Ảnh Đế Là Fan Cuồng Của Tôi

Chương 14: Cái ôm




Cho đến giờ ra về, Kiều Nhi vẫn còn hậm hực chùi bàn một mình. Với những vết bẩn khó xử lý này có lẽ sẽ ngốn của cô không ít thời gian.

“Mẹ kiếp! Viết cũng viết thật đậm hại bà đây lau mệt muốn chết!” Cọ rửa một lúc, Kiều Nhi thiếu kiên nhẫn vứt chiếc khăn một cách thô bạo.

“Cậu uống nước đi.”

Kiều Nhi giật mình, chột dạ nhặt lại chiếc khăn: “Cậu… chưa về nữa sao?”

Ở phía cửa lớp có một thiếu niên đang bước vào.

“Sao tôi có thể về chứ? Cho cậu.” Cuối cùng cũng nói một câu tiếng người.

Điềm Tranh đặt chai nước ngọt vào tay Kiều Nhi, còn bản thân thì cầm lấy chiếc khăn tự mình lau chùi bàn. Dù gì thì phòng học chẳng còn ai, cậu ta không sợ bị nhìn thấy.

“Cảm ơn vì đã thay tôi nhận tội.” Điềm Tranh rũ mí mắt, giọng nghẹn ngào bán thảm: “Tôi thật sự không biết nên làm gì, tôi sợ Thiên Thành thích cậu ta, do đó tôi mới… tôi mới…”

Nghe được một lời ấy, mọi dồn nén và uất ức trong lòng Kiều Nhi giống như bị xóa tan trong tích tắc: “Không có gì, chúng ta là bạn tốt của nhau mà. Hơn nữa tôi cũng không ưa gì Nhậm Tuân. Đừng khóc, tôi hiểu được tâm lý của cậu, nếu lần sau có muốn dạy dỗ tên kia thì hãy nói tôi một tiếng, cậu đừng tự tay làm nữa.”

Cậu ta nghe tới đó thì vui mừng ra mặt: “Cậu nói thật sao?”

Kiều Nhi gật đầu chắc nịch: “Thật mà, lần sau cứ nói với tôi đi, tôi thay cậu đòi công đạo! Nhưng mà… Thiên Thành đòi mách cô giáo.”

“Không sao, tôi sẽ thuyết phục cậu ấy giữ yên chuyện này, cậu yên tâm đi.” Cậu nắm lấy tay cô vỗ nhẹ: “Cậu đúng là chị em tốt của tôi.”



Kiều Nhi được công nhận một câu thì cưới khoái trá, quăng hết mọi thứ ra sau đầu.

“Bây giờ cậu dọn dẹp tiếp đi, tôi phải đi tìm Thiên Thành để thuyết phục…” Thật ngốc, ai rảnh ở lại dọn những thứ này? Trong lòng Điềm Tranh nghĩ thế nhưng vẫn ăn nói rất khéo.

“Được được, cậu về đi, mọi sự nhờ cậu!”

Lát sau, Điềm Tranh một mình về nhà, trong đầu đột nhiên xoẹt qua một dòng suy nghĩ. Cậu ta ngay lập tức lấy điện thoại gọi cho người ấy.

“Bác ạ? Dạo này bác có khỏe không, mấy tuần không gặp cháu nhớ bác lắm… Có lẽ sau này cháu sẽ không được gặp bác nữa…” Cậu sụt sùi. Đầu dây bên kia mắng cậu là ‘đứa bé ngốc’ gì gì đó, đại khái là mắng yêu, lát sau tâm tình của cậu mới dịu lại.

“Qua ăn cơm ạ?” Điềm Tranh khẽ do dự, giọng nói bắt đầu trốn tránh khó xử: “Dạ có lẽ cháu không sang được, dạo này cháu và Thiên Thành có chút khúc mắc.”

“Không, cháu không kể ra được đâu ạ, cháu mà kể thì cậu ấy sẽ trách cháu mất.”

Hiển nhiên, người mà bây giờ Điềm Tranh có thể nhờ vả được đó là mẹ của Quách Thiên Thành. Dù thái độ của anh đối với cậu có thay đổi đi nữa thì cậu vẫn luôn tự tin về địa vị của mình trong lòng cả nhà họ Quách. Thảo mai đôi ba câu xong, Điềm Tranh làm bộ lỡ lời mà kể ra mọi chuyện trên lớp, thêm mắm dặm muối đảo lộn sự thật.

“Con đừng lo, để bác nói chuyện với nó, chuyện không đáng kể thì cần gì phải mách giáo viên? Đứa trẻ kia cũng đã biết lỗi mà lau bàn rồi! Trước giờ thằng bé không có làm quá lên như vậy, hẳn là cậu Nhậm kia đã xúi giục nó.”

Điềm Tranh vâng vâng dạ dạ làm như bất đắc dĩ, hoàn toàn nắm được trái tim mẹ Quách trong tay. Nghe bà hứa hẹn ngăn cản việc anh mách giáo viên thì mới chịu ngắt máy.

“Nhậm Tuân, cậu là con chó ở đâu đến giành giật đồ của tôi, để xem cậu có thể cố gắng được bao lâu!”

***

“Con trai này, sao dạo này mẹ không thấy Tiểu Tranh qua nhà chúng ta chơi nữa?”



Mẹ Quách ngồi gọt hoa quả, đôi mắt hạnh liếc nhìn đứa con trai đầy trách cứ, đã biết còn giả vờ hỏi: “Hay là hai đứa lại cãi nhau?”

Quách Thiên Thành cũng đau đầu về vấn đề này mấy hôm nay, bây giờ bị mẹ câu được câu mất bắt trúng trọng tâm làm anh thêm phiền táo.

"Dạ…"

"Rồi hai đứa định khi nào làm hòa? Thật là, hai đứa giận nhau cũng đâu ít lần, mọi lúc như vậy con đều là người dỗ nó trước, vì sao lần này thái độ lại dửng dưng như vậy chứ?"

Mẹ Quách rất thương yêu Điềm Tranh, nói không ngoa thì là coi cậu như con ruột. Giống như hiện tại, chỉ cần nghe thấy Quách Thiên Thành giận Điềm Tranh thì bà đã đứng ngay về phía cậu.

"Mẹ à, nhưng lần này là cậu ấy sai, nếu cậu ấy không giải thích thì con sẽ không chủ động tha thứ."

"Mẹ thấy con đúng là có mới nới cũ rồi, đừng tưởng mẹ không biết con thân với đứa nhỏ kia nên mới bỏ rơi Điềm Tranh. Còn nữa, các con đã lớn cả rồi, đừng vì chuyện tranh chấp mà tới tai giáo viên. Nhà ta tuy bề thế lớn nhưng con làm gì cũng nên chừa đường lui cho người khác!" Ý muốn ám chỉ Quách Thiên Thành đừng mách giáo viên chuyện trên lớp.

Bà không nói lý lẽ: "Hôm nay mẹ nấu món sườn xào mà Tiểu Tranh thích ăn, con mau gọi nó qua nhà ta dùng bữa! Không có nhưng nhị gì hết, dám cãi lời mẹ không để con dẫn đám bạn kia về nhà học nữa đâu.”

“Mẹ!” Quách Thiên Thành bộ dạng bất lực nhưng vẫn đành phải gọi điện cho Điềm Tranh, mềm mỏng mời cậu sang dùng bữa.

Không uổng công cậu ta chắp vá khắp nơi cuối cùng cũng nhận được một bậc thang mà leo xuống. Tối hôm đó Điềm Tranh tới nhà họ Quách chơi, vừa xuống xe đã chạy vào ôm ấp mẹ Quách một hồi, chạy đông chạy tây giúp bà làm cơm, thoáng chốc biến thành đứa con dâu ngoan ngoãn trong mắt cha mẹ Quách.

Vì thái độ cha mẹ đang cao hứng, Quách Thiên Thành cũng không thể trưng ra bộ mặt bất mãn mãi được. Hai người cứ như vậy mà miễn cưỡng làm hòa, quan hệ quay về thời điểm trước khi Nhậm Tuân xuất hiện.

Quách Thiên Thành ăn xong đang đi dạo bộ, đột nhiên bị một vòng tay ôm lấy từ phía sau. Điềm Tranh cố gắng áp mặt vào tấm lưng anh, buồn bã nói: “Đừng ghét tôi.”