Phương Niên dứt lời, đúng lúc gặp đèn đỏ.
Giang Ngộ buông tay lái ra, ôm cô vợ nhỏ vào lòng.
Hai người đều cài dây an toàn, tư thế này cũng không quá dễ chịu, nhưng lúc này trong lòng bộn họ đều là nhàn nhạt bình tĩnh và thỏa mãn.
"Sau này có chuyện gì phải nói với anh đầu tiên, không cho phép tắt máy nữa, biết chưa?"
Nếu không phải Kevin cho anh xem tin tức, lại gọi điện thoại hỏi Thạch Nham tình hình thì anh cũng không biết cô bị oan ức như vậy.
Giây phút không liên lạc được cho cô, lòng anh sợ muốn sầu.
Đến khi nhìn thấy cô nằm lẻ loi một mình trên giường anh lại cực kỳ đau lòng.
Khoảnh khắc đó, ý nghĩ muốn đưa cô đi đăng ký mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Muốn trở thành chồng hợp pháp của cô, danh chính ngôn thuận bảo vệ cô dưới cánh chim, không cho người khác bắt nạt cô tẹo nào.
"Vâng, em biết rồi."
Phương Niên vùi vào ngực anh, giọng nói ù ù.
Mũi thật cay, lại muốn khóc.
Anh không trả lời câu hỏi của cô, thế nhưng đã nói rõ hết thảy.
Đúng là anh.
Trên đời này, ngoài cha mẹ cô, chỉ có anh sẽ yên lặng làm những chuyện đó vì cô.
Cô cũng hiểu, cho nên hôm qua anh cũng không chỉ đơn giản là theo cô, an ủi cô, mà là muốn xử lý xong những chuyện trước kia, không để cô nhìn thấy những câu chữ cay độc, cho cô một ngày an bình.
Đèn xanh sáng lên, xe lại chậm rãi lăn bánh.
Phương Niên lẳng lặng nhìn người lái xe, trong lúc nhất thời không khỏi ngây ra.
Bao nhiêu năm qua đi, Giang Ngộ của cô vẫn là Giang Ngộ đó, luôn không nói yêu cô nhưng lại làm rất nhiều chuyện chứng minh tình yêu với cô.
"Chồng ơi, em yêu anh."
Cô bỗng hôn nhanh lên mặt anh, đồng thời tỏ tình bên tai anh.
Lốp xe phát ra tiếng ma sát chói tai với mặt đất, xe vốn chạy vững vàng đột ngột dừng lại, Giang Ngộ nghiêng người sang lại ôm cô vào ngực, hôn sâu.
*
Xe dừng lại gần khách sạn đã là ba giờ chiều, Phương Niên cho rằng Lâm San đã đi rồi, không ngờ mở cửa vẫn thấy chị ấy.
Còn cả Tuệ Tuệ bên cạnh chị ấy nữa.
Hai người với vẻ mặt kỳ diệu nhìn cô.
Cuối cùng, Lâm San mở miệng trước.
Nội dung chị ấy muốn nói rất đơn giản, đó chính là về gia hạn hợp đồng.
Phương Niên đã ký bảy năm với công ty quản lý hiện tại, từ năm cô đại học đến nay, vừa vặn đến hạn hợp đồng.
Công ty vốn dĩ không định gia hạn hợp đồng, dù sao cũng vì những tin tức không có lợi kia.
Thậm chí hôm qua còn có ý định từ bỏ.
Nhưng không ngờ lần này chuyện được giải quyết êm đẹp, bởi vậy, Phương Niên vẫn có giá trị.
Nhờ có trailer 《Dung phi truyện》, cô đã hơi phất, chờ đến khi phim ra, chỉ cần marketing hợp lý sẽ có khả năng lớn là siêu hot.
"Đây là hợp đồng gia hạn, em xem qua đi, nếu không thành vấn đề thì ký tên đi."
Lâm San nói, bày một đống tài liệu lên bàn.
Phương Niên cầm lên nhìn qua, đại khái không khác trước cho lắm, tổng thể mà nói thì không thệ, tỷ lệ chia cao hơn so với ban đầu.
Vài điều kiện đi kèm cũng vô cùng hấp dẫn, như là phải tăng thêm trợ lý cho cô, tích cực tranh thủ quảng cáo đại diện, show truyền hình vân vân.
Tóm lại, theo như kế hoạch của công ty là muốn rèn cô đi theo hướng nữ ngôi sao hạng 1.
Nếu như là trước hôm nay, có lẽ cô đọc sẽ thấy cảm động đến rơi nước mắt, lập tức ký tên, nhưng tình huống bây giờ đã thay đổi.
"Sau này có chuyện gì phải nói với anh đầu tiên..."
Lời Giang Ngộ nói mấy tiếng trước còn văng vẳng bên tai, chuyện gia hạn hợp động quan trọng như vậy, hẳn là nên thương lượng với anh một chút nhỉ?
Phương Niên nghĩ vậy, cười nói: "Chị San, hôm qua em ngủ không được ngon, bây giờ thấy hơi mệt, cho em chút thời gian suy nghĩ được không?"
Lâm San lăn lộn trong giới này nhiều năm, đương nhiên không ngốc.
Nữ nghệ sĩ trước mắt, gió xuân đầy mặt, mặt mày tỏa sáng, thực sự không giống ngủ không ngon.
Nhưng mà chị ta cũng hiểu, thời kỳ hoàng kim của nữ diễn viên cùng lắm là đến bốn mươi, cô cẩn thận một chút cũng nên.
"Chị cứ để hợp đồng ở đây đã, em từ từ suy nghĩ, ký tên xong thì để Tuệ Tuệ chuyển phát nhanh về công ty."
Lâm San nói xong, cầm túi đi ra ngoài.
Tới cửa, chị ta dừng lại, sau đó nhìn Phương Niên ngồi trên ghế sô pha, nói: "Nếu em cảm thấy có gì không hài lòng có thể nói với chị, là người đại diện của em, có thể giành cho em chị sẽ cố gắng tranh thủ với công ty."
Nói xong câu này chị ấy mới rời đi.
Vừa đóng cửa lại, Tuệ Tuệ liền tới trước mặt Phương Niên.
"Chị Phương Niên..."
Cô ấy nhìn Phương Niên như nhìn người ngoài hành tinh, muốn nói lại thôi.
Nhìn vẻ mặt cô ấy cũng có thể đoán được muốn nói gì.
"Muốn hỏi gì hỏi đi." Cô cười khẽ.
"Là chị nói đấy nhé. Em hỏi chị, tại sao nửa đêm hôm trước Kevin lại tới tìm em lấy thẻ ra vào của chị? Và hôm qua nữa, tại sao anh ta lại muốn sổ hộ khẩu của chị? Rốt cuộc chị và anh ta có quan hệ gì?"
"..."
"Nói đi, có phải hai người đang yêu nhau không?"
"..."
"Chị, em cảm thấy anh ta không xứng với chị lắm đâu, suốt ngày ăn mặc như hoa hồ điệp, lại tính đàn bà, với giá trị và nhân cách như chị tìm người tốt hơn chẳng dễ à." Vẻ mặt cô gái nhỏ vô cùng đau đớn.
"...Ừ."
Phương Niên vừa gật đầu vừa nhịn cười.
"Em biết mình không thể quản quá rộng, nhưng anh ta quá đáng thất vọng! Nếu chị chưa lún sâu thì suy nghĩ lại xem sao?"
Tuệ Tuệ nói không ngừng như mẹ già, Phương Niên vừa đối phó cô ấy vừa xem điện thoại.
Giang Ngộ nhanh chóng trả lời lại tin nhắn, anh nói: "Anh tôn trọng lựa chọn của em, nhưng phòng làm việc của anh vẫn luôn giữ một vị trí cho em đấy, bà Giang có muốn suy nghĩ chút không? Đãi ngộ bung lụa thoải mái, ảnh đế anh đây có thể làm vai phụ cho em, đích thân chế tác phim vì em."
Còn cần suy nghĩ hả?
Từ năm quản lý công ty quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ cô, cô đã thất vọng buông lòng.
"Em có thể mang theo người không?"
"Em là bà chủ, em muốn gì chẳng được."
Phương Niên cười.
"Em cảm thấy mình vớ được người giàu rồi."
——
Ảnh đế Giang: "Chuẩn không cần chỉnh, vừa to vừa giàu."
Phương Niên: "..."
Ban ngày ban mặt, tiết tháo của anh đâu hả thầy Giang?