Ảnh Đế Lạnh Lùng Sinh Chồn Cho Tôi

Chương 4




Tác giả: Dịch Tu La

Editor: Manh

“Chào thầy Lăng, tôi là trợ lí sinh hoạt của anh Địch – Tiểu Giả. Thầy thấy đó, tôi là một người mù giàu nghị lực vươn lên. Tôi rất biết ơn sếp tôi, con người nhân hậu có tấm lòng Bồ Tát đã không bận tâm đến khuyết tật của tôi mà cho tôi một công việc ổn định…”

Địch Ảnh: “Cậu bị đuổi việc.”

Người mù Tiểu Giả đang bắt tay với không khí nghe thế thì khóc một dòng sông.

Sau lưng cậu ta, vẻ chê bôi thoáng hiện lên trên gương mặt lạnh lùng của Lăng Tễ. Xem ra cái nhà này từ sếp đến trợ lí đều ấm đầu hết ráo rồi.

Địch Ảnh dùng vũ lực lôi Bé Ao xuống khỏi ngực, nó không cam tâm quơ quào bốn cái vuốt con con.

“Cả mày nữa, tống mày đi luôn. Nhưng mày được phép chọn làm con nuôi người mù, hai đứa bây họp đội ra đường mãi võ khéo là đủ ăn.”

Tiểu Giả nhào tới: “Đây cháu lớn của em đấy ư?”

Cậu nhìn Bé Ao như nhìn một kì tích nhiệm màu, ánh sáng chiếu vào làm mắt cậu ta long lanh.

“Làm cách nào mà giống hệt vậy nhỉ? Không phải bắt chước như thần mà phải nói là sao y bản chính.”

Địch Ảnh: “Cậu mù thật đấy à, không phải vẽ rắn thêm chân mà phải nói là có mắt không tròng.”

“Hu hu, người ta nói thật lòng mà…”

Nghe ngoài cửa có tiếng lịch kịch, Tiểu Gia ngoái lại thì thấy Lăng Tễ đang tự dọn hành lí, bèn hớt hải chạy tới.

“Thầy Lăng ơi, thầy muốn em thất nghiệp thật sao hở thầy? Để em, để em, thầy cứ chỉ chỗ đi, em khiêng vào tận nơi cho.”

Địch Ảnh đã từng gặp nghệ sĩ chỉ đi làm việc nhỏ thôi cũng phải khuân theo hòm lớn hòm bé, ngay cả chính hắn đây cũng không phải ngoại lệ.

Mà hai vali hành lí của Lăng Tễ nhỏ đến nỗi chồn tuyết cũng chẳng thèm chui vào.

“Ủa, bảo chuyển hẳn đến cơ mà? Sao trông như định ở mỗi cuối tuần thôi vậy? Sợ nhà tôi giới hạn trọng lượng hành lí à?”

Lăng Tễ chưa kịp đáp, Tiểu Giả đã cướp lời: “Anh ơi, gom hết đồ đoàn trong nhà thầy Lăng mới được nhiêu đây thôi. Sếp không biết đâu, phòng trọ của thầy Lăng còn gọn hơn cả phòng trọ của gà mới.”

Lăng Tễ đưa vali to cho trợ lí còn anh tự xách vali nhỏ.

Thói quen này Địch Ảnh cũng từng có, nhưng đó là từ thời hắn mới còn là nghệ sĩ ít tên tuổi, sự nghiệp vừa khởi sắc chút đỉnh, mỗi khi ra ngoài chỉ thuê được một trợ lí tháp tùng.

“Chuyện này tôi phải hỏi công ty mới được. Thầy Lăng dù gì cũng là kí hợp đồng với tư cách ảnh đế, có lí nào đãi ngộ lại kém hơn cả nghệ sĩ hạng ba trong công ty?”

Để ra vẻ khách sáo Địch Ảnh bèn giả vờ bực mình, quả nhiên Lăng Tễ mắc câu.

“Tôi không cần nhiều đồ đạc thế đâu. Vào đoàn phim đã có trang phục diễn, hoạt động khác đã có quần áo nhãn hàng tài trợ, còn lúc nào không có việc tôi mặc thường phục là đủ rồi.”

“Vậy chuyện nhà ở thì sao?”

“Công ty có phân nhà ở nhưng tôi từ chối và đã xin chiết khấu tiền thuê.”

Chiết khấu tiền thuê nhà – Địch Ảnh chưa từng nghe yêu cầu nào kì quặc đến vậy, đúng là được mở mang.

Hắn nghĩ tâm trạng nhân viên bố trí chỗ ở sau khi nghe chuyện này cũng chẳng khác mình là bao.

“Khó hiểu thật! Đến mấy nghìn tệ tiền thuê nhà cậu cũng chi li, cớ sao gặp tấm séc bảy số không lại chẳng mảy may động lòng?”

Tiểu Giả nghe thế thì hớn lên: “Anh ơi, séc bảy số không ở chỗ nào? Em động được! Đừng đừng, anh không việc gì phải đứng lên lấy, anh cứ nằm yên đấy để em động cho!”

Nhìn bằng mắt thường cũng thấy sắc mặt Lăng Tễ lạnh hẳn đi, vô hình trung Địch Ảnh lại được củng cố kiến thức vật lý cấp 3 – dưới 0 độ còn có độ không tuyệt đối.

“Anh muốn tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa hả? Chuyện tôi cần tiền và lấy tiền của anh là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.”

“Tôi hành động thế vì nghĩ cho toàn cục, cậu cứ sống như nghệ sĩ bị công ty ngược đãi thì sau này còn ai dám đầu quân cho công ty nhà tôi?”

Tiểu Giả tìm được tấm séc thì sung sướng đếm số không hai lần liền.

Thế rồi khi nghe hai người nói chuyện với nhau, cậu ta chợt vỡ lẽ.

“Này sếp, đây có phải tiền anh chi để đuổi thầy Lăng không? Nếu đúng thế thì anh quá đáng lắm.”

“Mỗi khi có người bảo em là giới giải trí thật tạp nham, em luôn phản bác rằng ít nhất anh tôi gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Em không ngờ ngay cả anh cũng xử sự như thế này… Đứa trẻ này là cốt nhục của anh đấy!”

Địch Ảnh giả vờ kinh ngạc: “Cậu bị đuổi việc rồi cơ mà? Sao còn đứng đây làm gì?”

“Đi thì đi! Ai thèm giữ công việc trợ Trụ vi ngược[1] chứ!” Tiểu Giả khảng khái ngoảnh đầu bỏ đi.

“Quay lại,” Địch Ảnh hô cậu ta, “Bỏ tờ séc xuống.”

Tiểu Giả quay phắt người: “Thế thì em ở lại vậy, Trụ Vương cũng phải có trung thần kề cận! Từ hôm nay em chính là Tỷ Can, dù có phải mất quả tim bảy lỗ quý báu này em cũng phải kéo anh về đường ngay lối thẳng!”

Đây là lần đầu tiên Lăng Tễ chứng kiến tình huống này nên còn lạ lẫm lắm.

“Tiêu chuẩn chọn trợ lí của anh là KPI nói chuyện hàng ngày phải cao hơn sếp à?”

“Tôi đã nghiên cứu rồi, có lẽ là do thượng bất chính hạ tắc loạn. Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là…”

Hắn xách Bé Ao kiên quyết bám trụ trong áo choàng tắm ra.

“Tôi nghĩ nó đói mụ mị đầu óc rồi nên mới bướng bỉnh đòi thứ tôi không có. Nếu cậu là mẹ ruột của nó, chi bằng…”

Từ góc nhìn của hắn, Lăng Tễ kiêu kì nhìn mình bằng nửa con mắt trông hệt như một vị vua cao ngạo.

“Nhìn tôi làm gì, cái anh không có đừng mong tôi có.”

Địch Ảnh lầm bầm: “Thì ra cậu vẫn biết cấu tạo sinh lí của chúng ta giống nhau. Tôi cứ tưởng cậu bị lệch lạc nhận thức về năng lực của mình cơ.”

Tiểu Giả thấy thế liền biết cơ hội lập công chuộc tội của mình đến rồi.

“Báo cáo sếp! Tuy em cũng không có cái đó, nhưng em biết chỗ tìm!”



“Tôi là Địch Ảnh, một minh tinh màn bạc người người nhà nhà đều biết mặt. Hiện giờ tôi đang vũ trang đến tận chân răng, mặc dù mũ và kính đen không thể làm lu mờ độ bảnh trai của tôi được.”

“Người đàn ông cũng bịt kín mít sau lưng tôi tên là Lăng Tễ. Nửa tiếng trước, cậu ta đã leo hạng thành công nhờ con chồn tuyết mình đang bế, cái này hình như trong phim cung đấu người ta thường gọi là mẹ quý nhờ con.”

“Chẳng trách người đời hay bảo thành phố khổng lồ, nhịp sống hối hả, cuộc sống đổi thay chỉ trong chớp mắt. Phải đến hôm nay tôi mới lĩnh hội được chân lí này.

“Bạn không bao giờ có thể đoán được mười lăm phút sau mình sẽ xuất hiện ở hộp đêm, sân thượng, hay là siêu thị trẻ em.”

“Xin chào quý khách! Anh muốn chọn sữa bột phải không ạ?”

Nhân viên bán hàng trẻ trung niềm nở giới thiệu: “Ở đây chúng tôi có rất nhiều loại sữa bột, có loại dành riêng cho bé trai, có loại dành riêng cho bé gái. Xin hỏi bé nhà mình là…?

Địch Ảnh chìa ngón cái ra đằng sau: “Tự xem đi.”

Nhân viên bán hàng ngoẹo đầu ngó vào ngực Lăng Tễ: “Ra vậy, thế thì anh nên mua loại sữa bột này, dành riêng cho các bé chồn tuyết.”

Địch Ảnh: “Mấy người đào đâu ra mặt hàng này vậy?!”

Những người xung quanh nghe thấy liền xì xào: “Ê, nhìn anh kia trông cứ quen quen ấy nhỉ.”

Địch Ảnh lập tức cúi đầu chỉnh lại kính râm.

Lăng Tễ lại gần hắn thì thầm: “Anh quên chị Tinh dặn thế nào rồi à?”

Địch Ảnh cũng thì thầm y chang: “Tôi quên là thế giới không còn vận hành theo lẽ thường nữa.”

Mồm nói vậy nhưng hắn mua lia lịa, Lăng Tễ vừa ngoảnh mặt đi một chốc đã thấy xe đẩy đầy nhóc đồ.

“Việc gì anh phải mua nhiều thế?”

Tiểu Giả đế vào: “Đúng rồi sếp ơi, sữa bột cũng có hạn sử dụng!”

“Lại còn cần cậu nhắc đấy!” Địch Ảnh hầm hè, “Chả nhẽ tôi không biết thực phẩm có hạn sử dụng hay sao? Tôi là tôi lo mặt hàng này quá lạ, ai biết sau này còn mua được nữa không!”

“Trộm vía bé nhà anh kháu quá ạ!”

Nhân viên bán hàng vớ được khách sộp thì cười tươi roi rói.

“Nhìn kĩ còn thấy bé giống ngôi sao điện ảnh lắm luôn!”

Địch Ảnh không phục: “Cô nhìn kĩ thật chưa? Làm gì có sao nào trông giống nó? Ngôi sao mà mặt mũi như thế thì nổi bằng cái cóc khô gì? Vẻ đẹp ngoại lai à?”

Lăng Tễ không thể nào chịu đựng nổi nữa phải lôi Địch Ảnh mồm năm miệng mười đi.

“Đừng kéo tôi! Tôi phải cãi ra ngô ra khoai với cô ta, thế giới này có thể mất đi thường thức nhưng không thể đạp lên logic được!”

Dọc đường nhân viên hay tin có khách sộp vào siêu thị thì nhao nhao chớp cơ hội chào bán mặt hàng chủ lực nhà mình:

“Mời quý khách xem thử giường em bé của chúng tôi. Sản phẩm được chế tạo bằng loại gỗ cao cấp nhất, thân thiện với môi trường, không gây độc hại, an toàn bền chắc, thiết kế dành riêng cho bé chồn tuyết từ 0 đến 3 tuổi…”

“Mua!”

“Núm vú cao su này là sản phẩm đạt chuẩn quốc tế, vừa khít với khuôn miệng của bé chồn tuyết, không gây ảnh hưởng đến sự phát triển của răng nanh khi ngậm, cực kì hiệu quả trong việc dỗ bé…”

“Mua!”

“Đây là lều vải dành riêng cho bé chồn tuyết. Với thiết kế mô phỏng chân thực lều tuyết sang trọng của người Eskimo, mẫu lều này giúp bé nhà mình an tâm và thoải mái hệt như nằm mơ thấy quê hương. Quý khách mua ngay bây giờ sẽ được tặng kèm một máy phun tuyết nhân tạo…”

“Mua mua mua! Tôi mua tất!”

Địch Ảnh giận đùng đùng, bước phăm phăm: Điên rồi! Điên rồi! Cái thế giới này điên hết cả rồi!”

Không còn một ai bình thường hết cả, ngay đến nhà máy cũng bất chấp lý lẽ để sản xuất mấy mặt hàng trông đã biết thể nào cũng lỗ!

Có thật là hắn đến siêu thị để mua sắm không?

Rõ ràng hắn đến để giải cứu ngành sản xuất đang nguy ngập mà!

Tiểu Giả theo sau hắn mệt quá thở hổn hà hổn hển.

“Sếp ơi, xe không còn chỗ nào mà để nữa rồi. Nếu anh vẫn cứ mua thì tí nữa chỉ còn cách thuê công ty chuyển nhà đến khuân giúp thôi.”

Địch Ảnh dừng bước: “Siêu thị này làm dịch vụ kiểu gì vậy, mua số lượng lớn mà không giao tận nhà hay sao?… Mà thầy Lăng cậu đi đâu rồi?”

Không thấy bóng dáng một người một chồn Địch Ảnh không yên tâm chút nào, bèn lộn lại tìm họ.

May là chưa đi được mấy bước chân hắn đã thấy Lăng Tễ đứng cách đó không xa đang cúi đầu chăm chú đọc một tờ giấy mỏng.

Bé Ao ngoan ngoãn nằm bò trên vai anh, cũng chăm chú nhìn theo cứ như đọc hiểu nội dung thật.

Mũ và khẩu trang đã che khuất gần hết gương mặt Lăng Tễ, hàng mi dài và mảnh rủ xuống phủ kín đáy mắt anh.

Dẫu vậy, ai đi ngang qua cũng cảm nhận được rằng người lặng im đứng đó chính là một mĩ nhân.

Ắt hẳn thứ người đẹp nâng niu trên tay mà nghiền ngẫm phải là một áng văn trác tuyệt không gì sánh nổi.

Cụ thể hơn, hẳn tờ giấy ấy phải viết…

“Cỏ bờ ao vừa hóa thành dấu biếc, ánh xanh lấp lánh rượt nhau bay. Như sao sa vỗ cánh mỏng, như sương óng đọng trên mâm, như lân tinh lác đác giữa đồng ngày thu.” [2]

… mới xứng với khi chất xuất trần thoát tục của anh.

Địch Ảnh ngây ngẩn ngắm góc nghiêng của Lăng Tễ, thầm nhủ làm thế nào mà mình ngủ nổi với đầm lạnh nghìn năm vậy nhỉ?

Hắn cúi đầu kiểm hàng theo phản xạ, may thằng cu em nhà mình có khiếu lạ trời ban, không bỏng lạnh đúng là một kì tích.

Cáu nhất là cái đầu mất trí nhớ của mình, chuyện quan trọng như thế mà chẳng nhớ được tí ti nào.

Liệu sự nóng bỏng của hắn có làm tan chảy núi băng trôi này không?

Em ấy đã nghiến răng chịu đựng hay nhíu mày kiềm chế đây?

Địch Ảnh vắt óc hồi tưởng mà không sao nhớ nổi, càng không hình dung ra được tình cảnh lúc ấy.

Đúng là lẳng đá xuống đầm, sóng gợn xong là mất dấu.

Bé Ao nhảy từ vai trái sang vai phải đánh thức Địch Ảnh đang xuất thần.

Hắn lẩm bà lẩm bẩm: “Chẹp, không tính là mất dấu được, chẳng phải đông đặc thành kết tinh tình yêu luôn rồi còn gì!”

Địch Ảnh đi tới chỗ Lăng Tễ, càng đến gần hắn càng nhìn rõ tờ giấy sặc sỡ anh cầm trên tay hơn.

“Đọc gì mà chăm chú thế?”

Lúc hắn bước tới bên cạnh thì tất cả những con chữ vuông vức đều trở nên rõ nghĩa:

– MỪNG KHUYẾN MÃI ĐẶC BIỆT, ĐẠI HẠ GIÁ TOÀN BỘ MẶT HÀNG

– VUI BẤT TẬN, RÚT THĂM MAY MẮN

– BÉ ĂN KHỎE, MẸ YÊN TÂM

– MUA 200 TẶNG 20, MUA NHIỀU TẶNG NHIỀU, KHÔNG GIỚI HẠN

Lăng Tễ chỉ hàng chữ trên tờ rơi: “Lúc mua giường anh không thanh toán chung với lều vải nên hụt mức giảm giá tối đa rồi này.”

“Anh nạp tiền để lần sau mua tiếp sữa bột trước đi đã, chiết khấu xong còn được tích điểm.”

“Hóa đơn mua hàng có thể dùng để rút thăm ở ngoài cửa siêu thị, chính mắt tôi thấy anh tiện tay vứt mấy tờ đi đấy nhé.”

Lăng Tễ nói một thôi một hồi mà Địch Ảnh chẳng phản ứng gì, bèn ngẩng lên nhìn thì thấy mặt hắn chù ụ một đống.

“Anh có nghe thấy tôi nói gì không?”

Địch Ảnh hít sâu một hơi: “Thầy Lăng này.”

Lăng Tễ:?

“Mình về nhà đi, nơi như siêu thị không xứng với cậu đâu.”