Ảnh Đế Là Người Cũ Bị Tôi Lừa Dối
Tiếng xôn xao bên kia hành lang càng lúc càng lớn. Một đám người đã đi tới, đi đầu chính là Quách Uy, bên cạnh anh ta là Thẩm Hướng Hằng.
Khác với âu phục giày da ngày hôm qua, hôm nay anh mặc một bộ trang phục thoải mái, dáng người thon dài lại mặc một bộ trang phục giản dị không nhìn ra của nhãn hiệu nào. Trên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười nhàn nhạt, đang ghé mắt nói chuyện cùng đạo diễn Quách, tư thái tao nhã, cách nói chuyện vô cùng tự nhiên.
Ở cạnh cả hai còn đi theo một người. Tần Việt, lưu lượng tiểu sinh, danh tiếng trong nghề không tồi, lần này cũng muốn đến thử vai nam một.
Bọn họ đi tới, tất cả mọi người trên hành lang đều đứng dậy.
Đạo diễn Quách mỉm cười gật đầu chào hỏi, lúc đi ngang qua Giản Hoài thì ngừng lại. Anh nói: "Thầy Giản, tôi vừa nghe chuyện trợ lý của tôi đụng phải cậu, thật sự xin lỗi, cái trán bị thương của cậu đã ổn chưa?"
Trên cái trán trơn bóng của Giản Hoài có một vết thương nhỏ đã kết vảy, trên làn da trắng nõn nhìn thấy rõ. Hôm nay cậu cũng mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, lộ ra một đoạn cổ chân mảnh khảnh, thân hình tinh tế cân xứng, tươi mát sạch sẽ.
Thẩm Hướng Hằng mặc màu đen, một đen một trắng, giống như đồ đôi đã quy ước.
Giản Hoài nhàn nhạt cười, trên mặt lộ hai lúm đồng tiền nhỏ: "Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại làm phiền ngài phải nhớ."
Đạo diễn Quách cười tươi hớn hở: "Trên mặt diễn viên nào có chuyện nhỏ, người trẻ tuổi tính tình cũng thật tốt, nhất định phải dùng kem trị sẹo đấy. Aiz, tôi nhớ Thẩm Hướng Hằng năm ngoái cũng bị thương trên mặt, cậu dùng sản phẩm gì vậy, đề cử cho thầy Giản đi."
Giản Hoài sửng sốt, có chút cứng ngắc nhìn về phía Thẩm Hướng Hằng.
Bốn mắt nhìn nhau, lòng đều nghẹn tới cổ họng. Đôi mắt sâu thâm thuý của Thẩm Hướng Hằng, giống như liếc một cái không nhìn thấy đáy vực, nguy hiểm mà lại khiến cho người khác sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên sau sáu năm hai người họ thực sự đối mặt, cũng là đối thoại thực sự có nghĩa. Trong lòng Giản Hoài bồn chồn, đầu cũng không tự giác cúi thấp thêm, sợ Thẩm Hướng Hằng nói ra những lời tuyệt tình.
Thẩm Hướng Hằng nhướng mày, cười khẽ: "Đạo diễn Quách, anh cũng thật chí cốt, tôi ngàn dặm xa xôi đến phỏng vấn giúp anh, anh lại chế giễu, còn bẫy tôi quan tâm đến kem trị sẹo?"
Đạo diễn Quách cười haha: "Đến cũng đến rồi, nào có đến tay không."
Mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng đạo diễn Quách cũng hiểu rõ.
Quan hệ hai người này tuy không kém, nhưng đoán chừng lại có chút gì đó.
"Đạo diễn Quách." Bên kia hành lang có người gọi: "Ngài có thể đến đây một chút không, bên này có chút việc."
Đạo diễn Quách lên tiếng, ngược lại cười nói với Thẩm Hướng Hằng: "Phải phiền cậu chờ một lát rồi, tôi xong việc sẽ quay lại ngay."
"Anh cứ bận đi." Thẩm Hướng Hằng trêu chọc: "Mọi người đều phải chờ, anh cứ chỉ đạo, đừng quên hòn vọng phu tôi công lao vất vả là được."
Đạo diễn Quách cười lớn, vội vàng tỏ vẻ tối nay sẽ mời cơm.
Những người khác về cơ bản đều đang nhìn. Đạo diễn Quách trong giới là đạo diễn có phần nghiêm khắc, địa vị cũng rất lớn, không có tư lịch đừng nói là đùa, ngay cả chào hỏi cũng đều là nơm nớp lo sợ. Có thể có số vốn này, không chừng cũng là từ Thẩm ảnh đế.
Mọi người trên hành lang vừa thấy đạo diễn rời đi, chỉ còn lại Thẩm ảnh đế, tâm tư nhiều người đều không an phận, có chút nóng lòng muốn thử.
Một diễn viên nhỏ lớn gan, chủ động tiến đến: "Anh Thẩm, em là fan của anh, em có thể chụp ảnh với anh không?"
Thẩm Hướng Hằng gật đầu: "Có thể."
Một khi đã có người mở đường, những người khác cũng liền lớn gan đến gần.
Thẩm Hướng Hằng trong lời đồn bình dị gần gũi, không làm cao, ảnh đế đại nhân như vậy ai ai cũng yêu mến. Trong chốc lát, người trên hành lang xếp thành một vòng tròn.
Có chút không kiêng dè, Thẩm Hướng Hằng còn có thể cố ý chiếu cố một chút, có thể nói là tiền bối vô cùng tốt.
Trợ lý nhỏ nói: "Anh Hoài, chúng ta cũng đi chụp ảnh chung đi?"
Giản Hoài đứng cạnh hành lang, lắc đầu: "Hay là thôi đi, sóng gió trên mạng nói tôi cố ý cọ nhiệt còn chưa dứt đâu, lúc này tôi không nên đối mặt."
Trợ lý nhỏ nghĩ cũng đúng: "Vậy chúng ta vẫn nên cụp đuôi làm người vậy."
Giản Hoài nở nụ cười: "Cẩn thận vẫn hơn đề phòng mọi chuyện."*
*Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: xuất phát từ câu nói "Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền" – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
Hai người bọn họ ghé tai nhau ở bên này, không biết bên kia đã sắp chụp ảnh chung xong, Thẩm Hướng Hằng dường như đã chiếu cố hết toàn bộ người.
Diễn viên cạnh Giản Hoài chụp được ảnh chung cảm thấy mỹ mãn, thuận miệng nói với Giản Hoài: "Ah, Giản Hoài cậu không đi chụp ảnh chung sao, khó gặp được anh Thẩm lắm."
Giọng nói không nhỏ, cả hành lang đều có thể nghe thấy.
Giản Hoài không kịp đề phòng đột nhiên bị nhắc tên: "Tôi sao? Tôi không..."
Trợ lý nhỏ vội kéo cậu.
Giản Hoài nhìn quanh bốn phía một vòng, phát hiện những người khác đều như cố ý hoặc vô tình nhìn bên này, phần lớn mọi người đều biết chuyện trên weibo, cho nên càng chú ý hơn.
Nếu Giản Hoài bây giờ cự tuyệt chụp ảnh chung, vậy có thể coi là trêu chọc tên tuổi lớn, thử hỏi Thẩm ảnh đế người ta có địa vị gì, còn cậu có địa vị gì, còn dám phô trương ở chỗ này.
Giản Hoài đâm lao phải theo lao.
Thẩm Hướng Hằng đứng thẳng tắp cách xa mấy bước, khoé miệng khẽ cười, có điều ám chỉ: "Xem ra thầy Giản không phải fan của tôi, không có hứng thú."
Giản Hoài da đầu căng thẳng: "Không phải!"
Thẩm Hướng Hằng nhướng mày: "Vậy là phải sao?"
"..."
Có thể không phải sao?
Vành tai Giản Hoài đỏ ửng, nghẹn một câu: "Đúng vậy, tôi là fan của anh, anh có bằng lòng chụp chung với tôi một tấm không?"
Tần Việt vẫn luôn không nói gì ở phía sau đứng ra hoà giải, cậu ta nói: "Nếu đã khó gặp được, vậy cùng nhau chụp đi?"
Cùng nhau chụp?
Vậy cũng đúng.
Sắc mặt Giản Hoài rõ ràng tốt lên nhiều, cũng dứt khoát đáp lại, tươi cười treo trên mặt: "Được đấy."
Không khí xung quanh lập tức dâng lên áp lực, Thẩm Hướng Hằng nhìn thấy khuôn mặt lộ vẻ tươi cười của Giản Hoài, rõ ràng là một bộ không quá vui khi chụp ảnh với mình.
Thẩm Hướng Hằng giơ tay nhìn đồng hồ, trực tiếp bước đi: "Thực tiếc quá, tôi còn có việc, có cơ hội lần sau chụp vậy."
!!!
Bình thường nếu nói lần sau, cơ bản chính là không có lần sau.
Cả hành lang lập tức yên tĩnh lại, tất cả ánh mắt mọi người đều có chút kỳ lạ dừng trên người Giản Hoài, có thể nói là một lời khó diễn tả hết.
Cùng tất cả mọi người chụp ảnh chung, chỉ có mình Giản Hoài là không chụp cùng, rất có ý sâu xa.
Tần Việt cười cười, một bộ tư thế chính cung: "Thật xin lỗi nhé Tiểu Hoài, cậu biết đấy, Hướng Hằng hơi vội, cậu đừng để trong lòng."
Giản Hoài lắc đầu nói: "Tôi hiểu mà."
Trên mặt Tần Việt xẹt qua một tia hài lòng, cậu ta dùng giọng điệu ban ơn nói: "Nếu không tôi với cậu chụp chung vậy?"
Giản Hoài chần chừ gật đầu nói: "Được thôi, cảm ơn nhé."
Tần Việt cố ý trêu đùa: "Làm sao vậy, cậu giống như có chút không muốn sao, tôi biết tôi không nổi tiếng như anh Thẩm, nhưng cũng không đến mức ghét bỏ như vậy chứ?"
Giản Hoài hào phóng nói: "Không phải, là do tôi hôm nay không trang điểm, cho nên sợ chụp xong nhất định sẽ khó coi, nếu không chờ lần sau tôi ở trạng thái tốt nhất, chúng ta lại chụp chung vậy!"
Tần Việt cũng không gây khó dễ: "Được rồi."
Cậu ta đáp lời như vậy, Giản Hoài liền rời đi cùng trợ lý.
Trên hành lang tâm tư mỗi người khác nhau, Giản Hoài cự tuyệt Thẩm ảnh đế đáp ứng Tần Việt, Thẩm ảnh đế bởi vậy cự tuyệt Giản Hoài chụp ảnh chung, bởi vì Thẩm ảnh đế cự tuyệt, Giản Hoài liền cự tuyệt Tần Việt, cái này... quá loạn rồi!
Người còn chưa đi xa, thanh âm từ phía sau truyền tới:
"Anh Tần, cậu ta không chụp ảnh, tôi có thể chụp chung với anh không?"
"Giản Hoài kia thật sự không hiểu chuyện, tránh không được Thẩm ảnh đế không muốn chụp chung với cậu ta."
"Về sau chúng ta cách xa cậu ta ra một chút..."
Cửa nhà vệ sinh đóng lại, trợ lý nhỏ thở sâu một hơi: "Sao lại thế chứ, làm sao em cảm thấy rất lạ, Tần Việt quen anh sao?"
Giản Hoài vuốt mồ hôi trên trán: "Bạn học trung học."
"?"
Trợ lý nhỏ khiếp sợ: "Anh học trung học gì vậy, làm sao lưu lượng trong giới đều là bạn học của anh?"
Cậu ta còn có câu chưa nói hết, làm sao bạn học của anh đều nổi tiếng, chỉ có anh loạn thành một đống như thế này.
Giản Hoài có chút xấu hổ, nhưng cậu cũng đã quen: "Không phải trường top gì, chỉ là những bạn học năm đó, vừa khéo cùng thích diễn mà thôi."
Trợ lý nhỏ tấm tắc: "Nói thật, em cảm thấy Tần Việt có địch ý với anh đó."
Địch ý.
Nếu trước kia nói những lời này, Giản Hoài nhất định cảm thấy không tin được, cậu cùng Tần việt là bạn bè tốt nhất, học cùng nhau từ nhỏ, đến trung học, bọn họ không có chuyện gì giấu giếm hay không thể nói với nhau.
Cho đến một ngày, vào một ngày mưa to cậu bị Tần Việt xô ngã trên mặt đất:
"Cậu muốn biết vì sao tôi làm như vậy? Bởi vì cậu không biết tốt xấu, căn bản không biết quý trọng người."
"Cậu đã như vậy, tại sao không buông tha anh ấy, vì cái gì cậu còn muốn kéo Thẩm Hướng Hằng xuống nước, cậu nói đi!"
"Cho đến bây giờ cậu đều không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cậu chỉ yêu chính bản thân mình."
"Giản Hoài, cậu sẽ nhận báo ứng."
Chuyện cũ rõ ràng ở trước mắt, thanh âm bén nhọn hãy còn phảng phất ở bên tai, thật lâu đến vậy. Rõ ràng đã qua lâu rồi, mỗi lần nhớ lại, lại như bị châm một nhát trên đầu quả tim, đâm đến đau đớn.
Trợ lý nhỏ hoài nghi nhìn người trước mặt: "Anh Hoài, anh sao vậy?"
Làm sao lại là bộ dạng như muốn khóc tới nơi.
Giản Hoài khẽ động khoé miệng, nhàn nhạt cười, đẩy cửa bước ra ngoài: "Không có gì, cậu biết đấy, nhân duyên tôi không tốt, lúc học trung học làm người không tốt, có điều nhiệm vụ chủ yếu hôm nay là thử vai, chuyện khác để sau rồi nói."
Trợ lý nhỏ đi theo sau cảm thấy buổi thử vai hôm nay tám phần là thất bại, thái độ Thẩm ảnh đế hôm nay đã nói rõ, chính là không muốn thấy Giản Hoài. Cậu vẫn còn phải phỏng vấn, đạo diễn vốn dĩ không xem trọng Giản Hoài, hơn nữa tên tuổi lớn như Tần Việt cũng không thích cậu, người cạnh tranh lại nhiều như vậy, cái này không phải là đã thất bại rồi sao?
Quên đi, vẫn là không nên nói ra đả kích lòng tự tin của Giản Hoài.
Trong buổi phỏng vấn.
Tần Việt cầm lấy một bộ quần áo: "Đây là bộ đồ diễn tôi mặc."
Một cô gái đến gần cười nói: "Anh Tần, đây hình như là đồ diễn lát nữa Giản Hoài muốn thử."
"Phải không?" Tần Việt đem đồ diễn buông ra: "Vậy quên đi."
Cô gái cũng không biết nên nói cái gì, liền tránh ra, Tần Việt đứng tại chỗ như cũ nhìn đồ diễn trên bàn, vươn tay vuốt tấm vải, ánh mắt đen đi khó hiểu.
"Số 1, bắt đầu thử vai rồi!" Nhân viên công tác lại đây gọi.
Người đã mặc đồ diễn đi ra: "Được được, tới đây."
Nhân viên công tác lại dặn dò người khác: "Mọi người chú ý số hiệu của mình, lát nữa kêu tới đâu thì đến đây."
Mọi người liên tiếp đáp lại.
Lúc Giản Hoài từ nhà vệ sinh trở về, thử vai đã được một nửa, ít nhất mấy vai chính như Tần Việt đều đã thử qua, cậu đến ngăn tủ trước mặt lấy đồ diễn của mình.
Kéo tấm mành lại, Giản Hoài rũ quần áo ra, đột nhiên ngây người.
"Sao lại thế này..."
Đồ diễn trong tay là áo khoác cổ trang, nhưng đai áo đã bị phá hỏng hoàn toàn, nếu muốn mặc, sẽ bị lộ vai, như vậy sẽ ra gì?
Mặt khác với quy tắc khác biệt giữa các đoàn phim, đạo diễn Quách cho rằng trang phục là cái hồn của vai diễn, cho nên khi diễn viên có thể qua vòng loại tiến vào vòng hai đều phải mặc trang phục diễn ra diễn, như vậy cũng là cách tôn trọng với nhân vật.
Có điều bởi vì vấn đề kinh phí của đoàn làm phim, tổng cộng quần áo cũng chỉ có vài bộ. Bởi vì cậu bị thương ở trán, cho nên mới để riêng cho cậu một bộ, kết quả bây giờ, quần áo lại bị làm hỏng!
Trợ lý nhỏ bên ngoài nói: "Anh Hoài, đã đến chúng ta rồi, anh nhanh lên một chút, không có thời gian chờ đợi đâu."
Không còn kịp rồi.
Giản Hoài thầm thở ra một hơi sâu, nói với trợ lý: "Hôm nay lúc chúng ta tới, tôi nhớ trong túi cậu có mấy cái kẹp giấy đúng không?"
Trợ lý nhỏ nói: "Đúng vậy, làm sao thế?"
Từ trong mành vươn tay ra: "Đưa cho tôi mượn dùng."
"..."
Bên trong sột soạt một hồi lâu, khi nhân viên công tác gọi tên, Giản Hoài vẫn còn bên trong rèm.
Nhân viên công tác hỏi trợ lý: "Giản Hoài đâu?"
Trợ lý nhỏ liền đáp: "Đến đây đến đây, anh yên tâm, chúng tôi tới ngay đây!"
Trong phòng thử vai.
Đạo diễn Quách lật danh sách: "Kế tiếp là ai, làm sao còn chưa lại đây?"
Thẩm Hướng Hằng đeo kính ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.
Tuy rằng người đến thử vai đều cảm thấy ảnh đế như vậy vô cùng đẹp trai, chỉ có người quen mới biết, Thẩm Hướng Hằng căn bản là đang ngủ.
Tần Việt ở bên nói: "Là Giản Hoài."
"Là đứa nhỏ này?' Quách Uy nhẹ nhàng nhíu mày: "Vừa mới khen cậu ta hiểu chuyện, làm sao lại vào chậm thế này, trực tiếp cho người tiếp theo vào."
Thẩm Hướng Hằng từ từ duỗi tay tháo kính xuống, giọng nói lười biếng: "Vậy đã không kịp chờ, để tôi đứng ở hành lang lâu như vậy, anh cũng rất quá đáng đi."
Quách Uy bị anh chọc cười: "Này có thể giống nhau sao, tôi là có việc đấy."
Thẩm Hướng Hằng từ chối cho ý kiến.
Nhưng trải qua việc anh cắt ngang như vậy, thời gian liền kéo dài thêm, cũng chỉ là mấy chục giây, cửa phòng thử vai bị đẩy ra.
Giản Hoài mặc áo khoác màu lam đứng ở cửa, bởi vì chạy vội, trên trán còn rịn lớp mồ hôi mỏng, hai má trắng nõn cũng đỏ ửng, cậu có chút thở gấp, việc đầu tiên là cúi đầu thật sâu: "Thật xin lỗi, làm phiền ngài đợi lâu."
"..."
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Một hồi lâu, ánh mắt đạo diễn Quách sáng lên, cười khúc khích: "Tiểu Hoài, quần áo của cậu, sao lại như thế này?"