Ảnh Đế Muốn Ở Nhà Tôi

Chương 9: Trong lòng có cô ấy (2)




Hai giờ sáng, quán bar đường phố bên bờ sông Yến vẫn còn sáng đèn như cũ.

Trong quán bar đêm ở cuối phố, một bài nhảy đã kết thúc, DJ đang thay đĩa, những người nam người nữ nhảy nhót nhiệt tình phía trên đã xuống sân khấu, ào ào xuống phía quầy rượu ngồi.

Ở ngoài cùng phía bên trái quầy bar có một đám người vây quanh nhiều nhất. Một người đàn ông đẹp trai với tóc mái hơi dài và nụ cười có chút tự luyến cười nói: “Hot search tối nay, mọi người đều xem rồi đấy. Tôi, là bạn học thời cấp ba của Bạc Ngôn, làm anh em mười mấy năm. Anh ta nói anh ta từng thích một người mà còn bị đá nữa. Mọi người, đừng có không tin. Tôi nói cho các người biết, anh ta không phải lần đầu tiên bị đá đâu, tối hôm nay là lần thứ hai rồi đó.”

Người uống rượu bên cạnh cười toe toét, ai cũng không để ý đến câu chuyện hồi tưởng của người Bartender này. Một thanh niên cười nói: “Anh là bạn học cấp ba của Bạc Ngôn, còn tôi bây giờ là chồng của Hạ Tư Vũ đây.”

“Tôi thực sự là bạn học cấp ba của anh ta.”

“Tôi thực sự là chồng hiện tại của cô ấy.”

Người chồng thật hiện tại của Hạ Tư Vũ đột nhiên xuất hiện khiến bartender bị dọa đến hết hồn. Bạc Ngôn thay áo khoác, đội mũ lưỡi trai, trên mặt còn đeo một cái kính râm lớn. Dưới ánh đèn lờ mờ trong quán bar, không khiến cho người ta chú ý được.

Phòng VIP.

Bartender bưng mâm đi vào, Bạc Ngôn thoải mái ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại, đôi chân dài khoan khoái bắt chéo nhau. Áo khoác trên người anh đã kéo khóa, chiếc áo sơ mi trắng bên trong cũng đã mở hai cúc. Nghe thấy tiếng bartender bước vào, anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay ra, tư thế tay đó có ý nghĩa là: Mang rượu đến đây.

Bartender hỏi: “Cậu còn uống rượu được sao? Ngày mai cậu còn có thông báo đó? Không sợ mặt bị sưng sao?”



Bạc Ngôn vẫn không trả lời, ngón tay vẫn giật giật giữa không trung.

Bartender vẻ mặt cạn lời, rót cho anh một ly Whisky, còn dựa theo sở thích của anh cho hai viên đá từ thùng đá vào rồi đặt ly rượu vào tay anh. Bạc Ngôn nhận lấy và lắc nhẹ ly rượu. Nước rượu màu hổ phách mới rót vào ly đong đưa, những viên đá trong ly giống như những viên thủy tinh chuyển động theo tay anh lắc lư thành những âm thanh trong trẻo.

Anh cầm ly rượu lên uống cạn một hơi. Sau khi uống xong, tay duỗi về phía trước, ý từ là là: Rót thêm một ly nữa.

Trên mặt Bartender càng thêm chán ghét, dùng vẻ mặt khó chịu lại rót cho anh một ly đầy.

Bạc Ngôn lại lần nữa uống cạn một hơi, thở ra một hơi thật dài. Nhưng sự buồn rầu giữa hai lông mày không hề giãn ra, giống như càng đọng lại hơn.

Bartender tự rót cho mình một ly và nhấp một hớp nhỏ. Vừa uống xong thì bắt đầu phàn nàn: “Sau này nếu cậu đến đây, cậu có thể báo trước cho tôi một tiếng được không? Bây giờ ít nhiều gì thì cậu cũng coi như là có danh tiếng rồi, đột nhiên đánh úp vào đây như vậy, tôi còn chưa kịp chuẩn bị cái gì. Nếu lại bị người khác nhận ra rồi gây rối loạn trật tự thì công việc làm ăn ban đêm này của tôi còn có thể làm nữa hay không đây?”

Bạc Ngôn nhướng mắt: “Chỉ thế thôi sao?”

“Cái gì mà gọi là chỉ thế thôi sao? Công việc kinh doanh của tôi tốt biết bao nhiêu! Hai giờ đêm, vị trí bến tàu cũng không tốt lắm, có được một chỗ như vậy không phải là cũng không tệ lắm rồi sao?” Bartender ấm ức uống cạn sạch ly rượu, rót cho anh một ly rồi tự rót cho mình: “Tôi nói, sao hôm nay lại có tâm trạng muốn đến đây uống rượu nhé? Có phải là bị người ta làm cho kích động rồi không? Cô ấy nói thêm vào là không thể hợp tác, cả đời này cũng không thể hợp tác với anh sao?”

Bạc Ngôn không để ý anh ta, uống xong rượu liền cầm đũa lên, gắp một hạt đậu phộng rồi nhẹ nhàng nhai ở trong miệng.

Bartender cũng thảy một hạt vào miệng anh ta, vừa ăn vừa úp úp mở mở nói: “Hay là vì scandal hai ngày trước của cô ấy làm cậu không vui rồi?”