Ảnh Đế Muốn Nuôi Vịt

Chương 6: Zịt uống nước




"Làm ăn mà, cơ hội lúc nào mà chẳng có, nhưng mà nước mất rồi thì mấy tờ tiền kia cũng chỉ là đống giấy vụn thôi, trong kho nhiều vàng bạc đấy, nhưng không thể thoát khỏi kiếp bị cướp đoạt."

"Cuộc đời là thế, chỉ có đất nước mới là chỗ dựa lớn nhất, đất phải mạnh tôi mới giữ được tiền và....anh em sau lưng."

...

Trong phòng khách, giọng nam trầm trầm chậm rãi đọc, giống như câu trả lời thuận miệng nói trong một buổi tiệc trà thong thả, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh và kiên quyết không gì sánh bằng.

Trên bàn là kịch bản đã được đánh dấu nhiều lần, người đàn ông không xem mà vuốt ve con vịt trong lòng, nhắm mắt chìm trong kịch bản, cứ như có ai đó đang ngồi đối diện hắn.

Con vịt trong lòng hắn nghển cổ, thò đầu nhìn kịch bản trên bàn, cũng không còn hoảng loạn như khi nãy nữa.

Không sai, cậu chính là vua vịt Thiệu Liên, cậu không thể chạy.

Khi nãy, lúc chỉ còn một chút nữa thôi đã có thể trốn khỏi bàn tay kia thì chủ nhân của nó tỉnh dậy. Thiệu Liên chỉ cảm thấy tầm nhìn của mình đột nhiên cao lên, vịt bị lật lại, đôi mắt tròn xoe đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm.

Đẹp quá đi, nhưng quen quá.

"Tỉnh rồi?"

Giọng cũng rất quen.

Quen đến mức cho dù mặt người trước mặt biến dạng hay phẫu thuật thẩm mỹ, cậu chỉ cần nghe giọng là nhận ra ngay, cũng biết chủ nhân giọng nói này là ai. Đầu cậu ngay lập tức tua lại câu nói: "Không mặt nào đạt tiêu chuẩn."

Thiệu Liên luống cuống, bóng ma bị ảnh đế Bùi phê bình vẫn chưa tản đi hết, bây giờ còn có nguy cơ bị mần thịt!

Đúng lúc cậu do dự có nên mở miệng cắn ảnh đế rồi tranh thủ cơ hội trốn đi hay không, cậu lại bị ảnh đế bế lên đùi, sau đó vịt được tận hưởng dịch vụ mát-xa cao cấp bậc nhất do đích thân ảnh đế giá trị phòng vé mười tỉ phục vụ.

Rất là sướng, cũng rất là hoảng.



Thiệu Liên lo lắng đây là âm mưu khiến thịt vịt tươi ngon hơn của ảnh đế, cậu còn chưa quên nội dung trên điện thoại đâu.

"Ngoan ngoãn đừng cử động, tôi đọc kịch bản một chút."

Vì thế mới có cảnh mở màn.

Nhờ vào đôi mắt tinh như cú vọ của vịt, Thiệu Liên thấy rõ chữ trên kịch bản ---

[Loạn thế] cảnh thứ 36.

Thật sự là bộ phim cậu thử vai ngày hôm qua.

Lực vuốt ve trên người vịt không nặng không nhẹ, lúc cậu thò đầu nhìn, đầu vịt còn được xoa hai cái an ủi, sướng đến mức họng phải gừ gừ.

Lâu lắm rồi cậu không được ai mát-xa nguyên hình thoải mái như vậy á!

Ảnh đế hết lòng phục vụ còn đang đọc thoại. Không thể không nói, ảnh đế khi đóng phim và ảnh đế bình thường khác biệt rất lớn, cho dù khung cảnh xung quanh không phải dân quốc, quần áo ảnh đế mặc cũng là quần áo hiện đại bình thường, nhưng trong nháy mắt đó, Thiệu Liên vẫn cảm thấy đây không phải Bùi Thâm, mà là nho thương Lâm Xí trăm năm trước, vừa có tư tưởng tiên tiến lại vừa có khí chất cổ xưa, hai thứ đó hòa vào nhau không chỉ không bài xích nhau, mà còn khiến Thiệu Liên hoảng hốt một chốc.

Thật ra lần đầu cậu xuống núi chính là thời dân quốc, sống với con người mười tháng.

Khi cậu xuống núi chiến tranh vẫn chưa bùng nổ, cậu mặc một bộ trường sam, đi khắp nơi vừa nghe chuyện vừa kết bạn, khi đó cậu cảm thấy con người vừa thú vị vừa hiền lành, cho đến khi bị một người bạn thân thiết lừa sạch của cải, của cải cậu cực khổ tích góp 500 năm đó!

=> tiền tài cậu cực khổ

Giận đến mức cậu về núi tự bế 100 năm.

Con người ai cũng xảo trá, kể cả con nít cũng vậy! Thiệu Liên nghĩ thế.

Chút ấn tượng tốt mới có về Bùi Thâm biến mất. Cho dù hắn ta mát-xa cho cậu thì cũng không loại trừ khả năng hắn ta muốn mần thịt cậu.

Lát nữa cậu sẽ nghĩ cách bỏ chạy!

***

Năm giờ chiều, Thiệu Liên lại không chạy được.

Lúc cậu giơ chân ra khỏi nhà, Bùi Thâm vẫn đang quay lưng về phía cậu để dọn dẹp sách trên bàn trà, hoàn toàn không chú ý đến con vịt đang bỏ chạy.

Thiệu Liên len lén quay đầu nhìn lại, sau khi thấy Bùi Thâm đi vào bếp, bèn im lặng rụt cái chân đã giơ ra của mình lại.

Cậu chưa có quên mùi thịt bò hầm mình ngửi được lúc xỉn quắc cần câu đâu.

Cậu nhất định phải ăn một bữa của ảnh đế mới được, dám vuốt cậu với thèm thịt cậu hả!

Sau đó hai người bọn họ đường ai nấy bước.

Thời gian dần trôi, mùi hương thơm lừng bay khỏi nhà bếp, Thiệu Liên dùng cái chân to của mình chạy bạch bạch lại bên chân Bùi Thâm, cạp cạp hai tiếng.

Thiệu Liên: Cho tôi miếng, cho tôi miếng!

Bùi Thâm cúi đầu nhìn, không quan tâm, tiếp tục rắc vài thứ vào trong canh cá. Nước canh cá trắng sữa sôi ùng ục trong nồi, mùi hương bay khắp nhà.

"Cạp cạp cạp cạp cạp cạp éc."

Nhanh cho ông miếng coi!

Thiệu Liên chạy vòng vòng quanh chân Bùi Thâm, vịt khó nhịn ra mặt. Cậu muốn giơ cánh bay lên nhưng lại sợ mình làm đổ nồi, đến khi đó mất nhiều hơn được.

"Ngoan, ra ngoài chờ."

Chời ơi, cái giọng này, như hai người khác nhau với cái tên phê bình kỹ năng diễn xuất của cậu hôm qua ấy.

Được rồi, coi như nể mặt canh cá, miễn cưỡng nghe lời hắn một lần

"Cạp cạp cạp cạp cạp cạp."

Nhất định phải múc cho ông một tô đầy đấy nhé.

Cho dù biến thành vịt thì cậu vẫn là một cậu vịt có phép lịch sự trên bàn ăn.

Nên khi Thiệu Liên bay lên bàn, cẩn thận cất hai chân mình xuống dưới bụng, ngồi trên bàn, mắt sáng lóa nhìn chằm chằm nhà bếp.

Cuối cùng, nửa tiếng sau, ảnh đế Bùi bưng đồ ra!

Mở nắp, mùi cá thơm nức mũi bay ra, trên canh cá trắng sữa là ít hành xắt nhỏ, miếng cá xém vàng thoắt ẩn thoắt hiện bên trong.

Thiệu Liên nuốt nước miếng.

"Cạp cạp cạp cạp cạp cạp!"

Cho tôi đúng không, cảm ơn nhiều nha, tôi không khách sáo nữa.

Mỏ vịt vàng chuẩn bị húp canh, giây sau đã bị nhấc bổng lên.

Giọng nam trầm trầm vang lên: "Coi chừng bỏng."

"Cạp cạp cạp cạp cạp cạp éc!"

Sát quá rồi đó!

Ngay sau đó Thiệu Liên phát hiện canh cá cách mình càng ngày càng xa, sau đó cậu bị đặt xuống đất, trước mặt là cái chén nhỏ.

Bùi Thâm: "Uống đi." Thiệu Liên:??

Là sao? Là sao?! Sao dám cho ông uống sữa tươi?

Năm trăm tuổi rồi, còn cho tôi uống sữa mẹ??

Thiệu Liên nhìn thấy Bùi Thâm thoải mái ngồi trên ghế, nhàn nhã múc canh cá, thong thả thưởng thức.

Cứ như nhận ra vịt đang nhìn mình lom lom, Bùi Thâm liếc nhìn cậu, nói: "Sữa bò giải rượu."

Thiệu Liên: Gì? Đùa gì vậy! Tôi đường đường là cậu vịt uống rượu giỏi nhất của sườn núi thứ mười tám huyện Thiệu, năm trăm năm nay chưa ai vượt qua cậu, giải rượu quái quỷ gì!

Hai phút sau.

"Cạp cạp cạp cạp éc."

Tôi uống xong rồi! Ăn canh cá được chưa!