Ảnh Đế Khó Theo Đuổi

Chương 18: Chương 18





"Hả?" Bởi vì không chuẩn bị trước nên cô hơi ngẩn ra.

Đôi mắt mở to, thoạt nhìn giống như một con vật mềm mại, dễ thương.

"Trong khách sạn khắp nơi đều là phóng viên, chúng ta không tiện gặp nhau bây giờ."

Cho nên?

"Cho nên làm trong điện thoại đi."

Anh anh anh...

Phương Niên không nhịn được co giật khóe miệng.

Dù sao cũng đường đường là ảnh đế được hàng vạn người hâm mộ, sao có thể nói loại chuyện này một cách tự nhiên đến thế?

"Mở hết đèn lên, sau đó cởi quần áo." Giọng điệu của anh không cho phép người ta cự tuyệt.

"Trợ lý của em sẽ nghe thấy." Cô cố gắng phản kháng trước cái chết đang cận kề.

"Vậy em đừng kêu quá lớn tiếng."

"..."

Thật sự bắt nạt người quá đáng!

Thế nhưng làm sao bây giờ? Cô lại rất thích được anh bắt nạt như thế.

Giờ phút này, bọn họ dường như trở lại những năm tháng yêu đương cuồng nhiệt.

Khi đó, bọn họ lần đầu tiên nếm thử tình yêu, sự nghiệp của Giang Ngộ đang phát triển nhanh chóng, nhiều lúc phải ở bên ngoài vội vã thông cáo và quay phim, có lúc nhớ nhau đến vô cùng, sẽ thông qua điện thoại để thỏa mãn một chút.

Bây giờ Giang Ngộ nói những điều này, Phương Niên đột nhiên bắt đầu có chút mong đợi thầm kín.

"Cởi hết ra." Cô bật đèn lên hết, sau đó nói với bên kia.

"Ừm, bắt đầu đi."

A a a a a, tại sao cô lại cảm thấy rất xấu hổ?

Rõ ràng hôm đó cô đã làm những chuyện còn xấu hổ hơn, hôm nay chẳng qua là cách một cái điện thoại, vậy mà cô lại đỏ mặt.

Hít một hơi thật sâu, Phương Niên đặt điện thoại lên bồn rửa tay, sau đó mới bắt đầu cởi quần áo.

Bởi vì phải phỏng vấn, cho nên hôm nay cô mặc một chiếc váy khá trang trọng.

Đó là một chiếc váy ôm eo không tay màu đen, chiều dài không đến đầu gối, vừa vặn tôn lên dáng người chân dài eo nhỏ của cô, nhưng cũng không quá bắt mắt, rất phù hợp với thân phận nữ thứ ba của cô.

Sau khi trở về phòng, cô thay giày nhưng quần áo vẫn giữ nguyên.

Lúc này, dưới ánh mắt chăm chú của Giang Ngộ, cô vòng tay ra phía sau kéo khóa kéo.

Ở đầu kia, Giang Ngộ nhìn theo động tác của cô.

Cứ thế chủ động cởi quần áo trước mắt anh, nghĩ lại những chuyện rất nhiều năm qua.

Chẳng biết tại sao. Anh lại cảm thấy hơi lo lắng, giống như chàng trai lần đầu biết yêu.

Cởi váy xong, bên trong cô là một bộ đồ lót màu đen.

Không giống với đêm trước, bộ này là chất liệu satin, hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.

Ngực của cô rất lớn, mặc áo nửa ngực khiến cho một phần lớn nhũ thịt lộ hết ra ngoài.

Giữa hai bầu ngực là một khe rãnh sâu, khiến người ta rất muốn nhét tay hoặc những thứ khác vào đó.

"Cởi áo ngực ra, tự mình xoa nắn." Hơi thở Giang Ngộ nóng rực lên.

"Ừm..."

Chỉ một câu của anh, Phương Niên cảm giác tiểu huyệt của mình co chặt lại, có thứ gì đó chảy ra.

Cô cởi móc áo ngực, lộ ra cặp ngực sữa vừa lớn vừa ưỡn lên ngạo nghễ.

Toàn bộ màn hình điện thoại đột nhiên bị hai quả tuyết lê của cô lấp kín, đáy quần Giang Ngộ đột nhiên căng cứng lên.

Bàn tay Phương Niên đặt trước ngực, xoa nắn bộ ngực sữa của mình dưới ánh mắt của anh.

Dưới ánh đèn sáng ngời từ trên trần phòng tắm rọi xuống, cả người cô trắng đến phát sáng, đặc biệt là cặp vú được tay cô nâng lên kia, không ngừng run rẩy, vừa gợi cảm vừa phóng đãng.

Đôi mắt Giang Ngộ tối sầm, giọng nói khàn khàn: "Nhào mạnh một chút."

Phương Niên nghe vậy, vừa cắn môi vừa nắm lấy hơn một nửa bầu ngực, mạnh mẽ nắn bóp.

Cảm giác này thật sự kỳ lạ.

Giống như tự mình an ủi, lại giống như bị anh thị gian*.

(*) 视奸: Thị là xem, chứng kiến, gian là gian dâm, thông gian

Nhưng tại sao cô lại cảm thấy hưng phấn như vậy?

"A..."

Hoa huyệt càng lúc càng ngứa, cô nhịn không được khẽ rên rỉ, dùng chân cọ cọ.

Trong mắt người hâm mộ, sự tồn tại của Giang Ngộ giống như một vị thần.

Anh có kỹ năng diễn xuất có hồn, nghiêm túc với tác phẩm, thân thiện với fans, nhưng lại cực kỳ lạnh lùng với những người khác.

Mọi người vẫn luôn nói anh có một sự quyến rũ cấm dục, điều này là bởi vì thật sự rất khó để liên hệ anh với tình dục, chỉ cần suy nghĩ một chút đã cảm thấy đó là sự không tôn trọng quá lớn đối với anh.

Nhưng ai có thể ngờ, khi cả thế giới đang bị đảo lộn vì vài lời nói của anh, vị nam thần cấm dục này lại đang gọi điện thoại tình ái với người khác.

Giang Ngộ dựa vào đầu giường, vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại, không bỏ lỡ bất kỳ một biểu cảm, cử động nào của Phương Niên.

Ở màn hình bên kia, bộ ngực tuyết trắng của cô, mái tóc đen nhánh, đôi môi bị cắn đến sưng đỏ, mọi thứ đều gợi cảm muốn đòi mạng, khiến yết hầu của anh căng lên.

Huống chi, cô còn đang không ngừng vặn vẹo.

Điều này cho thấy cô đang muốn, Phương Niên kẹp chặt hai chân, chống lại dục vọng.

"Se núm vú của em đi." Anh lại ra một mệnh lệnh khác.

"Ừm.."

Phương Niên làm theo, ngón cái và ngón trỏ đột nhiên véo lấy quả anh đào đỏ chót, nhìn chúng hưng phấn đứng thẳng lên, trở nên sưng đỏ.

"A... Giang Ngộ..."

Quá trống rỗng, cô muốn nhiều hơn nữa.

Năm năm qua, mỗi lần khát khao cô đều cố gắng vượt qua được, nhưng mấy ngày nay liên tục được nếm trải hương vị được anh lấp đầy.

Thế nên, cô không thể chịu đựng được nữa.

Động tác xoa ngực của Phương Niên càng lúc càng mạnh, cô tưởng tượng tay mình là tay Giang Ngộ, hoa huyệt tuôn ra một dòng dâm dịch nóng hổi.

"Cộc cộc."

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa.