Anh đào – Tiểu Hoa Miêu

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi tan học

Người đàn ông chân trước vừa ra khỏi phòng học, Tô Anh chân sau liền đuổi theo.

“Thầy Tống.” Cô gọi với theo sau lưng anh, giọng nói có chút hụt hơi vì phải đuổi theo.

Tống Đĩnh Ngôn dừng bước, môi mím thành một đường, không nhanh không chậm quay người.

Cô xem nhẹ ánh mắt của mọi người xung quanh, chậm rãi đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn, chân mày ánh lên ý cười.

“Thầy Tống, thầy còn nhớ em không?”

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô chằm chằm, môi hé mở nói: “Vẫn còn.”

Tô Anh thẹn thùng cắn môi, “Ngày đó cảm ơn thầy.”

“Em đã cảm ơn tôi một lần rồi.” Tống Đĩnh Ngôn âm thanh bình tĩnh, không chút gợn sóng.

Sau đó ánh mắt anh nhìn xuống giày của cô, thấp giọng nói: “Đã đổi giày rồi.”

Tô Anh hoạt bát chớp mắt, “Điều thầy nói em đương nhiên sẽ nghe theo.”

Cô tiến đến gần anh hơn chút, lập tức ngửi thấy được mùi gỗ thông, cảm giác cả cơ thể và đầu óc đều thấy vui vẻ. Vào đến đáy lòng như tấm lưới bao phủ khắp nơi, rạo rực cả người.

Sau đó cô dùng âm thanh mà chỉ hai người mới nghe thấy, nhẹ nhàng cắn môi, nói: “Em nghe lời như vậy, thầy không thưởng cho em cái gì sao?”

Tống Đĩnh Ngôn có mấy giây kinh ngạc, ánh mắt dần dần lạnh xuống, nhàn nhạt xa cách.

Tô Anh không hề thấy kì lạ, từ lần đầu tiên cô gặp anh đã biết cô và anh là hai người tính cách hoàn toàn tương phản nhau. Cô là kiểu người trong nóng ngoài lạnh nhưng thực chất bên trong vẫn là một thiếu nữ tinh quái. Còn anh, mặt ngoài ôn thuận như ngọc, nhưng càng ôn nhu thì càng che giấu nội tâm lạnh lùng. Người càng là như vậy càng làm cô có thêm dụ̶c̶ vọng chinh phục. Cô muốn xé bỏ mặt nạ này, muốn chứng bộ dạng anh bị dụ̶c̶ vọng chi phối.

Cô cúi đầu, cố ý đem tóc dài vén đến sau tai, để lộ ra cổ trắng nõn, vẻ mặt ôn nhu đều bị Tống Đĩnh Ngôn thu hết vào mắt. Người đàn ông mắt tối sầm lại nhưng sắc mặt không thay đổi, vẫn ôn hòa không có kẽ hở.

Chỉ trêu một chút mà đã thấy người đàn ông như vậy Tô Anh liền thấy thỏa mãn, cũng không muốn làm gì thêm, ngẩng đầu hướng anh cười ngọt ngào, “Thầy Tống, hẹn gặp lại.”

Quay người đi được một bước, sau đó vẫn quay người lại nói: “Ừm.., em sẽ suy nghĩ thêm một chút để xem thầy nên thưởng cái gì thì được.”

Không đợi Tống Đĩnh Ngôn trả lời, cô đã đi mất rồi.

Người đàn ông nhìn chằm chằm bóng lưng cô, nhìn một hồi lâu.

——

Đêm nay có một hội nghị học thuật, lúc Tống Đĩnh Ngôn ra bãi đỗ xe đã là rất muộn.

Anh đang lấy chìa khóa xe thì mơ hồ nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ ngồi xổm ở cạnh xe anh. Chậm rãi đi qua, thân ảnh dần dần rõ ràng. Anh vẫn để chìa cắm vào ổ, nghĩ nghĩ một chút, vẫn quyết định đi tới. Lại không nghĩ đến vừa muốn mở miệng thì tiểu cô nương kia đã ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy anh bộ dáng cô càng trở lên ủy khuất, đáng thương: “Thầy Tống.”

Người đàn ông sững sờ, suýt chút nữa không có nhận ra. Tô Anh đã thay bộ quần áo khác, áo trắng quần jean đơn giản, trông tràn đầy sức sống, càng giống học sinh.

“Sao em lại ở chỗ này?” Anh cúi đầu hỏi.

Tô Anh chẹp chẹp miệng, có chút oán trách: “Chờ thầy thật là lâu.”

Người đàn ông ánh mắt trong suốt, nhìn chằm chằm mặt cô: “Tìm tôi có việc?”

“Có.” Cô yếu ớt phản ứng lại, âm thanh nho nhỏ nói: “Có thể lên xe rồi hẵng nói không?”

Tống Đĩnh Ngôn nhìn cô mấy giây, không có cự tuyệt cũng không có đáp ứng.

“Kéo em lên có được hay không?” Thiếu nữ ngồi xổm trên mặt đất, chu cái miệng tô son đỏ thắm, làm sao nghe đều giống như đang làm nũng, “Chân em bị tê rồi.”

Người đàn ông trầm mặc chốc lát nhưng cuối cùng vẫn là đưa tay ra. Tô Anh để tay lên lòng bàn tay anh, anh nhẹ nhàng kéo một phát, cơ thể cô đã đứng thẳng lên. Nhưng nói không rõ là do quán tính hay do cô cố ý, cơ thể liền chao đảo về phía trước, ngã vào lòng anh. Anh cơ hồ không có thời gian suy nghĩ, liền đỡ lấy thân thể đang nghiêng của cô.

Tô Anh không thể khắc chế được nụ cười, cười vui vẻ vì đã đạt được mục đích. Được anh ôm vào trong ngực, cảm nhận rõ nhất là thân thể của anh rất ấm, lồng ngực cực nóng. Đầu óc cô dần tê liệt, không muốn xa rời cái ôm ấm áp này. Cách gần như vậy, mọi xúc cảm khi được tiếp xúc với anh xuyên qua da thịt mẫn cảm, dần truyền đến trái tim cô. Đó là mùi gỗ thông tươi mát, thật là dễ chịu.

Tống Đĩnh Ngôn thân thể run lên, hô hấp tản ra mấy phần nóng rực. Nhưng cúi đầu thấy người trong lòng cười không chút che giấu, bình ổn lại, sau đó vẫn là nhẹ nhàng đẩy cô ra.

Đợi cô đứng vững vàng, anh mới trầm giọng hỏi, “Có chuyện gì không thể ở chỗ này nói sao?”

Ý tứ rất rõ ràng, không cho phép lên xe.

Tô Anh trong lòng âm thanh sụp đổ “Ầm”. Không phải là bị chiếm tiện nghi một chút, nói trở mặt là trở mặt liền chứ.

“Không thể.” Cô hướng anh nói với giọng kiên quyết, sau đó nhanh chóng chạy đến xe, mở của ghế phụ, ngồi vào.

Tống Đĩnh Ngôn ngược lại bị loạt hành động cử chỉ này của cô chọc cười. Chờ anh đi đến mở cửa xe thì đã thấy cô ngồi yên vị ở ghế phụ. Một bộ dáng ngoan ngoãn khiến người khác không dám mắng cô nặng lời.

Người đàn ông ngẩng đầu, có chút bất đắc dĩ, lại có chút rung động không nói ra được. Cho dù anh không để ý mọi chuyện nhưng ít nhiều khi nghe qua học sinh hoặc các thầy cô giáo khác nói chuyện phiếm cũng có nhắc tới cái tên Tô Anh.

Anh lên xe, bắt đầu khởi động xe, nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt dần nóng lên. Lúc này ngồi ở ghế lái phụ, thiếu nữ ngoan ngoãn như chú mèo con, thật sự là thiếu nữ cao ngạo lạnh lùng trong miệng người khác đây sao?

Lái xe một hồi, Tô Anh cũng không nói chuyện, ngồi thẳng tắp, ánh mắt chuyên chú nhìn thẳng về phía trước.

Chờ xe đi khỏi trường học, Tống Đĩnh Ngôn mới ôn nhu hỏi: “Hiện tại có thể nói được chưa?”

Hai tay cô để trên chân, đầu ngón tay đùa nghịch. Qua mấy giây, cô mới khe khẽ đáp: “Bởi vì em và thầy gần nhà nhau, cho nên, em muốn thầy đưa em về nhà.”

Tống Đĩnh Ngôn sững sờ: “Vì cái gì?”

“Bởi vì thầy thiếu em một phần thưởng.” Tô Anh quay đầu nhìn anh, lời lẽ như đây là một việc đương nhiên.

“Tôi không có đáp ứng.”

Tô Anh cười giảo hoạt, “Thầy cũng chưa nói cự tuyệt nha.”

Người đàn ông nghẹn lời, hạ giọng nói, “Tô Anh.”

“Thầy thật nhớ kĩ tên em nha.” Cô vui mừng, nghiêng người sang, khuôn mặt tinh xảo như ẩn như hiện trong ánh sáng nhàn nhạt.

Cô nhỏ giọng yêu cầu nói: “Ừm… thầy có thể gọi lại lần nữa không?”

Tống Đĩnh Ngôn quả thật bị hai câu nói này làm cho câm nín, ánh mắt cũng dần thu hồi lại.

Phía trước đột nhiên có một chiếc xe mất khống chế hướng về phía bên này thẳng đi tới, Tống Đĩnh Ngôn bình tĩnh hướng phải đánh tay lái để tránh. Bởi vì quán tính, lúc xe rẽ phải sẽ khiến người ngồi nghiêng sang trái mà Tô Anh lại không có thắt dây an toàn. Dưới tình thế cấp bách, anh đưa tay ra ngăn trước người cô, phòng ngừa cô bị thương. Nhưng tay vừa đụng phải thân thể cô, anh cảm nhận dược xúc cảm mềm mại ở ngực cô, kích thích tất cả các giác quan thần kinh của anh. Mấy giây sau, anh nhanh chóng thu hồi tay. Sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng ánh mắt lại thêm một chút nồng nhiệt.

“Thầy Tống.” Tô Anh nghiêng người nhìn anh, trong giọng nói mang theo mấy phần trêu chọc, “Rất mềm đúng hay không?”

Tống Đĩnh Ngôn không có đáp lại, chỉ là hàm dưới co lại giống như đang cực lực nhẫn nại.

Thấy anh không có phản ứng lại, lá gan cô càng lúc càng lớn, muốn đưa tay lên sờ mặt anh. Lại bị anh nhanh tay nhanh mắt bắt được, tay lái thắng gấp, trực tiếp dừng ngay bên đường. Anh cúi đầu nhìn cô, hô hấp nóng bỏng, sự bình tĩnh ngày thường giờ đã sắp không còn.

Thanh âm khàn khàn, “Em đến cùng là muốn làm gì?”

“Thì…” Cô cố tình kéo dài âm cuối, cười yếu ớt, “Vậy em liền nói thẳng.”

Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô xinh đẹp làm lay động lòng người. Từng chữ cũng như vậy mà truyền vào tai anh.

“Thầy Tống, em muốn ngủ với thầy.”