Trong cơn mơ, tiếng chuông cửa kêu inh ỏi liên hồi, quyết không ngừng cho đến khi đánh thức được người đang say giấc.
Địch Ảnh bò dậy từ sofa như mộng du, díp mắt đi ra huyền quan: “Ra rồi đây ra rồi đây.”
Dụ Tinh Kỷ tốt bụng nhắc Tôn Luật Thi: “Lát nữa dù cô thấy gì cũng đừng ngạc nhiên nhé.”
Cô luật sư có cái tên Tôn Luật Thi[1] này ăn vận chỉnh tề đúng chất ngôi sao công sở, để mái tóc tém sắc cạnh, liếc mắt cũng tạo áp lực cho người bị liếc.
“Không có chuyện đấy đâu. Tôi đã được đào tạo bài bản để giữ bình tĩnh trước mọi tình huống.”
“Vậy thì tốt,” Dụ Tinh Kỷ yên tâm, “Thú thực với cô, tôi vẫn thường gặp những niềm vui bất ngờ sau nhiều năm làm quản lí cho cậu ấy.”
Đằng sau cánh cửa mở ra là Địch Ảnh mắt lim dim ngái ngủ.
“Chị à, chị có biết bây giờ là mấy giờ không vậy?”
Dụ Tinh Kỷ bình thản xem đồng hồ: “8 giờ 55 phút, giờ này dân công sở đang pha cà phê trong phòng uống nước rồi chú em.”
“Kỉ lục dậy sớm nhất của em trong kì nghỉ phép là 10 giờ 30 đó.” Địch Ảnh quay gót lướt vào nhà như thi triển Lăng Ba Vi Bộ[2]: “Với lại chị có mã mở cửa nhà em cơ mà.”
Dụ Tinh Kỷ mời Tôn Luật Thi vào nhà.
“Trước cậu ở một mình thì chị muốn vào lúc nào chẳng được. Bây giờ nhà đâu chỉ có riêng cậu, làm sao chị biết cậu đang làm gì bên trong.”
Địch Ảnh ngáp rồi lại gục mái đầu vừa vuốt gọn xuống sofa: “Chị đánh giá em cao quá, cứ cho là em bận gì thật thì cũng không chọn lúc sáng sớm để làm đâu.”
“Chỉ có mỗi cậu coi 9 giờ là sáng sớm thôi.”
Dụ Tinh Kỷ vào theo tới nới thì thấy cái chăn xộc xệch trên sofa: “Sao cậu lại ngủ dưới phòng khách vậy?”
“Chị hỏi rõ thừa.”
“Chị đã bảo cậu chuẩn bị phòng ngủ cho khách từ đầu rồi.”
“Nhà chẳng có mống khách nào, chuẩn bị có ích gì đâu.” Địch Ảnh lèm bèm đáp.
Dụ Tinh Kỷ tới bên hắn: “Đừng lăn ra ngủ nữa, chính cậu nhờ chị mời luật sư giỏi nhất thành phố đến cơ mà? Giờ chị rước người ta đến tận nơi rồi cậu định tiếp đón thế này hả?”
Địch Ảnh không buồn mở mắt: “Bây giờ đầu óc em đang rất mụ mị, không thể bàn chuyện nghiêm túc được.”
“Luật sư Tôn tính tiền theo phút đắt lắm đấy.” Dụ Tinh Kỷ đẩy hắn.
“Thì mời cô ấy lĩnh lương ngồi chơi xơi nước đi.”
Đúng lúc đó có tiếng đàn ông vọng xuống từ tầng hai: “Anh Địch!”
Dụ Tinh Kỷ và Tôn Luật Thi vô cùng ngạc nhiên khi thấy Địch Ảnh bật dậy từ sofa dù hai mắt đang nhắm tịt.
“Làm sao thế?”
Họ bối rối nhìn hắn đi như mộng du lên tầng.
“Anh Địch?” Dụ Tinh Kỷ sửng sốt nhắc lại, “Đã ở chung với nhau rồi sao lại ngày một xa cách vậy nhỉ?”
Địch Ảnh mở cửa phòng ngủ thì thấy Lăng Tễ ngồi dưới sàn cố xoay xở đứng lên nhưng bất thành, còn Bé Ao ở bên đang vận hết sức bình sinh kéo anh dậy.
Chẳng biết hắn thấy cảnh này hài chỗ nào mà thủng thẳng tựa cửa tủm tỉm cười.
Lăng Tễ nằm dưới sàn lườm hắn gắt: “Cười cái gì mà cười? Có qua đây giúp tôi không thì bảo?”
Địch Ảnh tỉnh cơn ngái ngủ liền, mắt híp vành trăng miệng cười hớn hở bước tới chỗ Lăng Tễ.
“Tôi đã dặn em cần gì thì gọi tôi cơ mà?”
“Tôi đã gọi rồi đấy thôi?”
“Như em bây giờ không phải cần thì gọi, mà là chuyện đã rồi mới gọi đến tôi.”
Địch Ảnh vừa bế anh từ dưới sàn lên vừa nói liên tục: “Em đã xem bộ phim về ông bố gà trống nuôi con bị liệt toàn thân sau một tai nạn ở công trường, cậu con trai mới vào cấp ba…”
“Cõng cha kháng cáo, anh đóng vai con trai bệnh nhân bị liệt, ngày ngày cõng cha mình lên thành phố học tập, rồi lại cõng ông ấy lên tòa án thưa kiện, cõng ông ấy suốt cả cuộc đời.”
Lăng Tễ biết tường tận những bộ phim Địch Ảnh từng quay đến mức chính hắn cũng phải ngả mũ bái phục.
“Tôi ấy à, tuy không có cách kiện Bé Ao giúp em nhưng ít nhất có thể chăm sóc em cả đời nếu em liệt.”
“Tấm lòng hiếu thảo của anh khiến tôi vô cùng cảm động, nhưng tôi hoàn toàn không có hứng làm cha anh.”
“Không muốn làm cha thì làm con dâu của cha cũng được mà. Chẳng lẽ em không thấy mẫu đàn ông giàu tinh thần trách nhiệm như thế cuốn hút chết đi được sao? Chính phẩm chất đặc biệt ấy của nhân vật đã khiến tôi xúc động và nhận kịch bản đó. Không ngờ lúc sinh thời còn được đóng phần hai.”
“Phần hai?”
“Bế vợ xuống tầng.”
“…”
Tôn Luật Thi lĩnh lương uống hết một bình trà mới thấy hai người ăn vận chỉnh tề bế nhau đi xuống cầu thang.
Mới không gặp một hôm mà Lăng Tễ đã thành ra như thế, Dụ Tinh Kỷ chĩa thẳng ánh mắt cật vấn về phía Địch Ảnh.
Địch Ảnh: “Chị nhìn em làm gì, thực tình không phải lỗi tại em.”
Dụ Tinh Kỷ: “Hôm qua vẫn còn yên lành cơ mà.”
“Cuộc đời lắm chữ ngờ thế đấy.”
Dụ Tinh Kỷ bèn nhìn sang Lăng Tễ để kiếm câu trả lời.
Lăng Tễ tuy buồn bực vì phải để Địch Ảnh bế xuống tầng nhưng không muốn đổ oan cho người vô tội, đành miễn cưỡng giải thích: “Không liên quan gì tới anh ta.”
Dụ Tinh Kỷ chỉ còn biết giả vờ như chưa có gì xảy ra. Chị ta giới thiệu cho bọn họ: “Đây là luật sư Tôn, chuyên gia hàng đầu về xử lí hợp đồng quản lí nghệ sĩ. Cô ấy đã xem xét toàn bộ hợp đồng của Lăng Tễ, giờ thì việc cần làm là…”
Chị ta nghiêng đầu: “Cô giải thích nhé?”
Tôn Luật Thi không hề tỏ ra tọc mạch trước mối quan hệ mập mờ kì lạ thấy rõ của hai người, không hổ là luật sư chuyên nghiệp.
Đầu tiên cô đưa danh thiếp cho từng người bọn họ rồi lấy ra mấy bản hợp đồng đã chỉnh sửa, chồng lên dày y chang quyển sách giáo khoa toán cao cấp. Trên lề những trang hợp đồng dán đầy ghi chú và trên trang giấy có cả những chỗ viết tay.
“Tôi đã đọc chi tiết toàn bộ hợp đồng anh Lăng kí với công ty quản lí cũ rồi. Trong hợp đồng có rất nhiều điều khoản phi lí. Trước tiên tôi sẽ đàm phán với bên họ, nếu bất thành thì sẽ tiến hành giải quyết theo đúng trình tự pháp luật.”
Tiếp theo cô lại lấy một hợp đồng khác ra: “Dựa trên yêu cầu của anh Địch, tôi cũng soạn ra một thỏa thuận khác để chuyển đổi chủ nợ của anh Lăng thành anh Địch và dự trù phương thức hoàn trả.”
Lăng Tễ không tài nào hiểu nổi ý đồ của Địch Ảnh.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Cho em kí giấy bán thân. Dù sao em cũng quen nếp sống sáng thức giấc đã thấy nợ nần, thà em nợ tôi còn hơn nợ người ngoài.”
Đầu mày Lăng Tễ nhíu lại như có lực hút, trên mặt anh ghi rõ hai chữ “không hiểu”.
“Tại sao anh phải làm thế? Làm thế có ích gì cho anh?”
Địch Ảnh cười như trùm cuối: “Dù sao thì để chuộc thân thầy Lăng đã nhận phim vô tội vạ chẳng màng giới hạn. Thay vì đóng phim mạng rẻ tiền chẳng thà đóng quách mấy bộ máu lửa hơn đi. Một khi thành chủ nợ của em, tôi thích xem gì chỉ việc bảo em đóng phim ấy, mỡ như thế mèo nào lại chê?”
“E hèm,” Dụ Tinh Kỷ ngồi bên cảnh cáo, “Cậu bơn bớt đi, trông mặt y chang bọn đạo diễn bất lương muốn áp luật ngầm lên diễn viên ấy.”
“Đâu chỉ mỗi thế, sau này cát-xê từng phim của em đều phải gửi hết vào tài khoản của tôi. Em muốn tiêu vặt chỉ có thể xin tôi tiền cho đến khi nào trả hết nợ. Mới nghĩ thế thôi đã thấy khoái chí rồi.” Địch Ảnh đắc ý rung đùi, kể như hắn có cái đuôi thì lúc này đã thò ra hết.
Tôn Luật Thi tận tình giải thích: “Anh Lăng hãy yên tâm, điều khoản trong hợp đồng tuân thủ hoàn toàn theo quy định pháp luật nên sẽ không xuất hiện tình huống cưỡng ép người phi pháp đâu.”
Lăng Tễ giở hợp đồng ra đọc, Địch Ảnh trông anh nghiêm túc chau mày mà sướng lòng sướng mắt. Bộ dạng hiểu lơ mơ này chính là điều hắn thích được trông thấy.
Lại có tiếng đằng hắng cắt ngang. Địch Ảnh lia mắt sang thì thấy Dụ Tinh Kỷ tự nhấn khóe môi xuống để nhắc khéo hắn: Khóe miệng vênh váo đắc ý của cậu cong tớn lên trời rồi kìa.
Địch Ảnh bèn giơ nắm tay che miệng ho nhẹ một tiếng, lúc buông tay nét mặt đã hạ xuống mức đắc ý bình thường.
“Sao thế, sợ tôi bán em đi hả? Lúc em kí hợp đồng với công ty cũ mà cẩn thận bằng một phần mười thế này thì đâu đến nỗi bị người ta nuốt hết cả xương.”
Tôn Luật Thi tỏ ra đồng tình với hắn: “Anh Lăng đúng là đã sơ suất. Nếu ban đầu anh hỏi người có chuyên môn thì không luật sư nào lại khuyên anh kí hợp đồng kia.”
Địch Ảnh lại lắc mình biến thành người phát ngôn của Lăng Tễ: “Chuyện đó cũng là hợp lí thôi. Lúc ấy thầy Lăng chỉ mong thoát khỏi chũ củ thật nhanh, chuyển công ty sớm chừng nào là có thể đến gần tôi sớm chừng ấy, có thể thông cảm cho việc em ấy nhất thời hồ đồ.”
Lăng Tễ không muốn gồng mình lắng tai nghe những lời quái quỷ của hắn nữa, bèn lật hẳn tới trang cuối kí tên: “Thế này là được rồi chứ gì?”
Địch Ảnh ra chiều đắc ý như quỷ kế đã thành: “Không đọc nội dung đã kí tên, quả nhiên mình không sai khi để giấy đăng kí kết hôn ở trang cuối.”
Lăng Tễ tức tốc cúi xuống kiểm tra thì phát hiện trang cuối chỉ là hợp đồng bình thường, bấy giờ mới hiểu hắn lại trêu mình.
Dụ Tinh Kỷ thấy thương thay cho Lăng Tễ. Người đâu mà tội nghiệp, vừa thoát hang dơi hút máu đã lọt vào ổ sài lang.
Chị ta tiễn Tôn Luật Thi rồi nói qua về tình hình thu xếp công việc của Lăng Tễ.
“Tổ quan hệ công chúng đang thu thập những bằng chứng có lợi cho Lăng Tễ và cố gắng hạn chế tối đa ồn ào trước khi có kết quả chắc chắn, tránh việc đối phương tiêu hủy bằng chứng.”
“Về mặt dư luận tạm thời chúng ta phải chịu thiệt, cứ mặc mấy tài khoản tiếp thị bốc phét rằng hai cậu bất hòa, tuyệt đối không được lên đấu khẩu[3].” Dụ Tinh Kỷ chỉ đích danh Địch Ảnh, “Nhất là cậu đấy, nhớ chưa?”
“Em là hạng người đó hay sao?” Địch Ảnh ngửa hai bàn tay ra vẻ hoàn toàn vô tội.
“Làm như tiền án của cậu ít lắm ấy.” Địch Ảnh ngẫm nghĩ một hồi vẫn chưa yên tâm, “Hay cậu giao tài khoản Weibo cho bọn chị đi.”
Địch Ảnh từ chối thẳng thừng: “Tài khoản Weibo cũng như người yêu em vậy, chỉ mình em được ‘vào’ thôi.”
Dụ Tinh Kỷ đanh mặt: “Thế thì liệu mà trông cho kĩ. Dù gì cũng có mấy chục triệu lượt theo dõi, đừng để người yêu cậu phát biểu lung tung.”
Chị ta lại mang đề xuất đó qua ướm hỏi Lăng Tễ: “Dạo này fan của cậu khá kích động nên cũng cần xoa dịu, cậu có thể giao tài khoản cho công ty quản lí không?”
Lăng Tễ lạnh nhạt đáp: “Em cũng không thích người khác đăng nhập vào tài khoản của mình.”
“Thì ra em cũng đang yêu ha thầy Lăng.” Địch Ảnh nói chen.
Lăng Tễ tảng lờ như không nghe thấy: “Công ty có thể đưa ra thông cáo hoặc phát biểu thay mặt em, nhưng mọi phát ngôn của em phải do chính đăng tải, em không muốn ai phát ngôn hộ mình.”
Cả hai người đều cá tính như nhau, Dụ Tinh Kỷ không còn cách nào khác ngoài nhượng bộ.
“Thế để chị gửi nội dung cho em, em soạn lại theo giọng văn của mình rồi đăng Weibo vậy.”
Mắt Lăng Tễ thoáng vẻ bối rối: “Điện thoại của em…”
“Đã chuẩn bị sẵn cho thầy Lăng rồi đây,” Địch Ảnh thò tay xuống bàn trà lấy ra chiếc điện thoại mới toanh vừa đập hộp, gõ vài cái trên màn hình kính cường lực, “Đã lắp sim và tải hết các ứng dụng hay dùng, bình thường em còn thích dùng mạng xã hội nào nữa? Hai chúng mình kết bạn luôn.”
Thái độ sốt sắng của Địch Ảnh làm Dụ Tinh Kỷ nhìn chòng chọc như chưa bao giờ quen hắn ta.
Lăng Tễ nhấn cho điện thoại sáng lên, màn hình khóa hiển thị ảnh chụp Địch Ảnh.
Người đàn ông trên tấm ảnh đen trắng cắn nhẹ môi dưới, nhìn người dùng điện thoại bằng ánh mắt ma mị hút hồn.
“Tôi làm đại sứ nên tấm này là hình nền mặc định đó.” Giọng hắn tỏ rõ sự bất lực.
“Hình nền đã đành, còn đặt mật khẩu nữa là sao?”
“Là sinh nhật của anh[4], đặt mật khẩu cốt để bảo vệ quyền riêng tư của em mà.”
Lăng Tễ nhập mật khẩu xong thì màn hình chính hiện ra một bức ảnh khác của Địch Ảnh. Anh bỗng khựng lại như vừa ngộ ra điều bất ổn trong hành động vừa nãy, nhưng muộn rồi, bên tai anh đã vang lên tiếng cười khe khẽ xấu xa của Địch Ảnh khi quỷ kế đã thành.
“Thầy Lăng thuộc sinh nhật của tôi ghê nhờ.”
Lăng Tễ quăng điện thoại trả hắn: “Tôi không cần nữa.”
“Đừng mà,” Địch Ảnh vừa cười vừa dúi điện thoại về tay anh, “Chị Tinh còn chờ em đăng Weibo nữa kìa.”
Dụ Tinh Kỷ bị lơ đẹp: Tôi đành lặng lẽ ngồi đây xem các cậu chim chuột.
“Với tư cách là người đại diện của hai cậu, chị nghĩ mình có quyền được biết tình hình quan hệ giữa hai cậu đang tốt hay xấu.”
Nếu bảo xấu thì khi Địch Ảnh ngang bướng nắm tay Lăng Tễ lại chẳng hất ra. Nếu bảo tốt thì chị không hiểu mốt xưng hô “anh Địch”, “thầy Lăng” là như thế nào.
“Các cậu cứ nói thật. Chị đã có sẵn kế hoạch trong đầu và cho tổ quan hệ công chúng chuẩn bị trước rồi.”
“Về vấn đề này thì,” Địch Ảnh chắp tay sau gáy, “Đã thành cha mẹ, chưa phải vợ chồng, thiếu cái gật đầu của thầy Lăng để làm người yêu, và chưa bao giờ có tình bạn.”
Dụ Tinh Kỷ gọi điện cho giám đốc quan hệ công chúng: “Tiêu đề thông cáo tới chị đã nghĩ xong, em tham khảo rồi triển khai nhé.”
Giám đốc: “Tuyệt quá chị Tinh, em đang vò đầu bứt tóc vì thiếu nội dung đây, tiêu đề là gì thế chị?”
“Địch Ảnh đích thân lên tiếng về quan hệ với Lăng Tễ: chưa bao giờ có tình bạn.”
Chương 17 | Chương 19
Lời tác giả:
Cảm ơn luật sư Tôn đã cố vấn mảng pháp luật cho tác phẩm này. Tất cả những tình tiết mâu thuẫn với pháp luật trong thực tế đều do tác giả cố ý đưa vào để mạch truyện được thông suốt. Cố vấn pháp luật tuy đã nghiêm khắc chỉ ra lỗi sai nhưng vẫn dung túng cho tác giả tự do múa bút.[1] Trong tiếng Trung, Luật Thi đồng âm với luật sư.
[2] Một môn khinh công thượng thừa trong truyện Thiên Long Bát Bộ.
[3] Chỗ này tác giả dùng 对线 vốn là thuật ngữ trong game MOBA chỉ việc đấu 1 chọi 1 ở một đường. Sau thành thuật ngữ mạng chỉ chuyện đấu khẩu, cãi tay đôi trên mạng.
[4] Thỉnh thoảng Địch Ảnh xưng là anh (哥).