Ảnh Đế Là Người Cũ Bị Tôi Lừa Dối
Đoàn phim sắp xếp mọi thứ chặt chẽ chuẩn bị cho màn khởi động máy.
Bất kể chủ đầu tư có muốn mở rộng phát triển không, hay là đoàn phim muốn khởi động máy, đều có một số quy tắc cũ cần tuân thủ, làm tốt nghi thức khởi động máy, mới có thể đảm bảo việc quay phim tiếp sau thuận lợi.
Bởi vì lần này chưa vào trường quay, nghi thức khởi động máy tiến hành trên núi, tổng giám chế cùng mấy người đạo diễn đi chọn chỗ làm nghi thức, mấy diễn viên chính cũng đều tự làm tạo hình, nhất là tạo hình cổ trang, tóc giả cùng hoá trang tương đối tốn thời gian công sức.
Trợ lý Trà Trà của Thẩm Hướng Hằng đi lấy vài túi đuổi côn trùng ở bên ngoài tiến vào đặt ở trong góc lều.
Khi đã chuẩn bị tốt, Trà Trà lấy điện thoại từ trong túi ra: "Anh, điện thoại của chị Tịnh."
Thẩm Hướng Hằng đang vùi đầu xem điện thoại, nghe vậy nói: "Nói tôi đang diễn, không nhận được."
"Nhưng anh..."
Thẩm Hướng Hằng nâng mí mắt lên nhìn cô: "Không được?"
Trà Trà vẻ mặt đau khổ: "Vâng."
Thẩm Hướng Hằng càng đem lực chú ý lên điện thoại ở trong tay, trên mặt vẫn luôn là vẻ tao nhã: "Chị Tịnh chẳng qua vẫn làm cách cũ, anh đều nghe được, cô vất vả rồi, nghe hộ anh."
Trà Trà cam chịu gật đầu: "Đúng vậy."
Thời điểm mỗi lần khởi động máy, Mẫn Tịnh đều năm lần bảy lượt gọi điện tới, nói đơn giản chính là làm cho Thẩm Hướng Hằng thu liễm tính tình, có chuyện gì nhất định phải thương lượng cùng đoàn đội, không thể hành động theo cảm tính, nếu như gặp được người nào đáng ghét, cũng phải luôn châm chước.
Mẫn Tịnh làm như vậy không phải là không có nguyên nhân.
Bốn năm trước, thời điểm Thẩm Hướng Hằng vẫn chưa phải ảnh đế, vào một đoàn phim cố tình là một đoàn hạ lưu, nữ diễn viên hợp tác cùng anh rất có bối cảnh, tính khí cũng rất tự đại, ám chỉ năm lần bảy lượt, muốn tạo thành một cặp.
Thực ra đây là điều hết sức bình thường, một vài diễn viên sau khi vào đoàn, cũng phải hơn nửa năm, không có cơ hội giải toả, cũng không có đối tượng, vào loại đoàn phim lâm thời này bắt cặp cũng là chuyện bình thường, nhưng cố tình Thẩm Hướng Hằng không chơi loại quy tắc này, không chỉ nửa đêm đẩy người ra, còn không hề giấu người khác.
Tuyệt tình nhất là, anh Thẩm sau khi đẩy người ra còn ném lại một câu: "Nếu như thực sự cô đơn, có cần gọi cho cô người phục vụ không?"
Khá lắm, người của đoàn phim lúc ấy đều ở cùng một tầng, mặc kệ là sau lưng hay trước mặt, toàn bộ đều nhìn thấy khuôn mặt nữ ngôi sao hết xanh lại trắng, so với lúc diễn còn náo nhiệt hơn.
Làm hại nữ ngôi sao ngày hôm sau huỷ hợp đồng với đoàn phim, ai khuyên cũng không nghe, ầm ĩ đến hỏng be bét.
Thời điểm Thẩm Hướng Hằng vừa ra mắt tính tình cộc cằn, không biết thu liễm, đoàn đội đau đầu không thôi, mấy năm nay mới xem như dần dần thu liễm lại.
Mẫn Tịnh: "Cô đưa điện thoại cho cậu ta, tôi biết cậu ta ở đó, mấy năm nay tuy đã tốt hơn nhiều, nhưng không phải vì cậu ta tốt lên, mà bởi vì địa vị cậu ta hiện tại còn dám động vào sao!"
Trà Trà kiên nhẫn: "Chị Tịnh, chị yên tâm đi, trong đoàn phim mọi người đều thành thật, cũng không ai dám chọc..."
"Chính là bởi vì đoàn phim này, tôi mới phải đích thân nói với cậu ta." Thái độ Mẫn Tịnh cứng rắn.
"..."
Đoàn phim bên trong bận rộn trong ngoài, Trà Trà cũng lúc nóng lúc lạnh.
Trà Trà quay người đi tới vén cửa lều lên, liền thấy cách đó không xa đôi chân thon dài của Thẩm Hướng Hằng đang gác lên ghế lật kịch bản, tạo hình của anh đã xong, một thân áo choàng vàng đen đẹp đẽ quý giá trang nghiêm, ngọc quan vấn tóc, tóc đen màu mực, một tay chống cằm, khuôn mặt rõ lạnh lùng, khớp xương rõ rệt giống như không phải cầm kịch bản, mà như cầm sách cổ.
Trà Trà theo Thẩm Hướng Hằng vài năm, cũng thường bị giá trị nhan sắc đẳng cấp nam thần này làm sững sờ.
Thẩm Hướng Hằng chú ý tới động tĩnh, nhướng mày nhìn qua: "Đứng ngốc ra đó làm gì, nhận điện xong rồi?"
"..."
Nam thần vỡ tan tành.
Trà Trà thanh tỉnh, nắm chặt di động tiến đến: "Anh, chị Tịnh muốn anh nhận điện thoại, chị ấy nói nhất định phải tự mình nói với anh."
Thẩm Hướng Hằng hơi nhíu mày.
Tim Trà Trà nảy lên, có chút thấp thỏm.
Một hồi lâu sau.
Thẩm Hướng Hằng nhìn cô, cười nhạo một tiếng: "Tiền đồ."
Anh đem kịch bản quăng sang một bên, xua tay: "Đi thôi, tôi tự mình gọi cho chị ta."
"Vâng, cảm ơn anh Thẩm!" Trà Trà vui vẻ khắp nơi, cuống cả lên liền đi ra ngoài, giống như sợ Thẩm Hướng Hằng sẽ đổi ý, còn vụt chân chạy.
Thẩm Hướng Hằng gọi điện cho Mẫn Tịnh, bên kia rất nhanh đã bắt máy.
Mẫn Tịnh xem ra rất bình tĩnh: "Nếu cậu không nhận điện, tôi chuẩn bị đến đoàn phim đấy."
"Đến mức này sao, còn phiền chị đại giá." Thẩm Hướng Hằng lười biếng: "Tôi không phải là đứa nhóc ba tuổi chưa cai sữa, còn muốn vú nuôi đi theo?"
Mẫn Tịnh hít một hơi sâu: "Đến mức đấy không trong lòng cậu tự biết, Hướng Hằng, nếu tôi sớm biết Giản Hoài sẽ diễn bộ này, nói thế nào tôi cũng sẽ không đồng ý."
Vẻ mặt Thẩm Hướng Hằng trầm xuống.
Mẫn Tịnh bước vài bước tại chỗ, dường như đang châm chước cách dùng từ: "Những lời này cậu không thích nghe, nhưng tôi là người đại diện của cậu, tôi vẫn phải nói, những năm gần đây chúng ta dốc sức ra sao mới có địa vị ngày hôm nay trong giới giải trí, những đau khổ này Giản Hoài cậu ấy cũng chưa từng trải qua một chút nào."
"Cậu đã từng tiêu tốn nhiều năm như vậy trên người cậu ấy, cũng đã đủ rồi, đời người có thể có bao nhiêu cái mười năm đều bị lấy đi dùng trên cùng một người, bây giờ đã qua lâu như vậy, cậu ấy đã không còn là Giản Hoài trước kia, cậu..."
Thẩm Hướng Hằng châm một điếu thuốc: "Được rồi."
Mẫn Tịnh không nói.
"Biết ngay chị sẽ nói lời này với tôi." Thẩm Hướng Hằng xoa xoa mi tâm: "Trong lòng tôi hiểu rõ."
Mẫn Tịnh lo lắng: "Cậu... Cậu cũng không nên lại phạm sai lầm, không cần bị biểu hiện giả dối của cậu ấy che mắt."
Thẩm Hướng Hằng cười nhạo một tiếng: "Chị từ nơi nào nhìn ra tôi vội vã chuẩn bị nối lại tình xưa với cậu ấy?"
"..."
"Đem trái tim thu vào bụng đi." Thẩm Hướng Hằng đem tàn thuốc dụi đi, nhẹ thở ra một vòng khói: "Trước không nói Giản Hoài không tiếp cận với tôi, cho dù cậu ấy có tiếp cận, cùng là sai lầm, tôi sẽ không tái phạm lại lần nữa."
Điện thoại bị cúp ngang, Mẫn Tịnh trầm mặc nhìn di động, có câu cô không thể nói:
Chính là,
Làm sao Giản Hoài phải tiếp cận cậu trước mặt, cho dù cậu ấy không làm gì, còn không phải chỉ cười một cái, cậu sẽ bị quyến rũ như thể chưa gặp lại vợ trong 800 năm sao.
___
Bên này đoàn phim đã quay xong hai cảnh hành động đầu tiên, mùa hè vốn đã nóng, diễn viên còn phải mặc áo choàng dày, càng nóng bức đến khó chịu.
"Lát nữa cậu đem cánh tay vén lên là được rồi." Đạo diễn Quách mặc áo khoác dài, lau mồ hôi: "Về phần miệng vết thương, mùa hè hoá trang không tốt, hậu kỳ thêm vào là được."
Giản Hoài gật đầu: "Được, cảm ơn đạo diễn."
Dòng suối nhỏ bên cạnh rừng, người trong đoàn phim đã sắp xếp xong, nơi này vẫn chưa bị khai phá thành địa điểm du lịch, cảnh vật xung quanh rất đẹp, dòng suối nhỏ róc rách, gió mát phất qua lá cây, ve kêu từng đợt, vô cùng xinh đẹp.
Nếu muỗi có thể ít đi một chút thì tốt rồi.
Giản Hoài trời sinh đã dụ côn trùng, đừng nói là dầu đuổi muỗi, cho dù có treo màn lên người cũng không được, muỗi vẫn bay tới.
Cái khó mở miệng nhất chính là – Cậu sợ côn trùng.
Thật ra không sợ gián muỗi v.v..., chỉ là sợ mấy con thân mềm không xương, ví dụ như sâu lông, mấy con sâu dài đen đen, cậu nhìn thấy thì dựng cả tóc gáy, sẽ không khống chế nổi mà nổi da gà đầy người.
Đạo diễn Quách đằng kia đang chỉ đạo nói chuyện phiếm với Thẩm Hướng Hằng: "Không thành vấn đề sao?"
Thẩm Hướng Hằng đã đi tới, ánh mắt dừng vài giây trên vai Giản Hoài, lại rất nhanh dời đi: "Không có."
Đạo diễn Quách gọingười phụ trách một tiếng: "Vậy đi, chuẩn bị một chút, Tiểu Hoài vừa diễn cảnh đánh nhau cùng dã thú, cảnh này ở ngay bên dòng suối chữa thương là được rồi, đây là vở kịch tình cảm của hai người, cậu nhớ thu liễm một chút."
Giản Hoài gật đầu, cậu bị áp lực không nhỏ, buồn rầu không thôi, cảnh dã thú kia NG hơn mười mấy lần, đều do cậu liên luỵ tiến độ.
Cảnh tiếp theo càng khó hơn, cậu thực sự càng buồn phiền.
Đạo diễn Quách dừng trước mặt một chút, lại nói: "Cậu..."
Giản Hoài:?
"Trên vai cậu hình như có con sâu rơi xuống." Đạo diễn Quách tốt bụng nhắc nhở.
Giản Hoài cứng ngắc quay đầu lại nhìn qua, kết quả một con sâu xanh lét đang giương mắt nhìn cậu, con sâu còn uốn éo, cả người mang theo lông tơ, nhìn qua còn muốn chui vào cổ áo cậu.
"..."
"Tôi đi..." Giản Hoài lập tức run rẩy, cả người nổi đầy da gà, cậu nhảy lên một chút sau đó cũng không dám nhìn lên trên vai, theo bản năng dựa vào Thẩm Hướng Hằng trước mặt: "Rơi chưa, nó đã rơi xuống chưa?"
Thẩm Hướng Hằng liếc một cái: "Vẫn còn."
Khoé mắt Giản Hoài nháy mắt đã đỏ, cố tình còn không dám dùng tay quăng đi, cả người đều sợ đến phát run, dư quang trong mắt như nhìn thấy Thẩm Hướng Hằng lại đang cười, lập tức dừng lại, nhìn trên mặt đất, sâu đã rơi từ lúc nào.
Thẩm Hướng Hằng "xì" một tiếng: "Thật lợi hại, bị cậu run rớt."
"..."
Giản Hoài tức muốn hộc máu trừng mắt liếc anh một cái.
Thẩm Hướng Hằng.
Anh chính là cố ý phải không!