Anh đào – Tiểu Hoa Miêu

Chương 45: Bà cho tôi uống cái gì?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tô Anh không nghĩ tới Tân Di lại mang cô tới chỗ như vậy. Lúc xuống xe, cô có mấy giây ngây người, sau đó là cảm giác toàn thân sợ hãi. Nơi đây là một nhà kho chứa hàng lớn, cũ kỹ, xung quanh tối thui, hoang tàn vắng lặng. Có vẻ nó nằm ở ngoại thành, chính xác hơn nó ẩn nấp ở một vùng cực kỳ hoang vắng.

Tân Di đi phía trước, lúc quay người lại thấy Tô Anh không nhúc nhích đứng lặng tại đó, khóe môi khẽ nhếch lên cười nhạo, “Sợ cái gì? Tôi còn có thể ăn cô sao?”

Thanh âm bà ta rất nhỏ, đặc biệt là lúc cười, bén nhọn lại chói tay, cực kỳ giống Tân Viện năm đó, quả nhiên là chị em, ngay cả sự khinh bỉ trong đôi mắt ấy cũng giống y hệt. Nhưng Tân Viện lại kém xa chị mình, khí chất nữ vương của Tân Di giống như bẩm sinh đã có, ngay cả khi đi giày cao gót trên con đường sỏi đá không bằng phẳng, bà ta vẫn bước đi nhẹ nhàng, không một tia lo ngại nào, giống như không phải đi trên đường nông thôn tồn tàn mà là bước đi trên thảm đỏ.

Tô Anh theo bà ta đến tầng hai của nhà kho, đó là một gian phòng nho nhỏ nhưng tinh tế, người phụ nữ phong thái ưu nhã ngồi trên ghế sofa, hai chân vắt chéo, nhẹ giọng phân phó trợ lý, “Hai ly cafe.”

Những người khác không có nhiệm vụ dần đi ra để lại trong phòng chỉ còn hai người bọn họ. Trong phòng không có mở máy lạnh, theo lý mà nói trong một không gian kín mít đóng chặt như vậy sẽ khiến người ta khó chịu nhưng Tô Anh lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, trực giác nói cho cô biết, nơi này không thể ở lâu.

Tân Di không nói chuyện, lạnh nhạt hờ hững nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sắc bén như một con chim ưng vui thích khi đùa giỡn con mồi của nó.

Tâm trạng Tô Anh không khỏi hỗn loạn, tay vô ý tìm kiếm điện thoại, nhưng lần tìm một hồi thì không thấy nó đâu.

Người phụ nữ đối diện lắc lắc món đồ trong tay, hỏi cô: “Tìm cái này sao?”

Tô Anh ngẩng đầu, nhìn thấy thứ trong tay người đối diện, đáy mắt xoẹt qua một tia hoảng loạn, nhưng trên mặt vẫn như cũ không một tia rung động nào, mở miệng lãnh đạm nói, “Làm sao nó lại trong tay bà?”

“Điện thoại di động của cô bên trong có định vị.” Tân Di mím môi cười, mắt hạ xuống, mở miệng khẽ than: “Tống Đĩnh Ngôn thật đúng là dành nhiều tâm tư với cô, lúc nào cũng kề sát bảo vệ an nguy của cô, chỉ đề phòng một ngày nào đó bị người nhà họ Tân bắt cóc đi.”

Tân Di chậm rãi đứng dậy, từng bước một hướng Tô Anh đi tới, “Cô thật có bản lĩnh, tôi còn chưa bao giờ thấy nó đau lòng với một ai như vậy.”

Đi đến trước mặt cô, dừng lại, khi người đó cúi thấp xuống, một mùi nước hoa nhàn nhạt tràn vào khoang mũi Tô Anh.

“Để tôi đoán xem, cô chắc chắn có chỗ nào đó hơn người.” Ánh mắt bà ta di chuyển, thẳng đến nhìn chằm chằm vào nơi mềm mại cao ngất nào đó, âm thanh trào phúng, “Ồ, ngực thật lớn, chẳng trách lại khiến Tống Đĩnh Ngôn si mê điên đảo như vậy.”

Âm sắc đột nhiên lạnh xuống, sâu thẳm bên trong lộ ra sự chua ngoa, “Hay nói đúng hơn là, Tống Đĩnh Ngôn cũng giống như một con chó điên, chỉ biết mỗi cắn người.”

“Bà!” Tô Anh nghe không nổi việc người khác nói xấu Tống Đĩnh Ngôn, tức giận dâng lên não, muốn đứng dậy liền bị Tân Di chế trụ hai vai, nhẹ nhàng ngăn chặn.

Tô Anh đột nhiên ngẩng đầu, đối diện ánh mắt đáng sợ của người phụ nữ, cô giống như hiểu ra điều gì, mỗi chữ mỗi câu hỏi: “Bà lừa tôi sao?”

Tân Di híp mắt, cánh môi khẽ nhếch, lời còn chưa nói ra liền vang lên tiếng gõ cửa.

Ánh mắt lấp lóe, đứng thẳng lên, đưa tay ưu nhã chỉnh lại nếp nhăn trên lớp váy, sau đó mới lên tiếng, “Vào đi.”

Người tới đem cafe đặt ở trên bàn liền cung kính lui ra ngoài.

Tân Di trở lại ngồi phía sofa đối diện, bưng cốc cafe nhấp hai ngụm, mấy giây sau lại mở miệng, nghiễm nhiên thay đổi thái độ, nhẹ giọng thì thầm, tìm không ra sự ngoa độc lúc trước.

“Mặc dù khúc mắc giữa mẹ con Tống Đĩnh Ngôn có liên quan đến cô, nhưng cũng không đáng bày ra trò cười cho cô xem.” Âm thanh ôn nhu nói, “Nếu như vừa rồi tôi nói lời tổn thương thầy Tống cao thượng của cô, vậy cho tôi xin lỗi.”

Tô Anh không có trả lời, cảnh giác nhìn chằm chằm bà ta, lòng bày tay co lại nắm chặt mép váy, đầu ngón tay trắng bệch cho thấy cô dùng rất nhiều lực để kiềm chế.

Động tác nhỏ nhặt của cô bị Tân Di đặt trong mắt, người phụ nữ đưa cốc còn lại cho cô, “Nơi này mặc dù đơn sơ nhưng ngược lại mùi vị cafe không tệ, mời Tô tiểu thư nếm thử một chút.”

Bắt gặp Tô Anh vẫn bất động như cũ, đối phương không nhanh không chậm chọc đúng điểm yếu, “Nếu cô từ chối như vậy khiến người làm bác như tôi chả còn mặt mũi nào, cũng chẳng còn hứng thú gì muốn kể cho cô nghe chút chuyện cũ nữa.”

Lông mày khẽ nhếch, “Liên quan tới sự tình của Mộ Cẩn, cô thực không muốn biết sao?”

Đáy lòng dâng lên bất an nhưng cũng không quên được mục đích theo bà ta đến đây, đầu óc cô rối bời, hình ảnh người phụ nữ cô yêu thương nhất trên đời như hiển hiện trước mặt cô, suy tư giây lát, chính ý muốn khám phá sự thật mãnh liệt thúc đẩy hành động cúi người bưng lấy cốc cafe, chất lỏng màu nâu sóng sánh từ khuôn miệng thấm qua cổ họng tràn xuống bên dưới, giữa bụng nóng lên, trên da thịt nháy mắt toát ra một tầng mồ hôi. Cô cũng không chú ý quá nhiều, chỉ coi hương vị đậm đặc của cafe cô uống không quen, không tự chủ uống nhiều thêm vài hớp nữa.

Đáy mắt Tân Di xuất hiện tia sáng, hài lòng cong môi cười một tiếng, nhưng đáy mắt lại lạnh thấu xương, thời khắc Tô Anh ngẩng đầu lên, người phụ nữ đã nhanh chóng che giấu tầm mắt.

“Có thể nói được chưa?” Tô Anh hỏi.

“Đương nhiên.” Tân Di đặt cốc cafe xuống, thân thể ngả về sau, nhàn nhã dựa vào sofa mềm mại, “Cô muốn biết điều gì?”

Tô Anh thoáng cau mày, sự khó chịu từ trong cơ thể ngày càng rõ rệt, một luồng khí nóng đang cào xé cô, cắn cắn môi, không đáp lời.

Tân Di nhìn chằm chằm gương mặt người con gái phiếm hồng, cười nhạt nói: “Người người đều nói Mộ Cẩn là tiểu tam, dù có được tình yêu với Tô Thế Năm nhưng lại thua ở gia thế, đến ngay cả việc sinh con cũng phải lén lút, che giấu, chỉ sợ một khắc không để ý liền bị Tân Viện đoạt đi.”

Cổ họng khô khốc, liếm liếm khóe môi, giọng nói người con gái khàn khàn, “Bà nói cái gì?”

“Năm đó, Mộ Cẩn cùng Tô Thế Năm yêu nhau đã nhiều năm, đến lúc nói chuyện cưới xin thì liền bị Tô gia từ trên xuống dưới cực lực phản đối.” Đáy mắt toàn là ý xem thường, tiếp tục nói: “Mộ Cẩn cũng thật mơ hão, gia đình chỉ là tầng lớp bình thường, sao có thể so sánh với bối cảnh của Tân gia, Tô gia cũng không phải đám người ngu ngốc, đương nhiên biết chọn ai thì sẽ có lợi. Tân Viện chỉ cần một lợi thế này thôi là đã có thể dễ như trở bàn tay đoạt lấy tình yêu của Tô Thế Năm.”

“Đúng rồi, quên không nói cho cô, Tân Viện cùng Mộ Cẩn là bạn bè.” Đôi môi đỏ kiều diễm của người phụ nữ lúc đóng lúc mở, “Cho nên, năm đó Tô gia cùng Tân gia kết thông gia, Mộ Cẩn chịu đả kích người bạn thân nhất cùng người yêu nhất kết hôn, cũng làm khó cô ta phải kiên trì thế nào mới có thể giữ cô lại.”

Tô Anh thân thể cứng đờ, giọng nói suy yếu, “Cho nên, mẹ tôi không phải là…”

“Sau khi rời khỏi Tô Thế Năm người phụ nữ đó mới sinh ra cô, nói đúng ra, cô ta không phải là người thứ ba.” Nụ cười lạnh lẽo của Tân Di vang lên, “Nhưng sự tồn tại của cô mới là nguyên nhân thực sự khiến cô ta phải chịu sự bôi nhọ thanh danh như vậy.”

“Tô Anh, cô mới chân chính là kẻ hủy hoại một đời Mộ Cẩn.”

Sắc mặt đối phương trắng bệch, âm sắc người phụ nữ không lớn không nhỏ nhưng Tô Anh lại mơ hồ nghe không rõ, đầu óc dần choáng váng, nguồn nhiệt trong cơ thể ngày càng dâng cao, nó khiến cho mỗi tấc da thịt cô đều ngứa ngáy, mềm nhũn như hạ huyết áp.

“Bà…” Toàn thân bủn rủn bất lực, thanh âm khàn khàn vô cùng, cô rốt cuộc đã nhận ra sự khác lạ trên cơ thể mình, trong thoáng chốc ánh mắt rơi vào cốc cafe đã nguội lạnh trên bàn, hô hấp khó khăn, ngực đau khó chịu.

“Bà cho tôi uống cái gì?”