Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Chương 60




Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Ngủ một đêm, bệnh của Tưởng Sầm hoàn toàn khỏi hẳn, Kinh Sở Dương cố tình dậy rất sớm, dùng cơm thừa hôm qua nấu một nồi cháo, mùi cháo bay khắp phòng đánh thức Tưởng Sầm đang trong cơn mơ. LQĐÔN

“Tỉnh rồi hả?” Kinh Sở Dương bưng một chén cháo vào phòng, ngồi xuống bên giường, Tưởng Sầm xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mũi hơi chun lại, như chó nhỏ ngửi thấy mùi thơm, ánh mắt sáng lên, bị bệnh một ngày, bụng đã sớm đói đến mức réo liên tục, bức thiết đòi ăn.

Kinh Sở Dương lấy muỗng nhỏ của Tưởng Sầm ra, cùng cậu ăn chung một chén cháo, Tưởng Sầm nhỏ đi khẩu vị cũng ít theo, ăn chưa mấy miếng đã vuốt bụng kêu no, ít cháo còn lại thì Kinh Sở Dương ăn hết, rồi nhanh chân vào bếp rửa đồ xong trở lại ngồi trên giường.

“Hôm nay nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe, nhé? Anh ở cùng em.” Kinh Sở Dương sờ đầu nhỏ, vừa vặn hôm nay Tưởng Sầm không có cảnh quay, tranh thủ một ngày rảnh rỗi ở nhà chơi, chờ mai mốt Tưởng Sầm hồng hơn, thời gian hai người an tĩnh ở cùng nhau sẽ càng ít đi.

Tưởng Sầm tựa đầu lên gối mềm mại, buồn chán câu được câu không trò chuyện cùng Kinh Sở Dương, sau lần trước bị Thiệu Trạch hãm hại không thành, đã một thời gian dài không nghe tin tức của Thiệu Trạch, nói hắn ta ở ẩn không ra ngoài thì Tưởng Sầm tuyệt đối không tin, một người như Thiệu Trạch, vì để nhận được giải ảnh đế mà không tiếc hại chết cậu, sao có thể dễ dàng buông tha như vậy?

Lúc đang nghĩ ngợi thì Kẹo Đường nhảy vào bên cạnh cậu, Tưởng Sầm đẩy Kẹo Đường ra, bất mãn, “Kẹo Đường, nóng quá, đừng dựa sát vào tao thế.”

Kẹo Đường meo meo một tiếng nhưng cứ nằm im, Tưởng Sầm đành dịch mình, điện thoại của Kinh Sở Dương bên cạnh vang lên, anh cầm điện thoại lên nhìn, nói với Tưởng Sầm, “Chiều nay có một bài phỏng vấn trên weibo, đến lúc đó sẽ có fan hỏi này nọ, Hải Dật bảo em chuẩn bị sẵn sàng.”

Tưởng Sầm nháy mắt mấy cái, bị bệnh nên cậu quên khuấy mất chuyện này, bên truyền thông nào đó sẽ phỏng vấn cậu trên weibo, đã thông báo trước vài ngày, không ít fan trong weibo của cậu chờ mong, Tưởng Sầm cũng rất mong, đây là thời cơ tốt tiếp xúc gần gũi với fan, rất nhiều fan của cậu vô cùng đáng yêu. 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rất nhanh tới ba giờ chiều, cách phỏng vấn trên weibo chỉ còn nửa tiếng, Tưởng Sầm đã làm tốt khâu chuẩn bị, cậu ôm máy vi tình ngồi trên giường, sau lưng dựa vào ngực Kinh Sở Dương, tìm được vị trí thoải mái liền ngồi im, thoáng cái đã qua nửa giờ, phỏng vấn trên weibo chính thức bắt đầu, Tưởng Sầm đăng nhập weinbo, bắt đầu tương tác với fan.

Fan 1 hỏi Tưởng Sầm v: A a a tôi là sofa! Xin hỏi Tiểu Sầm phim mới quay lúc nào sẽ chiếu, tôi đã chuẩn bị xong vé, muốn tới rạp chiếu phim đặt bao hết!

Tưởng Sầm v trả lời fan 1: Oa, cám ơn bạn đã ủng hộ tôi, phim mới vẫn đang quay, chừng nào chiếu thì phải xem ngày đóng máy cụ thể đã, tôi cũng rất muốn nó sớm ra mắt mọi người!

Fan 2 hỏi Tưởng Sầm v: Lúc trước xem rất thích anh đóng vai Trần Dương, nghe nói trước kia anh chưa từng tiếp xúc với người mắc chứng uất ức, sao lại diễn tốt nhân vật đó như vậy?

Tưởng Sầm v trả lời fan 2: Thật ra chuyện này cũng không khó, chính là lúc nhận được kịch bản, cân nhắc thấu đáo nhân vật này, người mắc chứng bệnh uất ức thật ra là một người rất cần được mọi người quan tâm, có thể họ không nói ra miệng nhưng trong lòng họ có ngàn vạn đau khổ cần trút ra, có thể họ sẽ nghi ngờ chính mình, nghi ngờ cuộc sống, cho nên nếu như các bạn gặp phải người có chứng bệnh uất ức, ngàn vạn lần đừng cho rằng đó không phải là bệnh nghiêm trọng, nhất định phải đối xử dịu dàng với họ.

Fan 487 hỏi Tưởng Sầm v: Tung hoa! Cuối cùng cũng chờ được đến phỏng vấn! Em muốn hỏi vì sao Tiểu Sầm và Boss Kinh ở bên nhau, vấn đề này em cảm thấy rất nhiều người muốn biết!

Fan 543 trả lời fan 487: Quá giỏi, rốt cuộc cũng có người hỏi câu tôi muốn hỏi, ngồi đợi Tiểu Sầm trả lời.

Tưởng Sầm ngó tới câu hỏi này, ngón tay khẽ dừng lại, nếu thật sự muốn tìm hiểu tại sao cậu và Kinh Sở Dương ở bên nhau, vậy nguyên nhân chân chính vốn không thể nói ra miệng, có điều bỏ chuyện cậu thật sự bị nhỏ đi thì sự quan tâm và chăm sóc của Kinh Sở Dương bất cứ ai trên đời này cũng kém hơn.

“Sao lại cười như kẻ ngốc vậy hả?” Kinh Sở Dương trêu cậu, ngón tay gãi nhẹ cậu, bị Tưởng Sầm tay đấm chân đá, ôm đầu đầu hàng. Từ sau khi họ thẳng thắn bày tỏ tâm ý, Tiểu Sầm của anh càng ngày càng bạo lực, địa vị mình rất đáng lo ngại!

“Em nghĩ, nếu như em không nhỏ đi, Kẹo Đường không chạy vào phòng em, thì không phải chúng ta không gặp?” Tưởng Sầm quay đầu nhìn anh.

Kinh Sở Dương bị câu hỏi này của cậu làm khó, nếu không phải Kẹo Đường chết sống không chịu ở phòng bên kia, nếu không phải anh một lòng quyết định dọn nhà tới đây, nếu không phải Tưởng Sầm nhỏ đi bị Kẹo Đường nghịch ngợm ngậm tới, nếu những chuyện này không xảy ra, như vậy anh và Tiểu Sầm còn có thể gặp nhau sao?

Nhưng sâu xa bên trong, những chuyện này thật sự đã xảy ra, để anh và Tưởng Sầm có cơ hội gặp lại nhau lần nữa, cũng để anh có đủ can đảm theo đuổi cậu, dùng sự chân thành của mình làm cậu cảm động.

“Anh cảm thấy dù cho không có những chuyện này thì chúng ta vẫn gặp được nhau.”

“Vì sao?”

Kinh Sở Dương đưa tay ôm chặt cậu, mặt dán lên gò má cậu, thỉnh thoảng quay đầu hôn cậu, “Không vì sao cả, chính là trực giác của anh thôi, thành phố A lớn như vậy bỏ lỡ lần này thì lần sau sẽ gặp, vì anh có một trái tim đủ để yêu em, cho nên ông trời nhất định sẽ để anh gặp lại em.”

Vẻ mặt Tưởng Sầm không hiểu cúi đầu xuống, gò má đỏ ửng xấu hổ, người này, miệng bôi mật sao? Bất cứ chỗ nào cũng có thể mở miệng nói mấy lời tình ý, mà lại khiến cậu nghe xong còn rất vui sướng.

Ngón tay Tưởng Sầm gõ nhẹ lên bàn tính, trả lời câu hỏi kia.

Tưởng Sầm v trả lời fan 487: Nếu như bạn cũng có người trong lòng thì bạn có thể hiểu, không nói rõ tại sao lại ở cùng một chỗ, nhưng khi bạn đứng cạnh anh ấy, bạn sẽ có dự cảm, ừm không sai, chính là anh ấy.

Fan 4839: Tôi cào cỏ, đột nhiên thấy được vẻ mặt của tình yêu!!!

Fan 4928: Đột nhiên đút một miệng thức ăn cho chó, rột rột, tôi ăn thức ăn của chó!

Fan 5281: Ăn thức ăn của chó chảy nước mắt nuốt vào cho tôi! Chúc Tiểu Sầm vạn thụ vô cương, vĩnh viễn tính phúc.

Tưởng Sầm cười đến nước mắt chảy ra, phỏng vấn vui vẻ với các fan kết thúc trong tiếc nuối, cậu tắt máy tính, người sau lưng đã vào bếp làm cơm tối, cậu xuống giường đi tới cửa phòng bếp, ánh mắt rơi vào bóng lưng cao lớn, khóe môi không tự chủ nhếch lên.

Ăn cơm tối xong, Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương tắm rửa rồi cùng nhau nằm trên giường, hai người trò chuyện một lúc, Kinh Sở Dương mở máy tính, mở một bộ phim mới chiếu ra chuẩn bị xem, mở đầu bộ phim chính là âm nhạc…. Âm u rùng rợn kia, làm người nghe sởn tóc gáy, Tưởng Sầm rụt vào ngực Kinh Sở Dương, hỏi, “Phim gì vậy, sao giống phim kinh dị thế?”

“Đúng là phim kinh dị mà.” Kinh Sở Dương đưa tay nắm cả eo cậu, xem rất say mê, sau một lúc lâu, anh thấy vẻ mặt người trong ngực né tránh, nhíu mày, " Tiểu Sầm, không phải em không dám xem đấy chứ? "

" Sao có thể! " Tưởng Sầm trợn trừng hai mắt, ép mình nghiêng đầu sang chỗ khác xe cùng anh, vừa quay đầu, một cô gái máu chảy đầm đìa xuất hiện trên màn hình, Tưởng Sầm cảm nhận rõ rệt tim mình ngừng đập một nhịp, tiếng nổ vang rung động bên tai, tựa như nữ quỷ này đang lao khỏi màn hình tới trước mặt cậu, Tưởng Sầm đột nhiên quay đầu, mặt chôn trong ngực Kinh Sở Dương không dám thò đầu ra xem, hai cánh tay ôm chặt eo anh.

Kinh Sở Dương bị phản ứng lần này của cậu hù dọa, vội vàng tắt máy tính, ôm chặt cậu gỗ nhẹ lưng cậu, " Đừng sợ, anh không xem nữa, ngoan. "

" Em mới không sợ. " Hồi lâu sau giọng buồn buồn của Tưởng Sầm từ trong ngực truyền tới, cậu ngẩng đầu u oán nhìn anh, hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo quay đầu, " Em thấy nữ quỷ kia hóa trang quá xấu, làm xấu cả em! "

" Được được được, em không sợ, là anh sợ. " Kinh Sở Dương bật cười ra tiếng, bộ dạng không được tự nhiên như này của Tiểu Sầm sao lại đáng yêu đến thế, khiến anh muốn ngừng mà không được, hận không thể hóa thân thành sói, ra ngoài ban công gào thét vài tiếng.

Trong phòng yên tĩnh lại, ánh trăng trong trẻo xuyên qua khe hở bức màn chiếu vào căn phòng tĩnh mịch, vẩy vầng sáng nhàn nhạt lên gạch men sứ, Kinh Sở Dương ôm Tưởng Sầm nằm trên giường, hai người dần tiến vào mộng đẹp, sau nửa đêm, Tưởng Sầm mơ mơ màng màng tỉnh lại, cho rằng mình đã nhỏ đi, muốn lăn vào trong ngực Kinh Sở Dương, ai ngờ vừa dịch người, chóp mũi liền đụng vào gì đó, cậu trợn mắt nhìn, là ngực Kinh Sở Dương.

Không đúng, đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là – 

Tại sao cậu không nhỏ đi!

Không chỉ như vậy, Tưởng Sầm cảm giác trong người có sức mạnh kỳ quái, hình như tự mình có thể khống chế, trái tim cậu trầm xuống theo sức mạnh kia, phút chốc biến thành chú bé đứng trên giường, cậu mở mắt ra, sức mạnh trong thân thể không biến mất, cậu lại tiếp tục nhắm mắt, thân thể thoáng cái lại biến thành lớn.

Tưởng Sầm: " ……. "

Kinh Sở Dương bị động tĩnh của cậu ầm ĩ tỉnh lại, vừa mở mắt ra thấy Tưởng Sầm đột nhiên nhỏ đi lại đột nhiên lớn lại, anh không khỏi khiếp sợ nhìn chằm chằm vào cậu, nhất thời không biết nói gì.

" Em…. " Tưởng Sầm nhìn lòng bàn tay, dưới ánh mắt khiếp sợ của Kinh Sở Dương lại thử tự mình khống chế biến nhỏ, cậu không kiềm chế được vui mừng, nắm chặt cổ áo Kinh Sở Dương liều mạng lắc lắc, " Sở Dương, hình như em có thể tự mình khống chế thời gian biến lớn nhỏ! " 

"Ừ, anh thấy rồi." Kinh Sở Dương ôm cậu, niềm vui nhiễm đầy đáy mắt.

Tưởng Sầm kích động cả đêm không ngủ, như vậy, nếu như chính cậu không muốn nhỏ đi, thì có phải sẽ không bao giờ bị nhỏ đi nữa?

Nhưng cũng không phải như thế, ngay lúc cậu kết thúc quay phim về nhà chơi cùng Kẹo Đường, thân thể đột nhiên biến nhỏ trở lại, sức mạnh kỳ quái trong cơ thể cậu cũng không thể khống chế. Tưởng Sầm bỗng nhiên hiểu ra, mặc dù mình đã có thể khống chế thời gian biến lớn biến nhỏ, nhưng vẫn không thể thay đổi chuyện nhỏ đi, nếu không sẽ bị tự biến nhỏ, vì vậy cậu quyết định duy trì thời gian cố định, để mình tự thay đổi, thích ứng tiết tấu quay phim.

Mặc dù không phải là kết quả vừa lòng nhất, nhưng có thể phát triển tới bước này đã là tiến bộ rất lớn rồi, chẳng phải sao? Nói không chừng tương lai một ngày nào đó, cậu sẽ không bao giờ bị nhỏ đi nữa, nghĩ tới là thấy vô cùng kích động!

Hết chương 60