Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 96




Sau cùng, cậu nhìn qua Lăng Thanh, "Tôi nhọc nhằn khổ sở tới đây một chuyến, chắc là cọ cơm anh một bữa cũng không sao đâu nhỉ, tôi không muốn về nhà ăn cơm một mình đâu."

Cực kỳ đáng thương, thui thủi một mình.

Lăng Thanh nhìn Vu Thần, "Anh thấy thế nào?"

Vu Thần cảm thấy việc này cũng không có gì không ổn, nói trắng ra là, trước giờ anh vẫn chưa từng xem Tô Thuật là vấn đề to tát gì.

Hiển nhiên, Tô Thuật không thuộc loại hình bạn trai mà Lăng Thanh sẽ chọn, cậu cùng lắm cũng chỉ giống như Lăng Bạch và Thư Đồng, chỉ nhờ vào việc còn nhỏ tuổi nên mới được Lăng Thanh chăm sóc nhiều hơn mà thôi.

Thế nhưng chiếu cố cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ dừng lại ở việc chiếu cố mà thôi, Lăng Thanh sẽ không vượt qua giới hạn, càng không có ý định nảy sinh suy nghĩ gì khác với họ. Một khi bọn họ có suy nghĩ kia với hắn, Lăng Thanh sẽ triệt bỏ ngay để tránh gây nên những hiểu lầm không đáng có.

Vì thế, nếu như đã có thể cùng Lăng Bạch ăn cơm, thì đương nhiên anh cũng có thể cùng Tô Thuật dùng bữa..

Chẳng phải Tô Thuật tự vác thân qua đây tình nguyện ăn cơm chó à? Dù sao cũng chỉ là một bữa ăn thôi, tiện thể còn được một lời một.

(Đại khái ý Vu Thần là ăn một bữa cơm còn được phát cơm chó.)

"Được chứ, dù sao lần nào Tiểu Lưu cũng làm thừa rất nhiều đồ ăn mà."

"Vậy thì cùng nhau ăn đi." Lăng Thanh nói.

Tô Thuật tới lúc này mới cảm thấy vui vẻ hơn một chút, cậu bèn bắt chéo chân chờ cơm.

Tiểu Lưu làm bốn món một canh, hai mặn hai chay, Tô Thuật ăn xong, cảm thấy cũng không tệ lắm, còn uống thêm một chén canh nữa rồi mới chậm rãi ra về.

Chu Tiểu Xuyên quay các cảnh của dàn diễn viên lão làng xong thì anh nhờ nhân viên công tác thu dọn lại một chút đạo cụ, sau đó thay đổi bối cảnh mới, rồi quay sang gọi La Thừa Hạo tới, thông báo cảnh tiếp theo sẽ tới lượt anh ta diễn.

Nói xong, anh đứng trong trường quay tìm kiếm một vòng, nhưng lại không thấy Lăng Thanh đâu cả.

Tiểu Lý nhạy bén chú ý tới ánh mắt của anh, bèn nói: "Chu đạo, bạn của anh Lăng vừa mới tới, anh ấy tới gặp bạn một chút, bây giờ hẳn là đang trên đường trở về rồi."

Chu Tiểu Xuyên cũng không để ý lắm, trả lời: "Ừ, được rồi."

Trái lại, La Thừa Hạo bên này lại âm dương quái khí nở nụ cười, "Cậu ta đúng là tự do thật nhỉ?"

Chu Tiểu Xuyên tốt tính giải thích: "Có bạn từ xa tới tất nhiên phải nói chuyện quên trời quên đất rồi, cậu có thể ngăn không cho người ta gặp bạn bè hay sao? Nếu sau này có người tới thăm ban cậu, cậu có gặp hay không đây?"

"Tôi cũng chẳng phải lưu lượng đang hot gì, làm gì có bạn bè nào tới thăm đâu chứ." La Thừa Hạo tự giễu nói.

Vừa dứt lời, anh ta bỗng nghe có người trả lời: "Người nào cũng có bạn bè mà, anh La nói như vậy, nếu để bạn anh nghe được e rằng sẽ buồn lắm đó."

La Thừa Hạo quay đầu nhìn, thì ra là Lăng Thanh.

Lăng Thanh bước đến gần anh ta và Chu Tiểu Xuyên, lễ phép nói: "Thực xin lỗi, Chu đạo, bỗng nhiên có người thăm ban nên tôi mới về gặp một chút."

"Không sao đâu." Chu Tiểu Xuyên không để tâm lắm.

"Tiểu La nhanh mồm nhanh miệng, cậu đừng để ý, cậu ấy không có ác ý gì đâu." Chu Tiểu Xuyên thay La Thừa Hạo giảng hòa.

Lăng Thanh gật đầu: "Vâng."

Hắn liếc mắt nhìn La Thừa Hạo, thầm nghĩ, hi vọng là vậy.

La Thừa Hạo bị hắn nhìn như thế, lại nghĩ đến những gì Chu Tiểu Xuyên vừa nói, nhất thời không nói nên lời, bèn cúi đầu im lặng.

Chu Tiểu Xuyên thấy cả hai người đều đã tới, thì bắt đầu cùng bọn họ giảng diễn.

Cảnh bọn họ cần diễn lần này là phân đoạn Mạc Đường và anh trai Mạc Chính ở nhà đang dùng bữa, nhưng cả hai bởi vì vấn đề có tiếp tục điều tra nguyên nhân cái chết của cha mẹ hay không mà xảy ra cãi vã.

Sau khi giảng diễn cùng bọn họ xong, Chu Tiểu Xuyên bảo hai người đi qua một bên đối diễn với nhau, tìm chút cảm giác.

La Thừa Hạo cầm kịch bản nhìn Lăng Thanh đang hai tay đút túi, hỏi "Kịch bản của cậu đâu?"

Lăng Thanh đút tay vào túi quần, trả lời anh, "Tôi không cầm theo, tôi thuộc hết lời thoại của mình rồi."

La Thừa Hạo nhíu mày nghi hoặc: "Vậy thì hi vọng cậu sẽ không phạm phải mấy sai lầm hạ đẳng như quên lời đồ đó."

Lăng Thanh cười cười: "Anh cũng vậy."

La Thừa Hạo quay đầu đi tập diễn một mình, hiển nhiên là không muốn cùng hắn đối diễn.

Lăng Thanh cũng không thèm để ý, hắn bảo trợ lý đem nước qua giúp mình, yên tĩnh uống nước thư giãn.

Tiểu Lý cũng nhân cơ hội này mang một chiếc ghế tới, nhỏ giọng nói: "Anh Lăng ngồi đi, Vu tổng nói, anh không thể đứng lâu được."

Lăng Thanh nghĩ một lúc, bèn ngồi xuống, La Thừa Hạo đứng cạnh đó trong nháy mắt bật ra tiếng cười trào phúng xem thường, lại nhích ra xa hắn thêm một chút.

Không bao lâu sau, bối cảnh hoàn thành, đoàn phim chính thức khởi quay cảnh mới.

Lăng Thanh đứng lên, hắn đưa cốc nước cho Tiểu Lý, rồi bước vào khu vực quay phim.

Hắn và La Thừa Hạo từng người ngồi xuống, cầm đũa lên, bày ra tư thế ăn cơm.

Chu Tiểu Xuyên hô: "Action."

Lăng Thanh hạ đũa xuống, gắp một chút khoai tây sợi, bỏ vào trong bát cúi đầu ăn cơm.

La Thừa Hạo cũng gắp một chút đồ, trầm mặc ăn.

"Anh có chút chuyện muốn nói với em." Anh đột nhiên lên tiếng.

Lăng Thanh quay đầu nhìn anh: "Sao thế ạ?"

La Thừa Hạo lại gắp thêm một chút thức ăn, vẫn không nhìn vào mắt hắn, anh tựa như trốn tránh mà đáp: "Sau này, chuyện của ba mẹ, cứ như vậy đi."

Động tác nhai thức ăn của Lăng Thanh chậm lại, vẻ khó hiểu: "Cứ như vậy đi nghĩa là sao ạ?"

"Cứ như vậy đi, tức là từ giờ có thể kết thúc được rồi, đừng điều tra nữa, có tra nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi."

"Thế nào gọi là tự rước lấy nhục?" Lăng Thanh tiếp tục hỏi.

La Thừa Hạo không lên tiếng, chỉ trầm mặc ăn vài miếng cơm. Lăng Thanh vẫn hỏi tiếp: "Tại sao không điều tra nữa, anh cũng cảm thấy ba mẹ là hạng người như vậy sao?"

La Thừa Hạo ném đũa "cạch" một tiếng xuống đất: "Tại sao? Còn tại sao nữa à!"

"Cắt." Chu Tiểu Xuyên cắt ngang anh.

La Thừa Hạo sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tiểu Xuyên, Chu Tiểu Xuyên đi tới nói với anh ta, "Cảm xúc của cậu bộc phát quá nhanh, chi tiết nhỏ này cậu chưa nắm chắc lắm, nên chờ một chút rồi mới bộc phát ra."

La Thừa Hạo gật đầu.

Chu Tiểu Xuyên hướng dẫn: "Không nên gấp gáp, muốn để người xem cảm nhận được chuyển biến trong tâm trạng của mình, trước khi ném đũa, cậu cần bộc lộ rằng trước vấn đề này, cậu trong tâm trạng không kiên nhẫn và bất đắc dĩ, lúc mới mở lời, cậu cũng không dám nhìn em trai mình, đó là bởi vì cậu không muốn đối diện vấn đề, cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mà thôi."

"Nhưng em trai lại hỏi cậu tại sao? Cậu vốn dĩ không muốn trả lời, cậu cảm thấy việc này đâu cần phải trả lời đâu cơ chứ, gần đây cậu cứ phải chịu đựng người ta cười nhạo còn chưa đủ hay sao? Thế nhưng em trai cậu vẫn cứ kiên trì hỏi tiếp, thế nên cậu mới đáp lại câu hỏi của cậu ấy bằng hai câu 'Tại sao' này, ẩn chứa trong đó cần có chuyển biến từ bình tĩnh sang oan ức, rồi đến xấu hổ, và cuối cùng đẩy lên thành tức giận, những cảm xúc này cậu cũng cần biểu lộ qua thay đổi nét mặt nữa, cậu có hiểu không?"

La Thừa Hạo hiểu ra: "Tôi sẽ chú ý."

Chu Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Lăng Thanh, "Tiểu Thanh diễn không tệ, cậu cứ tiếp tục phát huy là được."

"Vâng." Lăng Thanh mỉm cười.

La Thừa Hạo thật sự không thể tin được, Chu Tiểu Xuyên vậy mà không phê bình gì Lăng Thanh sao?

Anh ta nghĩ rồi lại nghĩ, cũng đúng, phân đoạn diễn chỉ vừa mới bắt đầu, Lăng Thanh đâu cần thiết phải diễn gì nhiều như anh, ăn cơm ai mà chẳng biết cơ chứ, đơn giản như vậy, nếu hắn còn diễn không tốt, vậy thì hắn thực sự nên từ bỏ nghề diễn đi cho rồi.

Nhân viên công tác đưa cho anh ta một đôi đùa mới, lại đem đôi đũa sạch sẽ mới bị ném xuống mâm đồ ăn đi, sau đó mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Lăng Thanh lại bắt đầu gắp rau ăn cơm, La Thừa Hạo cũng bắt đầu ăn cơm lại từ đầu.

Vẫn là lời thoại như lúc trước, lần này La Thừa Hạo nhớ đến việc tự thêm bước đệm chuyển biến tâm trạng, lúc ném đũa cũng chậm hơn lúc trước vài giây.

"Tại sao? Tại sao! Em còn hỏi tại sao à?!"

Lăng Thanh nhìn anh, trong mắt có nghi hoặc xen lẫn quật cường: "Đúng! Tại sao thế?"

"Em còn ngại chúng ta hiện giờ chưa đủ mất mặt chắc! Cũng là vì em muốn điều tra, vì em muốn kiên trì, bây giờ tất cả mọi người đều biết những chuyện đó trong nhà chúng ta, ba mẹ cũng qua đời cả rồi, em còn muốn họ bị người đời nhạo báng thêm nữa hay sao?!"

"Cho nên anh cũng tin những chuyện đó là thật?"

"Anh tin hay không có quan trọng không?! Coi như anh không tin đi, thế thì những người khác cũng sẽ không tin à?"

"Bởi thế nên chúng ta mới càng phải làm rõ chân tướng sự việc, không phải sao?"

"Làm gì có chân tướng nào, hả? Chẳng qua là em không muốn tin thôi!" Mạc Chính chọc tay lên ngực hắn, chua xót nói, "Em tự hỏi chính mình đi, em muốn chân tướng, hay là do em không dám tin, những gì em cho là hạnh phúc, tất cả đều chỉ là giả dối mà thôi!"

Anh nói xong, liền đứng dậy rời đi.

Lăng Thanh nhìn về hướng anh đi, chậm rãi thu ánh mắt, rồi khẽ cúi đầu.

Hồi lâu sau, hắn mới lại nhấc đũa lên, đưa về phía thức ăn trên bàn.

Hắn gắp thức ăn, một miếng, lại một miếng liên tục như vậy, cả người đều toát ra cảm giác quật cường.

Loại cảm giác quật cường này vốn cũng không mạnh, thêm vào đó là gò má thanh tú cùng với đôi mắt vẫn luôn cúi thấp không rõ tâm tình kia, tất cả đều toát lên vẻ thiếu niên dễ tổn thương, yếu đuối bị oan ức.

Đây là điều mà Chu Tiểu Xuyên không ngờ tới, đối với tình cảnh này, anh vốn nghĩ rằng sẽ chỉ thể hiện ra hình ảnh quật cường và sự cô độc khi không được thấu hiểu của Mạc Đường, ấy vậy mà, Lăng Thanh còn vượt ngoài hai loại tâm tình đó, xét Mạc Đường trong độ tuổi này, vào lúc cha mẹ đột nhiên qua đời, tất cả mọi người kể cả anh trai ruột thịt đều không hiểu cho hắn, hắn tuy rằng không muốn bộc lộ ra, thế nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác yếu đuối và oan ức.

Rất sinh động, cũng khiến người ta không đành lòng.

Chu Tiểu Xuyên một mực đợi Lăng Thanh diễn xong cảnh này, tới nỗi thiếu chút nữa không kịp phản ứng lại.

Phải tới lúc phó đạo diễn vỗ anh một cái, anh mới hô, "Cắt."

Lăng Thanh lúc này mới đặt bát xuống, thầm nghĩ nếu như Chu đạo không hô "Cắt", dễ có khi hẳn sẽ ăn hết đĩa khoai tây sợi này cũng nên!

Hắn đứng dậy, đang chuẩn bị tiêu hóa một chút, bỗng thấy Chu đạo gọi hắn và La Thừa Hạo qua.

"Tới đây, cho các cậu xem cảnh hai người vừa diễn này." Chu đạo nói.

Lăng Thanh cúi đầu xem, cảm thấy biểu hiện của mình vẫn còn ok chán.

Dù gì hắn cũng đã đóng phim nhiều năm như vậy, kỹ năng diễn xuất sớm đã ổn định rồi, không bao giờ có chuyện diễn phim này hay, phim khác lại diễn không tốt, cần thiết phải đi tìm cảm giác các thứ nữa.

La Thừa Hạo lần này diễn cũng không tệ, tuy nhiên, nhìn hai người đối diễn trước máy quay, từ từ trong vô thức, anh ta đặt toàn bộ chú ý lên Lăng Thanh.

Lúc nãy khi diễn cảnh ăn cơm, trước khi ném đũa, bởi nội dung kịch bản, anh không nhìn về phía Lăng Thanh, cũng không chú ý tới vẻ mặt và động tác của Lăng Thanh khi ấy.

Bây giờ xem lại, anh mới phát hiện, khi ấy Lăng Thanh cũng không chỉ đơn giản là đang dùng cơm, mỗi khi nói câu thoại, vẻ mặt hắn đều có sự chuyển biến vi diệu, mà linh động hiếm thấy nhất chính là ánh mắt của hắn.

La Thừa Hạo quay đầu liếc nhìn Lăng Thanh. Đôi mắt của Lăng Thanh rất đẹp, là một cặp mắt hoa đào, đuôi mắt hơi nhếch lên, đại khái là vì hắn tương đối thích cười nên thoạt nhìn có chút đa tình.

Nhưng khi đang diễn, hắn không cười, qua đôi mắt trong suốt cơ hồ có thể thấy được sự kiên trì và bền bỉ của hắn.

La Thừa Hạo không khỏi nắm chặt tay, mơ hồ cảm giác người bên cạnh này và người trong tưởng tượng của mình, dường như không giống nhau lắm.

Chu Tiểu Xuyên yên lặng để bọn họ xem lại xong, sau đó mới bắt đầu cùng hai người phân tích ưu khuyết điểm trong phân đoạn này. Anh rất hài lòng với Lăng Thanh, cho nên cũng không nói có khuyết điểm gì, chỉ nói: "Tiểu Thanh, đoạn cuối cậu diễn rất tốt, rất có sức hút, tôi rất thích."

"Cảm ơn Chu đạo."

"Đừng khách khí, các cậu đi nghỉ ngơi chút đi, lát nữa còn có cảnh quay tiếp."

"Vâng."

Nói xong, Lăng Thanh đi qua một bên, bắt đầu tản bộ tiêu cơm.

La Thừa Hạo nhìn hắn đi tới đi lui, cũng không hiểu hắn đang làm gì, chỉ cảm thấy đúng là hắn không thích đọc kịch bản thật.

Tuy nhiên, hắn cũng thực sự thuộc hết lời thoại rồi, tính cách nhân vật cũng nắm bắt rõ ràng, dường như cũng không có gì để mà khiển trách.

Anh ta cảm thấy có chút muộn phiền, quay lưng bước đi, không nhìn Lăng Thanh nữa.