu Văn ngồi vào trong xe, đóng cửa lại.
"Vì là người từng trải'
Có những lúc có cả bụng tâm sự, buồn phiền, hoặc là phấn khích đều sẽ lựa chọn bày tỏ trên acc clone.
Đây là thói quen thường thấy ở các diễn viên.
Chu Văn quen biết một vài diễn viên, bọn họ đều có acc clone, ít thì một hai cái, nhiều thì ba, năm cái, cũng không phải chưa từng một lần bị người trong ngành đào ra được.
Nhưng dù sao xác suất bị tra ra acc clone vẫn thấp hơn xác xuất trượt tay ở trên acc chính thức.
Còn về phần buổi chiều xảy ra chuyện gì, Chu Văn cũng chẳng để ý, kể cả Lão Hoắc chơi người ta phát khóc cũng chẳng có gì là lạ.
Trong lúc An Lợi và Chu Văn tám chuyện, hai đương sự đã gặp mặt nhau.
Chương Hướng Duy cảm thấy cực kì mông lung.
"Thầy Hoắc, không phải thầy đang ở Đằng Loan ạ?"
Hoắc Kham nói: "Ở chán rồi, chuyển sang chỗ khác"
Trên đầu Chương Hướng Duy mọc ra một cái dấu hỏi chấm, ủa thế nên là chuyển từ khách sạn tốt nhất sang khách sạn bé xíu này hả?
Thôi thế giới của đại lão, một người thường như cậu không nên suy đoán làm gì.
Chương Hướng Duy không xác định được là người đàn ông này chỉ đến để chào hỏi, hay là muốn vào ngồi một lúc, cậu do dự không biết có nên đóng cửa không.
"Thầy Hoắc, thầy đặt phòng nào vậy ạ?"
Hoắc Kham hếch cằm về phía bên phải.
"Ở sát bên cạnh cậu"
"Thầy đặt được phòng đấy ạ" Chương Hướng Duy vô cùng ngạc nhiên.
"Em với chị Hương Hương đều không đặt được, người ta nói là có người đặt trước rồi, sau đó em vẫn muốn đổi phòng cho chị ấy sang đây, thế nhưng người ta không trả phòng, em cũng không biết người ở là ai"
Hoắc Kham đút hai tay vào túi, hơi cong eo nhìn cậu.
"Vậy à?"
"Vâng ạ" Chương Hướng Duy vui mừng nói: "Em rất vui vì thầy Hoắc ở phòng bên cạnh em"
Hoắc Kham ngẩn người: "Hả?"
Chương Hướng Duy ngẩng mặt lên nở nụ cười.
"Bởi vì đến lúc tan làm rồi có thể cùng thầy Hoắc thảo luận về kịch bản"
Hoắc Kham nhìn đôi mắt đứa nhỏ chứa đầy ánh sáng lấp lánh, trái tim già bị kích động một chút, đáng yêu quá đi mất.
Diện tích phòng không lớn lắm, trang trí đơn giản, chất lượng cũng bình thường, ưu điểm duy nhất là có một ban công nhìn ra hồ, ban đêm tan làm về đây, có thể nhìn thấy chòi nghỉ bên hồ hoặc đoàn phim quay đêm ở trên cầu.
Đây là việc thú vị nhất khi ở trong phòng của Chương Hướng Duy, cậu sẽ ló đầu ra ngoài sổ, mong chờ không biết có thể nhìn thấy nghệ sĩ nào không.
Nhưng đêm nay đoàn phim kia không quay ở đó nữa, cậu chán nản không biết phải làm gì.
Bây giờ trong phòng lại nhiều thêm một người, lại còn là người chiều nay đã khiến cậu run chân, thế nên mọi dây thần kinh lười biếng đều bị bật công tắc, không dám thả lỏng nữa.
Chương Hướng Duy nhìn theo tầm mắt của người đàn ông kia.
Trên sàn nhà va li bị mở ra, quần áo lung ta lung tung, mấy túi bóng đóng gói bừa bãi để cùng một chỗ, dây sạc ngổn ngang, phần ở trên đất, phần trong vali, trông cực kì kinh khủng.
Chương Hướng Duy nhanh chóng đi sang đóng vali lại, cậu còn chưa kịp thở ra một hơi, lại liếc thấy quyển truyện BL năm bên gối.
"....!!!"
Chết mất thôi.
Chương Hướng Duy thấy người kia chuẩn bị nhìn sang đây, mí mắt cậu giật giật đột nhiêu kêu lên: "Thầy Hoắc ơi!!!"
Hoắc Kham như có như không thu tầm mắt lại.
"Hửm?"
Chương Hướng Duy nghiêm túc nói: "Ở đây có thể thưởng thức cảnh bên hồ, đẹp lắm, thầy tới xem thử đi"
Nói xong liền kéo người đàn ông đến bên cạnh cửa sổ.
Một lòng sợ hãi quyển truyện bị phát hiện, nên cậu quên luôn chuyện tay mình đang làm gì.
Hoắc Kham đưa mắt nhìn cánh tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay hắn, đứa nhỏ không thích việc dọn dẹp cho lắm, nên trong phòng lộn xộn, thế nhưng không sao cả, điều đó không trừ điểm của cậu, bởi vì hắn thích việc dọn dẹp, cả hai bù trừ cho nhau, hoàn hảo.
Còn về quyển truyện tranh cạnh gối lúc nãy, hắn đã nhớ tên rồi, quay về sẽ mua xem.
Con người sống ở trên đời, việc học là không dừng lại, sống đến già, thì học cũng đến già.
Quyển truyện tranh bị đẩy vào dưới gối, trái tim của Chương Hướng Duy cũng trở về, cậu mở tivi, nhìn thấy một bộ phim điện ảnh đề tài võ hiệp.
"Oa, thầy Hoắc ơi, là thầy diễn nè"
Thái dương Hoắc Kham giật giật.
Chương Hướng Duy tò mò hỏi: "Thầy Hoắc này, thầy có xem lại phim do mình đóng không?"
Chưa bao giờ xem – Hoắc Kham: "Thỉnh thoảng"
Chương Hướng Duy có chút phấn khích. . Truyện mới cập nhật
"Vậy thầy thích nhất bộ phim nào của mình ạ?"
Hoắc Kham chừa từng bị hỏi vấn đề này, trước khi phỏng vấn hắn đều xem trước bản thảo, câu nào không muốn trả lời thì cắt đi luôn.
Thích nhất ư? Cái vấn đề thiếu não ít dinh dưỡng như vậy, có gì hay để mà hỏi chứ.
Mỗi bộ phim không phải chỉ vì thích mới nhận diễn.
Huống hồ hắn coi tác phẩm như đứa con của mình.
Có gia đình nào xếp hạng cho con mình thứ nhất thứ hai thứ ba không?
Vậy mà ngay vào lúc này...
Hỏi hay lắm.
Đây là lần đầu tiên từ lúc ra mắt đến nay Hoắc Kham được hỏi đến vấn đề này, mà lại là do hắn dung túng, vì vậy hắn cũng sẽ trả lời: "Bộ <Cái cây thứ bảy>"
"Tại sao ạ?"
Chương Hướng Duy khoanh chân ngồi ở cuối giường, chăm chú tự hỏi tự trả lời: "Là do diễn nhân vật bị câm điếc để lại cho thầy ấn tượng sâu sắc ạ? Chắc lúc nhận vai diễn kia thầy đã thử đi trải nghiệm cuộc sống của người khuyết tật nhỉ, nếu không sao lại diễn tốt như thế cơ chứ, thật sự đấy, lần nào em xem cũng khóc, em cảm thấy thầy dựa vào vai Trần Triêu Huy nhận ba giải ảnh đế là danh xứng với thực"
Hoắc Kham ghi nhớ hết những lời khen chân thành của đứa nhỏ, sờ chóp mũi cười cười, bạn nhỏ à, thực ra không phải vì lí do phức tạp như vậy, chỉ bởi vì ngày đó đi nhận giải, gặp được em mà thôi.
Bởi vì thế mà tác phẩm này mới chăn đơn gối chiếc, hàm chứa ý nghĩa khác biệt so với những tác phảm còn lại.
Không còn là con của hắn nữa, mà là một nhân chứng cho cuộc đời hắn.
Chương Hướng Duy cùng Hoắc Kham ăn đêm, xem phim, bàn luận về phim ảnh, bàn luận về, không gượng gạo cũng không lúng túng, khoảng cách 12 tuổi cứ như vậy vô hình bị rút ngắn lại.
Trong lúc bầu không khí đang ấm áp, Chương Hướng Duy nhận được wechat của Vương Trình.
- Chương Hướng Duy, cậu phải quay đến tháng mấy?
Chương Hướng Duy đưa tay ra, gõ gõ điện thoại.
- Tầm tháng 10, sao thế?
- Thế nghỉ hè xong còn phải học bù một tháng à?
- Ừ, cô giáo sẽ sắp xếp giúp tớ.
Hoắc Kham liếc đứa nhỏ chỉ mải mê nhắn tin, cau mày đứng lên.
Chương Hướng Duy ngậm khoai lang ngẩng đầu nhìn.
"Ơ thầy Hoắc, thầy về phòng ạ?"
Hoắc Kham ngừng lại một lát.
"Không phải, đứng lên giãn cơ một chút thôi"
Chương Hướng Duy chớp mắt.
"À vâng ạ"
Rồi lại tiếp tục nhắn tin.
Mặt Hoắc Kham đen đi vài phần, cả người bực bội lại pha thêm chút chua chua, hắn mạnh mẽ xoa mi tâm, muốn đi ra cửa sổ hút thuốc, lại thấy đứa nhỏ đột nhiên từ trên giường nhảy xuống.
"Thầy Hoắc ơi, weibo của em có năm triệu fan rồi nè"
Hoắc Kham nhíu mày.
"Không tệ nhỉ"
Chương Hướng Duy quay màn hình điện thoại về phía hắn, mặt đỏ ửng vì hưng phấn.
"Thầy xem nè, đây là do huynh đệ vừa cap cho em xem, em chẳng biết gì hết, chị Hương Hương cũng không nói cho em..."
Hoắc Kham nhìn mái tóc đen nhánh ngay dưới mắt mình, muốn giơ tay ra xoa, bỗng nhiên đứa nhỏ cười nói: "Đây là nhờ dựa hơi ánh hào quang của thầy Hoắc đó, thầy đúng là cha mẹ sinh ra em một lần nữa"
"........................"
Thôi đừng cục cưng ơi, anh chỉ muốn làm chồng em thôi.
Chương Hướng Duy nỗ lực bình ổn lại bản thân, cậu tắt khung trò chuyện, nhìn thấy mấy tin tức nóng hổi của bản thân, tiện tay mở ra xem.
Là một bài văn rất dài.
[ Hàng năm trong làng giải trí có vô số người dùng CP để làm marketing, nhưng Chương Hướng Duy là người thành công nhất.
Có người nói, dù sao Chương Hướng Duy cũng giành được kết quả đứng đầu toàn quốc đỗ vào Học viện Hí kịch, thành tích chuyên nghành ở trường cũng cực kì tốt, đừng nói rằng cậu ấy vô dụng.
Sự thật là xuất thân chính quy, học khoa diễn xuất, học diễn kịch, học bá đứng đầu, những thứ này ở trong giới giải trí vốn chẳng đáng nhắc đến.
Tại sao? Bởi vì diễn viên gạo cội trong giới, rồi ảnh đế ảnh hậu, lão sinh trung sinh, đại hoa trung hoa, cũng có những người không phải xuất thân chính quy, thế nhưng ai dám nói diễn không tốt, danh không xứng với thực?
Những học viện đó mỗi khóa đều có những học sinh ưu tú, đứng thứ nhất, top 3, top 5, những lớp đứng đầu, thế nhưng có mấy ai được biết mặt đặt tên ở trong giới giải trí này? Phần lớn đều là đi đánh xì dầu* ở trong một vài bộ phim.
*Đánh xì dầu: ý chỉ độ tồn tại thấp, không được biết đến.
Đấy là còn may đấy, ít nhất còn có xì dầu để mà đánh.
Còn rất nhiều người xuất thân chính quy không có phim để quay, rất nhiều người có thực lực nhưng không được tài nguyên nào tốt.
Huống hồ đây còn là một sinh viên hai năm nữa mới tốt nghiệp.
Nếu không phải gặp thời, thì cậu ta chẳng là cái cóc khô gì.
Có người nói Chương Hướng Duy lớn lên cực kì đẹp, ừ, chủ thớt thừa nhận, đúng là cậu ta đẹp đẽ giống như khối ngọc được chạm khắc tỉ mỉ.
Nhưng vấn đề ở đây là gì, là người đẹp ở trong giới giải trí còn ít hả?
Trai xinh gái đẹp trổ hết tài năng, vừa róc thịt lọc xương, vừa đổ mồ hôi nước mắt, thế nhưng có mấy người thực sự nổi lên?
Fan hâm mộ cũng đừng ở đấy khóc than xin hạ thủ lưu tình, em trai nhà mình còn nhỏ nữa.
Thành viên nòng cốt của mạnh như thế chẳng nhẽ lại để Chương Hướng Duy vượt qua sao, có thể vừa ra mắt đã đạt đến đỉnh cao hay không, phải để ngày sau nhìn thấy mới biết được, tôi sẽ không đặt điều những thứ vô căn cứ còn chưa xảy ra, mà tôi sẽ nói chuyện hiện tại đã.
Bây giờ cậu ta ở trong giới giải trí đừng nói đến tác phẩm tiêu biểu, ngay cả một tác phẩm lưu lượng cũng không có...]
Chương Hướng Duy bình tĩnh đọc tiếp, bên tai chợt vang lên giọng nói lạnh lẽo cứng rắn: "Đây là cái gì vậy, học sinh tiểu học viết đấy à?"
"... Trừ từ lưu lượng là không đúng ra thì những cái khác người này viết đều là sự thật mà ạ" Chương Hướng Duy nhìn ra chỗ khác mà không nhìn hắn, hơi ngượng ngùng đáp.
Video ngày trước Vương Trình quay cho cậu rất nổi trên mạng, có một bạn cùng lớp tiết lộ weibo của cậu, tăng hẳn mấy vạn fan, bọn họ được gọi là đầu tường* mới.
*Thuật ngữ mạng, thường được dùng các trong fandom, đầu tường hay còn gọi là cỏ đầu tường, ý chỉ những fan hâm mộ không cố định, lúc thích người này, lúc thích người kia, dễ thay đổi.
Đương nhiên mấy vạn kia so với mấy triệu bây giờ là hoàn toàn khác biệt.
Hơn nữa vài triệu fan này sẽ không hết hạn sử dụng, con số này vẫn đang tăng lên, nhiệt độ của cậu cũng chưa hề giảm xuống.
Mấy blogger đăng bản thảo gì cũng nhắc tới cậu.
Chương Hướng Duy cảm thấy bản thân rất may mắn so với nhiều người trong giới giải trí, là món quà trời ban giúp cậu ra mắt, cậu nhất định phải cố hết sức để tận dụng tốt cơ hội này.
Nếu như không nắm giữ được cơ hội này, sau này ông trời sẽ không thương cậu nữa mất.
Thế nhưng Chương Hướng Duy không hề biết rằng, ông trời trong lòng cậu chính là người đàn ông đang ở ngay bên cạnh mình.
Một lần không thành công, hắn còn rất nhiều lần nữa để cậu thử.
Hoắc Kham nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang mím môi chẳng nói tiếng nào, hắn sợ cậu không thể chịu nổi nhiệt độ từ trên trời rơi xuống như vậy.
Xuất phát điểm càng cao, càng dễ hoảng, vậy sau này sẽ đi chậm lại, đi từng bước từng bước một.
Con đường này hắn đã dọn sẵn, tất cả mọi thứ đều là của em ấy, không ai có thể tranh đoạt với em ấy.
Hoắc Kham rũ mắt, lạnh nhạt nói: "Duy Duy, cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì ạ, em cũng hay xem mấy cái như thế này, nội dung chẳng khác nhau là mấy"
Chương Hướng Duy tắt điện thoại, nắm chặt ở trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: "Em cũng cảm thấy em rất may mắn, sao lại may mắn như vậy nhỉ, em cũng không hay đi làm mấy việc thiện tích đức mà"
Hoắc Kham xoa xoa tóc đứa nhỏ, không nhịn được mà dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ.
"Không phải đơn thuần may mắn"
"Có lẽ ở một buổi tối bình thường nào đó, cậu cười một cái, làm một động tác, nói một câu ngắn gọn, đã gieo xuống một hạt giống trong lòng một khán giả nào đó trong thế giới khô khan này, sau đó hạt giống đó nở ra một bông hoa nhỏ, khiến cho vận mệnh của người đó thay đổi trong nháy mắt, rồi tác động đến cậu"
Dừng lại một lát, hắn chầm chậm nói nhỏ: "Sau đó cuộc đời của cậu cũng thay đổi"
Chương Hướng Duy mở lớn mắt.
"Tại sao ạ?"
"Chắc là hiệu ứng cánh bướm"
Hoắc Kham mở lòng bàn tay đặt trước mặt cậu.
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, cho cậu cái này chơi này"
Đó là một đóa hoa được gấp bằng vỏ kẹo.
_____________________________________________
Eo ơi thầy Hoắc dịu dàng thế, thầy Hoắc dỗ em với ;v; em cũng đang buồn nè
P/s: đoạn hội thoại cuối mình cũng muốn đổi sang xưng thành "em" cho nó lãng mạn lắm nhưng mà bây giờ hai bạn chưa yêu nhau =)) mà chú Hoắc còn tỏ ra lạnh lùng với em bé nữa nên mình vẫn giữ nguyên, bao giờ hai bạn yêu nhau thì mình sẽ đổi nha. <3 Chúc mọi người buổi tối cuối tuần vui vẻ ~