Quách Thiên Thành chưa từng nói đùa, năng lực của anh cậu sao có thể không biết? Năm đó trong lớp thi đua học tập cùng nhau, Trương Triều Vỹ cũng bị một câu như vậy của anh ám ảnh suốt mấy năm trời, giống như bóng ma tâm lý khiến hắn thiếu cảm giác an toàn, vừa nể vừa sợ Quách Thiên Thành đến mức gần như chấp niệm.
Bây giờ đến lượt cậu nếm trải cảm giác này rồi.
Nói xong anh bỏ đi không quay đầu lại, anh vừa đi, Nhậm Tuân đang trong tư thế căng như dây cung nhất thời mệt mỏi rã rời ngồi phịch lên bồn cầu. Cậu ngửa mặt nhìn trần nhà, lấy mu bàn tay che đi mí mắt sưng húp. Bên trong có một dòng lệ thổn thức tuôn rơi.
Quách Thiên Thành triệt để làm cậu tổn thương. Giữa bọn họ… thật sự đã hết hi vọng rồi.
Quách Thiên Thành vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì một người đứng nép ở gian kế bên mới hoàn hồn trở lại. Đôi mắt của Tống Tinh Anh nhất thời ảm đạm đi: “Nhậm Tuân à Nhậm Tuân, hóa ra cậu không đơn giản một chút nào cả.”
Ánh sáng điện thoại hắt nhẹ lên gò má cậu ta, bên trên màn ảnh còn hiển thị giao diện của phần mềm ghi âm chưa kịp tắt đi.
***
Lời cảnh cáo của Quách Thiên Thành hôm qua chính thức làm Nhậm Tuân rơi vào thấp thỏm lo âu.
“Quản lý Phương, tôi dự định xin nghỉ việc.”
“Xin nghỉ việc là sao? Có công ty nào đào góc tường ngay dưới mí mắt tôi à?”
Nhậm Tuân cắn môi: “Không, ý tôi là rút khỏi showbiz…”
Quản lý của cậu là người từng dìu dắt nhiều ngôi sao trước đó, cũng được xem là một pháp sư cao tay trong làng lăng xê, miệng hơi độc tuy nhiên là một người sống tình cảm. Chừng ấy năm hợp tác, anh ta chưa từng bạc đãi hay làm gì có lỗi với cậu.
Đứng trước đề nghị đột xuất của Nhậm Tuân, quản lý có chút dở khóc dở cười, đem xấp tài liệu vỗ vỗ ngực cậu: “Cậu có phải chê tài nguyên công ty phân bổ không đủ nhiều? Hay là thế này, để tôi báo cho cậu một tin vui, Cảnh Khuyên đã sáp nhập công ty chúng ta rồi. Từ nay về sau nghệ sĩ dưới công ty cỏn con này đều bàn giao cho Cảnh Khuyên, cậu cũng không còn phải sợ thiếu tài nguyên nữa.”
“Ý tôi không…” Chậm đã, đầu Nhậm Tuân nhất thời lóe lên, giống như gặp ma mà hỏi ngược: “Cái gì, Cảnh Khuyên sáp nhập chúng ta? Vì… vì sao chứ?”
Nhìn bộ dạng ngu ngơ của cậu, quản lí tưởng cậu mừng đến hoảng bèn vỗ vỗ vai cậu: “Trên thương trường không hiếm những vụ thế này, quy luật cá lớn nuốt cá bé thôi. Phận tôm tép như chúng ta chỉ nên cảm thấy may mắn, đừng hiểu sâu quá làm gì.”
“Cậu cứ đứng đó mà mừng đi, tôi còn cần thực hiện nhiều công tác bàn giao lắm, chúng ta nói chuyện sau.” Đi được vài bước, anh chợt nhớ ra gì đó mà cao hứng quay lại: “Nhớ kiểm tra email, có tin vui dành cho cậu.”
Nhậm Tuân ngây người một lúc lâu bỗng nhiên vỗ đầu một cái, lập tức rút điện thoại gọi cho một người.
“Alo bảo bối.”
“Đừng đùa nữa, tôi chết chắc rồi!”
Nghe giọng cậu không có vẻ đùa giỡn, Thâm Uyên cũng nghiêm túc hẳn lên: “Nói rõ chút đi, đừng làm tôi thấp thỏm.”
“Chuyện tôi kể với chú hôm qua… Quách Thiên Thành hắn khiêu chiến với tôi đấy, bây giờ hắn… sáp nhập luôn công ty tôi rồi.”
Nhanh như vậy?
Thâm Uyên giữ yên lặng, hít vào một hơi khí lạnh. Động thái này càng làm Nhậm Tuân điên cuồng phun trào: “Chú nói xem hắn làm vậy có phải để chỉnh tôi hay không? Công ty đào tạo ngôi sao trong nước nhiều như nấm, nếu Cảnh Khuyên có muốn mở rộng thị trường thì dù thế nào cũng không nhìn tới công ty nghèo rách của tôi. Tôi điên mất… sáng nay tôi còn muốn thôi việc, bây giờ hắn chủ động tìm đến cửa!”
“Cậu bình tĩnh chút đi bảo bối. Xem cậu kìa, sao cậu biết hắn muốn nhắm vào cậu. Chuyện kinh doanh của Quách thị còn có cha hắn và các trưởng bối làm chủ, làm gì đến lượt tên nhóc vắt mũi chưa sạch đó quyết định? Hắn chưa vội, tôi ngược lại thấy cậu vội rồi đó!”
Thâm Uyên khinh thường cậu: “Đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa ông tướng, người nổi tiếng như hắn chỉ cần một phát ngôn là cậu toang luôn chứ đừng nói là sáp nhập công ty cậu để đày đọa cậu. Hắn bỏ nhiều công sức vậy để làm gì? Dùng cái đầu mà nghĩ chút đi!”
Cái đầu lạnh của Thâm Uyên nhất thời làm cậu tỉnh táo hơn chút. Nhậm Tuân thở dài: “Chú không biết được hắn có thể điên tới mức nào đâu. Mà thôi, hy vọng những gì chú nói là đúng.”
Thâm Uyên cười nhạt: “Nếu tôi là hắn, sau khi sáp nhập công ty cậu tôi nhất định sẽ cắt hết tài nguyên cậu đang có, để cậu kêu trời không thấu, không kịp trở mình. Bây giờ cậu thử thăm dò xem, những show mà cậu chạy có bị cắt hay chưa chẳng phải là rõ hay sao?”
Nhậm Tuân bừng tỉnh, chợt nhớ lúc nãy quản lý bảo cậu kiểm tra email, cậu nhanh chóng vào phòng làm việc bật lap lên xem hòm thư. Nhìn dòng chữ được gửi tới từ ban tổ chức show, hai mắt cậu tức thì trừng lớn: “Tôi… tôi thông qua casting rồi.”
“Hửm?”
“Chú à, show thực tế sinh tồn đang hot nhất đài A mà hôm trước tôi đi cast, họ gửi thông báo tôi đã thông qua. Tháng tư tới đây bắt đầu khai máy.” Thâm Uyên chưa kịp chúc mừng cậu đã nghe giọng cậu thổn thức: “Danh sách dàn cast còn có cả Quách Thiên Thành.”
Thâm Uyên: “...”
Nhậm Tuân tiện tay kiểm tra thêm vài cái email nữa, kinh ngạc phát hiện ra nhãn hàng mắt kính Abe mà cậu chụp quảng cáo vừa gửi thông tin, nói sẽ cho cậu và Quách Thiên Thành kết hợp chụp loạt ảnh mới nhất. Chương trình từ thiện công ty trì hoãn hơn hai năm nay được dịp đưa thông báo sẽ để cậu và Quách Thiên Thành triển khai cùng nhau. Sau đó còn có mấy buổi họp báo và phỏng vấn ở đâu rơi xuống, miễn chương trình nào có tên Nhậm Tuân thì mặt Quách Thiên Thành đều chường vào.
Nhậm Tuân chạy show trong lo âu.
Cậu gần như gào lên: “Hắn ghim tôi cmn rồi! Đây hoàn toàn là sự thật đấy!”
***
Mấy ngày cuối tháng ba trôi qua rất dễ chịu, từ khi thông báo sáp nhập được phổ biến rộng rãi, cậu chưa từng nhìn thấy mặt Quách Thiên Thành xuất hiện ở công ty. Truyền thông Cảnh Khuyên vẫn rầm rộ làm quảng cáo cho anh, nắm đại ngôn, làm nhiều hoạt động công ích xã hội để tô đẹp tên tuổi. Hiện giờ lướt mười bài báo giải trí thì ít nhất sáu bài sẽ có mặt anh ở trang nhất.
Nhậm Tuân chuyển sang đọc tạp chí kinh doanh, trang nhất vẫn thấy mặt anh chễm chệ với cái tiêu đề ‘đích tôn Quách gia về nước, kế thừa tập đoàn hơn nghìn tỷ đô’. Anh đang dùng cách gián tiếp để ám ảnh tâm lí cậu.
Người ta là thuận lợi debut, còn anh là rầm rộ debut!
Giống như quản lý nói, tin tức Quách Thiên Thành về nước rúng động cả showbiz. Quách thị không ngại công khai gia thế khủng để anh mang cái danh ‘vương tử’ tiến thân vào giới giải trí với muôn vàn hào quang.
Một cây gậy chọc phân như Nhậm Tuân, nhờ được đi show chung với vị vương tử này mà thơm lây. Tuy nhiên cậu cứ thấp thỏm như con lợn được nuôi béo không biết bao giờ thì bị mang ra chọc tiết làm thịt. Đối với ý đồ của Quách Thiên Thành, cậu vẫn luôn có sự e dè nhất định.
Tháng tư bắt đầu với lịch trình dày đặc. Trợ lý của cậu nổi tiếng nhàn rỗi nhất công ty bây giờ theo cậu chạy show không thấy mặt mũi đâu, một bước lên mây.
Chương trình trò chơi sinh tồn của đài A định kỳ phát sóng mỗi thứ bảy hàng tuần. Phát sóng gần hè nên thu hút được nhiều lứa tuổi cày show. Trọng tâm chương trình là để sáu nghệ sĩ trải nghiệm lối sống dân dã tự cung tự cấp tại những nơi khắc nghiệt. Đặc biệt là tịch thu mọi thiết bị liên lạc, hoàn toàn để họ tách biệt với thế giới bên ngoài.
Tất nhiên tổ hậu cần biên tập và cắt ghép chỉn chu rồi mới đăng tải, đương nhiên cần có kịch bản drama để kéo nhiệt cho chương trình. Nhưng chung quy vẫn coi trọng tính chân thực nhiều hơn.
Chương trình thực tế chủ yếu xoáy sâu vào những phản ứng chân thật nhất của nghệ sĩ tham gia, tương tự như phóng sự sinh hoạt. Nhiều nghệ sĩ khi trước bị hắt bẩn, nhờ chương trình kiểu tương tự mà người hâm mộ thấy được mặt tốt của họ, lấy lại thanh danh, từ đó tăng thêm thiện cảm.
Nói là show tẩy trắng cũng không sai lắm.
Nhìn dàn cast là hiểu, toàn những người bị dính scandal lớn, thể loại nào cũng có. Nhậm Tuân đại loại danh tiếng chìm nghỉm, muốn từ chương trình này mà lôi kéo ít fan. Nhưng Quách Thiên Thành fan hằng hà vô số, tự anh chui đầu vào cái rọ này làm gì?
Sáng ngày 3 tháng tư, cậu ngồi máy bay với năm thành viên còn lại đến địa điểm sinh tồn đầu tiên - đảo hoang.
Đập vào mắt Nhậm Tuân là dáng người cao lớn, anh tuấn bất phàm của Quách Thiên Thành đang bước xuống xe hơi. Hiện tại là năm giờ sáng, mặt mũi ai nấy đều uể oải nhưng hắn vẫn cứ là đẹp lấn át người khác.
Biết mình đến trễ nhất, Quách Thiên Thành hiểu chuyện chuẩn bị luôn cả phần điểm tâm sáng cho mọi người, dùng xong họ sẽ cùng nhau lên máy bay.
Nhậm Tuân cũng được chia một phần, khi cậu mở hộp giấy ra thì cả thân thể chợt bất động.
“Nhậm Tuân cậu ăn đi, cái này ngon lắm, ăn đảm bảo mê, bánh mì kẹp thịt mà cũng có thể làm ngon được tới mức này luôn hả?” Trợ lí của cậu rối rít nói.
Hạ Trú, một nam diễn viên đồng hành cùng cậu trong đợt ghi hình này chợt cảm thán: “Bánh mì thì ngon đấy nhưng thiếu rau thiếu ớt rồi thì phải? Của cậu có không? Của tôi chỉ toàn thịt.”
“Của tôi cũng thế.” Một người khác đáp lại.
Bánh mì nhiều thịt không rau là món ăn mà cậu thích nhất. Từ hồi đi học nhóm ở nhà Quách Thiên Thành, hắn biết được sở thích của cậu nên đôi khi sẽ dặn dò đầu bếp nhà làm món này cho riêng cậu.
Nhậm Tuân cười cười, cậu mong đây chỉ là trùng hợp.